TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Liễu bí thư, Sài chủ nhiệm, trước kia Vương Kim Căn tới khu đầu tư là do tôi tiếp đãi.

Ngụy Chính Quang ấp úng nói, vừa nói vừa cẩn thận quan sát thái độ của Liễu Tuấn.

Người làm thư ký, việc quan sát ý lãnh đạo là bổn phận, nhưng Ngụy Chính Quang dùng nó vào lúc này lại không thích hợp, đối diện với anh là hai người đứng đầu khu, anh làm như vậy rõ ràng là thái độ không thành thật, làm sao có thể tín nhiệm được.

Thư ký trưởng là một nhân vật đặc biệt, luôn xếp hàng cuối trong ban thường ủy, nhưng trong tay lại nắm đại quyền đủ thứ việc trong cơ quan, có thể coi là chỗ béo bở, có điều trong ban bệ lại không được coi là lãnh đạo thực sự, chỉ là một người quản gia thôi, thường thường thư ký trưởng muốn tiến thêm một bậc, theo trình tự sẽ đảm nhận chức phó hành chính, thoát mình ra khỏi ban thường ủy, đi kiếm kinh nghiệm, đợi tới khi đảm nhận chức phó thường vụ bên chính phủ rồi mới lại vào ban thường ủy, rồi tiếp tục thăng tiến.

Tất nhiên cũng có nhân vật cá biệt bản lĩnh thông thiên chỉ lấy chức thư ký trưởng là bàn đạp tiến vào thường ủy, tới cơ hội, là lập tức làm phó bí thư chuyên chức hoặc quản lý đảng ủy, sau đó tấn công trực tiếp vào vị trí người đứng đầu.

Hiển nhiên Ngụy Chính Quang không phải là nhân vật bản lĩnh thông thiên.

Nhất là thế cục hiện nay ở khu, Sài Thiệu Cơ đã thành cấp dưới thân tín nhất của Liễu Tuấn, các địa phương còn xuất hiện tranh đấu giữa người đứng đầu đảng chính phủ, nhưng nơi đây thì không, các đồng chí phía dưới mất cơ hội mất kể hở đề mưu đồ, Ngụy Chính Quang nếu như lưu lại ấn tượng "không thành thực" trong lòng Liễu Tuấn thì tiền đồ đáng lo.

Điều chỉnh người làm thư ký trưởng không tốn sức như điều chỉnh chủ nhiệm ủy bản quan lý, với uy thế hiện nay của Liễu Tuấn, yêu cầu điều chỉnh một thư ký trưởng chẳng phải là chuyện khó khăn lắm.

Nghe lời giải thích không thật lòng của Ngụy Chính Quang, Liễu Tuấn mặt không thay đổi, chỉ thong thả uống trả, thậm chí ánh mắt chẳng thèm nhìn Ngụy Chính Quang, điều này có nghĩa là Liễu bí thư mất kiên nhẫn rồi.

Ngụy Chính Quang biết còn do dự nữa là phiền toái thật rồi.

- Liễu bí thư, Vương Kim Căn có quan hệ với công ty địa ốc Tinh Vũ.
Ngụy Chính Quang cắn răng, nói ra lý do trong đó.

Liễu Tuấn cuối cùng khẽ nhướng mày lên, nhìn Sài Thiệu Cơ, Sài Thiệu Cơ khẽ gật đầu.

Địa ốc Tinh Vũ.

Tên béo này không ngờ lại có quan hệ với Cận Hữu Vi.

Ngụy Chính Quang giải thích thêm:
- Là giám đốc Chung của địa ốc Tinh Vũ gọi điện thoại tới cho tôi..

Liễu Tuấn hiểu rất rõ nội tình của địa ốc Tinh Vũ, từ lần trước Hà đại tiểu thư nói Cao Tương Hoành tới thành phố Ngọc Lan, có quan hệ không tệ với Cận Hữu Vi con trai Cận Tú Thật, Liễu Tuấn đã chú ý rồi, đúng như lời Hà Mộng Doanh nói, đám hoàn khố này một khi kích động chuyện gì cũng làm ra được, bất chấp mọi hậu quả.

Cao Nhị không đáng sợ, thế lực của nhà họ Cao có lẽ đã thâm nhập vào tỉnh A, nhưng Cao Tường Hoanh chủ yếu chỉ mang cái chiêu bài nhà họ Cao ra dùng ở trong đám hoàn khố kinh thành thôi, chứ muốn ảnh hưởng tới những quan lớn ở tỉnh thì chưa đủ sức.

Nhưng Cận Hữu Vi là đệ nhất nha nội của tỉnh A, thì không thể không coi trọng.

Đại biểu pháp nhân của Cty Tinh Vũ là Chung Hải Tinh, em vợ của Cận Hữu Vi, vợ chồng Cận Hữu Vi chỉ mang danh cố vấn, chỉ là tránh văn kiện trung ương thôi, chứ thực chất Cty Tinh Vũ là sản nghiệp của Cận Hữu Vi.

Giám đốc Chung mà Ngụy Chính Quang nói, ước chừng là Chung Hải Tinh.

Đường đường là thiếu gia của bí thu tỉnh ủy tham dự vào chuyện này, một thư ký trưởng cấp chính xử như Ngụy Chính Quang thực sự là khó kháng cự, huống chi Ngụy Chính Quang chỉ báo thay cho Vương Kim Căn mội tiếng, rồi lập tức "khai báo", không thể tính là quá đáng lắm.

Sắc mặt Liễu Tuấn hòa hoãn hơn, mỉm cười nói:
- Tiếp đãi thương nhân đầu tư vốn là công tác trong phận sự của thư ký trưởng, lão Ngụy vất vả rồi.

Ngụy Chính Quang thầm thở phào.

Tất cả chỉ vì một câu "lão Ngụy"!

Liễu Tuấn tới nửa năm, cán bộ lớn nhỏ trong khu có hiểu biết sơ bồ về vị "đại ca" này, chỉ cần anh nỗ lực làm việc trong bổn phận, không xen lung tung vào việc khác, không gây khó dễ, thì thủ đoạn của Liễu bí thư sẽ không nhắm vào anh, hàng ngày tiếp xúc cũng không vòng vo lờ mờ, mà nói chuyện thẳng thắn đơn giản.

Sài Thiệu Cơ ngồi vững vàng trên ghế sô pha, không hề có ý đứng dậy, Ngụy Chính Quang biết mình nên cáo từ rồi, hai lãnh đạo còn có chuyện phải nói.

- Thiệu Cơ, toàn bộ chân tướng của chuyện này là như thế nào?

Ngụy Chính Quang vừa ra ngoài, Liễu Tuấn liền thay đổi ngữ khí, lấy thuốc lá ra mời.

Cho dù Liễu Tuấn ít hơn Sài Thiệu Cơ mười tám tuổi, nhưng không thấy gọi thẳng tên hắn có gì mà không ổn, Sài Thiệu Cơ càng thấy đó là chuyện tự nhiên.

Sài Thiệu Cơ châm thuốc, nói:
- Ba năm trước, tôi mới tới khu Trường Hà không lâu, khi đó nó đã di xuống dốc rồi, Quách bí thư vừa mới bị rớt đài, Trương bí thư lên thay, do nóng vội thu dọn đống hỗn loạn, mở ra cục diện mới, nên đi khắp nơi kêu gọi đầu tư. Vương Kim Căn và Cty Trường Giang đang mời gọi tới lúc đó, khi ấy tôi nghe nói là sản xuất thuốc trừ sâu trong lòng cũng không yên, nhưng lão Trương lại vỗ bàn tự ý quyết định, còn ký hợp đồng... Hiện giờ xem ra thì bản hợp đồng này có rất nhiều sơ hở, ví dụ như nghĩ vụ của khu chỉ là làm công tác tư tưởng cho quần chúng, không thể ảnh hưởng tới việc kinh doanh sản xuất của Cty Trường Giang.

Liễu Tuấn hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Dự mưu từ trước, không thể tha thứ.

Sài Thiệu Cơ giật mình, xem ra mình đã phóng chừng tầm nghiêm trọng của vấn đề chưa đủ rồi, phàm là khi Liễu Tuấn dùng ngữ khí này, nói rõ đã căm ghét ai đó hoặc việc gì đó tới cực điểm rồi, tiếp theo sẽ là dùng thủ đoạn sấm sét giải quyết.

- Hầy, chuyện này phải trách tôi, khi đó chỉ một lòng muốn đưa kinh tế của khu đi lên, mà quên tính chất nguy hại của nó. Khi đó Vương Kim Căn nói muốn xây dựng nhà máy ở gần trấn Hợp Thủy, tôi không đồng ý.

Liễu Tuấn nói:
- Không đồng ý là đúng, nếu không chỉ sợ nơi này không cách nào làm việc được nữa.

- Về sau chính thức đi vào sản xuất, mùi quá nồng khiến dân chúng xung quanh phản đối mạnh mẽ, thành phố cũng can thiệp vào, lão Vương liền đàm phán vơi skhu, muốn khu ra mặt làm công tác cho người dân, Cty Trường Giang mỗi năm sẽ bồi thường cho một chút, chuyện này cũng ký hợp đồng chính thức, khu là người trung gian, hai bên là quần chúng mấy thông xung quanh và Cty Trường Giang.

Sài Thiệu Cơ kể cặn kẽ sự việc trải qua.

Liễu Tuấn cau mày lại, không vui nói:
- Chuyện này làm quá hồ đồ.

Sài Thiệu Cơ đỏ mặt.

Khi đó trong lòng hắn đúng là có lo lắng, nhưng Trương bí thư lại vô cùng nhiệt tình, luôn miệng thúc giục làm việc này, Sài Thiệu Cơ không tiện làm trái ý người đứng đầu, nên đại biểu cho khu Trường Hà ký hợp đồng này.

Về sau Sài Thiệu Cơ cũng dần dần hiểu ra các loại quan hệ trong đó, Vương Kim Căn chỗ dựa mạnh, lão Trương muốn ôm chân, đương nhiên một trong số nguyên nhân là không đắc tội nổi.

Nếu người đứng đầu còn không đắc tội nổi thì Sài Thiệu Cơ bản tính cẩn thận càng không tùy tiện tham gia vào, nên bỏ mặc luôn, trong ba năm hắn chỉ tới công ty này 2 lần, một lần trong đó còn vì đi cùng Trương bí thư.

Phải nói là chính sách ôm chân ông lớn của Trương bí thư có hiệu quả nhất định, về sau phát sinh sự kiện song quy, kết cục không bi thảm như Quách bí thư, tuy mất vị trí nhưng ít nhất còn giữ được tự do nhân thân, còn có chỗ lĩnh lương.

Nhưng lời này không thể nói trước mặt Liễu Tuấn.

Hạ quyết tâm đi theo Liễu Tuấn là một việc, song những lời không nên nói vẫn phải tránh.

- Bí thư, cái công ty này gây nguy hại ngày càng rõ ràng rồi.
Sài Thiệu Cơ thăm dò.

Dù thế nào đằng sau lưng Vương Kim Căn là Cận Hữu Vi, nghe nói vị Cận công tử này khá khó hiểu, đường đường là con trai bí thư tỉnh ủy lại đi bỏ công chức, tính cách ngang ngạnh thế nào khỏi nói cũng biết. Nhưng không thể lấy chuyện này ra nhận định Cận Hữu Vi không được Cận Tú Thật yêu quý, ít nhất không được Cận Tú Thật gật đầu, Cận Hữu Vi không thể "từ quan" được.

Người bình thường muốn tiến vào thể chế rất khó, đệ nhất nha nội như Cận Hữu Vi thì muốn thoát khỏi thể chế càng khó hơn, có thể thuyết phục Cận Tú Thật cho "làm bừa", có thể thấy bản lĩnh rất lớn.

Trong lòng, Sài Thiệu Cơ không muốn Liễu Tuấn có xung đột với Cận Hữu Vi.

Hai người đều là nha nội rất "ngang bướng", Cận Hữu Vi tuy không ở trong thể chế, nhưng chiếm cứ địa lợi, hai hổ đấu nhau, ắt có một con bị thương, hơn nữa xung đột trực tiếp với Cận Hữu Vi theo phân tích của Sài Thiệu Cơ, dù thắng hay bại đều chỉ bất lợi cho Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi không phải là Đinh Ngọc Chu, đụng vào Đinh Ngọc Chu thì Cận Tú Thật còn dung thứ đượng, nhưng chọc vào Cận Hữu Vi, ngay cả Cận Tú Thật cũng không còn đường lùi.

Liễu Tuấn trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Lần trước tôi đi tới Cty Trường Giang không nhìn ra điều gì. Chuyện này cần phải có chuyên viên tới điều tra.

Sài Thiệu Cơ không dám gật đầu.

Lãnh đạo khiêm tốn là phong cách của lãnh đạo, bản thân không thể tùy tiện phụ họa.

- Thế này, tôi thấy phải mời chuyên viên tới, Thiệu Cơ, anh tới cục bảo vệ môi trường mời chuyên gia tiến hành kiểm tra toàn diện Cty Trường Hà, ngoài ra phái luật sư kinh nghiệm phong phú thẩm tra lại hợp đồng ký kết với bên đó, xem có chỗ hở nào không.

Sài Thiệu Cơ gật đầu.

Làm như thế là rất ổn thỏa.

- Nhưng bất kể ra sao chuyện này cũng phải mau chóng giải quyết, không thể kéo dài mãi, càng để lâu vấn đề càng lớn, càng khó giải quyết.
Liễu Tuấn nói rất chắc chắn.

Bình luận

Truyện đang đọc