TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Chị làm thế là có ý gì?
Vừa mới tiền vào gian phòng số một nhà khách Thiên Nha, Liễu Tuấn đã nôn nóng hỏi chuyện khi nãy.

Lời này y vốn vừa tan cuộc họp đã hỏi Bạch Dương, không ngờ Bạch Dương đã hẹn cán bộ nói chuyện, người ta đã đợi ở phòng làm việc nửa tiếng rồi, thấy Bạch Dương tới liền khom lưng cúi đầu chào hỏi, Liễu phó bí thư cũng không tiện "chen ngang" chỉ đành nuốt câu hỏi lại.

Tới trưa ăn cơm ở nhà khách, Liễu bí thư mặc dù ngồi cùng với Bạch bí thư, nhưng ngại bên cạnh còn có các cán bộ khác, nên chỉ đành theo vào khuê phòng của chị Bạch Dương.

- Ý gì là ý gì?
Bạch Dương cố ý không hiểu, cánh tay thon giang ra, thẩn thái cực kỳ mê người.

Liễu nha nội thiếu chút nữa ôm cô vào lòng.

Tiểu ngoan đồng cũng tự biết, sự kiên nhẫn của y rồi cũng sẽ có một ngày tới cực hạn, sớm muộn gì cũng "đánh chiếm" Bạch Dương, y chỉ đang nỗ lực kéo dài thời gian mà thôi.

Mà có vẻ hiện giờ y có muốn ôm, chị Bạch Dương "chống cự" cũng chẳng nhiều được.

- Này chị đừng hiểu còn giả vờ ngốc! Em nói chuyện Thất Lĩnh Trùng đấy, đã nói trước cả rồi, chị sao lại tranh với em! Còn cưỡng từ đoạt lý trên cuộc họp thường ủy, 'ỷ thế khinh người'.
Liễu tuấn cố sức nhẫn nhịn, trời nóng hầm hập mà phải đút hai tay vào trong túi quần, mới áp chết được "thú huyết sôi trào", mắt nhìn thẳng vào Bạch Dương.

Bạch Dương phì cười, rồi ngay lập tức nghiêm mặt lại, trừng mắt nhìn y, quay đầu đi, lạnh lùng nói:
- Đừng nhắc tới chuyện xã Thất Lĩnh Trùng với chị nữa, tưởng chị không biết gì sao?

Liễu Tuấn gãi đầu, chẳng hiểu gì cả.

- Xã Thất Lĩnh Trùng thì làm sao nào? Có gì không ổn à?

Bạch Dương tiếp tục lạnh lùng nói:
- Trong lòng cậu tự biết, hỏi chị làm gì? Long Diễm Lệ còn ở Thất Lĩnh Trùng chưa có đi đâu!

- Em dính dáng gì với cô ấy đâu chứ!

Liễu phó bí thư không kịp được kêu lên, oan khuất tày trời mà!

Bạch Dương mặc kệ y, đi tới rót trà, dưới chiếc áo sơ mi trắng, tấm lưng thon rung rung, hẳn là đang cười trộm rồi, chỉ là mức độ rung rất nhỏ, làm Liễu nha nội chưa phát giác ra.

- Ôi, em nói với chị này, người ta không tin em còn được, ngay cả chị cũng không tin em à? Em là chính nhân quân tử, là môn đồ của thánh nhân...

Liễu Tuân dần dần cũng không thấy tin vào lời mình nói lắm, vì khi Bạch Dương bước tới, y bất giác cũng đi theo, hai tay rút khỏi túi quân, muốn ôm cô vào lòng.

- Người khác đều có thể tin, chỉ có mình cậu là không thể tin.
Bạch Dương rót một chén trà, quay người lại, vẫn cứ nghiêm mặt nhìn y.

- Mấy ngày qua, vì cái cá nhân chi giáo tiên tiến cho Long Diễm Lệ, cậu đã tốn không ít sức lực phải không? Lại dùng không ít mối quan hệ, gọi điện thoại cả cho bí thư Hàn Giang, muốn đưa cô ta vào cơ quan trực thuộc đoàn trung ương.

Liễu Tuấn cứng họng, trừng mắt nhìn Bạch Dương, không hiểu vì sao Bạch Dương cũng biến thành "KGB" rồi, hình như chỉ có Hà đại tiểu thư mới có cái sở thích tao nhã này.

- Thế nào bị người ta bắt đúng thóp, không con gì để nói nữa phải không? Chị biết mà.
Bạch Dương thấy tiểu ngoan đồng cứng họng thì đắc ý lắm.

Muốn làm khó được tên tiểu ngoan đồng "xảo trá vô cùng" này đúng là không dễ dàng.

- Chị biết cái gì chứ?
Liễu Tuấn nghẹn một hồi lại làm ầm lên.
- Em là người giữ chữ tín, chuyện đồng ý với người ta là sẽ nỗ lực đi làm, hơn nữa Long Diễm Lệ ở Thất Lĩnh Trùng làm đau có tệ, chị còn chính miệng khẳng định mà, giờ lại còn oan uổng cho người tốt.

- Cậu mà là người tốt à?
Bạch Dương đốp lại, mặt đầy vẻ "khinh thường".

- Em...em làm sao lại không phải là người tốt nữa?
Liễu nha nội có hơi chút nghiêm túc rồi.

- Được rồi, cứ cho cậu là người tốt đi, thì cũng phải chú ý ảnh hưởng, trước kia chuyện ở trường học Thủy Lợi, chẳng phải vì cô Long Diễn Lệ kia sao? Hiện giờ người ta còn chưa đi, cậu không có việc gì cứ chạy tới Thất Lĩnh Trùng, người hiểu thì biết cấu vì phát triển kinh tế nơi đó, người không hiểu thì sẽ nghĩ thế nào? Nước bọt đôi khi cũng có thể nhấn chìm người ta đấy!

Bạch Dương thấy trêu y đủ rồi, liền mỉm cười nói ra suy nghĩ thực sự.

Liễu nha nội còn cứ nhăn nhó, rất là không phục.

- Hừ, em còn cho rằng...

- Cậu cho rằng là cái gì?

Bạch Dương hùng hổ hỏi, mơ hồ đoán ra tâm tư "xấu xa" của tiểu ngoan đồng.

- Hì hì.
Liễu nha nội kịp thời dừng lại, không nói tiếp nữa.

Bạch Dương "tức tối" nói:
- Cậu là thằng nhóc xấu xa.

Liễu nha nội lại có chút không nhẫn nại nổi nữa, nếu đã vác lên lưng cái thanh danh "kẻ xấu", có gì không thực sự làm kẻ xấu tới cùng luôn, khỏi uổng "ác danh" một đời!

- Ôi chao, lần này chị bị cậu hại thảm rồi, vớ phải cái nơi như Thất Lĩnh Trùng thì phải làm sao bây giờ?

Thấy ánh mắt tiểu ngoan đồng "bốc lửa", Bạch Dương dự cảm được chuyện không ổn, vội vàng di chuyển đề tài, cô hiểu rõ tính cách của Liễu phó bí thư, chỉ có công việc mới kéo y ra khỏi ý nghĩa "sắc dục" được.


Liễu nha nội choáng váng.

May mà đây là nhà khách Thiên Nga, đóng cửa lại nói chuyện với nhau, chứ nếu thường ủy khác nghe thấy, Bạch bí thư lập tức mất sạch uy tín, đây đâu phải bí thư huyện ủy đầy tự tin, mà đúng là một cô nhóc mới vừa tham gia công tác mà.

Nhưng đây cũng là điều "đặc sắc" của Bạch Dương ở trước mặt Liễu Tuấn.

Phàm là có Liễu Tuấn, Bạch Dương có vấn đề gì không giải quyết được là vứt hết cho y, bản thân ung dung ngồi trên ghế, rất là thanh nhàn.

Tiểu ngoan đồng quả nhiên "trúng kế", phất tay lên nói:
- Có gì mà phải lo Cẩm Lý, Thất Lĩnh Trùng cứ giao hết cho em là được, dù sao cũng gần nhau, em chạy qua hai bên là được.

- Không được.
Bạch Dương lắc đầu quầy quậy.
- Tốt xấu gì chị cũng phải tới xem xét, có điều chuyện thì do cậu làm.

Liễu Tuấn không khỏi thán phục từ tận đáy lòng.

Thế nào gọi là lãnh đạo?

Đây chính là lãnh đạo!

Việc do anh làm, công lao thuộc về tôi!

Làm lãnh đạo, sao chẳng có chút đặc quyền.

- Được, chị nói sao thì làm vậy! Dù sao chị cũng không tha cho em mà.
Liễu nha nội giương cờ trắng.

Bạch Dương cười khanh khách, quyến rũ vô cùng.

Liễu Tuấn lại nhìn tới thẫn thờ, vội lắc mạnh đầu nói:
- Em nói với chị nhé, thu hút đầu tư, phát triển hạng mục gì thì bí thư đại nhân không phải nhọc lòng nữa. Có điều chuyện trên thành phố thì chị phải chạy một chuyến.

Bạch Dương ngạc nhiên:
- Liên quan gì tới thành phố?

- Huyện Ninh Bắc của chúng ta là cái huyện nghèo nhất, thế nào thành phố cũng phải hỗ trợ một chút. Chị là bí thư, đi xin tiền là danh chính ngôn thuận, em là phó bí thư đảng ủy, dựa vào cái gì mà xin tiền.

Liễu Tuấn nói rất đường đường chính chính.

Bạch Dương suy nghĩ thấy rất có lý, liền gật đầu nói:
- Được, vì phát triển kinh tế cả huyện, chị làm Hoàng Dung một một chuyến.

- Hoàng Dung sao?

- Đúng, bang chủ cái bang ấy.

- Nói rất hay!
Liễu Tuấn cười lớn.

- Tiểu Tuấn này, chị nghe trên tỉnh đang đàm phán với đám tiểu quỷ tử, muốn vay một món tiền không trả lãi, đám tiểu quỷ tử không chịu bồi thương cho chúng ta, món tiền vay không lãi này không vay cũng phí. Hay là chị lên tỉnh xin bọn họ khoản vay không lãi này.

Bạch Dương cười một trận, tư duy lại chuyển tới việc làm sao để "xin tiền" rồi.

Bạch Dương bình thường tao nhã lịch sử, cho dù không thích gì người Nhật, nhưng bình thường cũng gọi là "người Nhật Bản", không ngờ mỗi lần nói về đề tài này với Liễu Tuấn, Liễu bí thư không gọi là "tiểu quỷ tử" thì gọi là "Nhật lùn", lâu dần Bạch bí thư cũng bị ảnh hưởng, nên đóng miệng cũng gọi là "tiểu quỷ tử" mất rồi.

- Vay không lãi à? Được, không lãi đương nhiên là tốt rồi, à... Không đúng!

Liễu Tuấn vốn thuận miệng đồng ý, mặc dù y ghét tiểu quỷ tử, nhưng dùng tiển của tiểu quỷ tử để kiến thiết kinh tế trong nước thì không phản đối. Nhưng y đột nhiên kêu lớn một tiếng "không đúng" làm Bạch Dương giật cả mình.

- Làm sao thế?

Bạch Dương chẳng hiểu gì cả.

Liễu Tuấn thì lại càng nhíu chặt mày, đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng lại còn siết nắm tay lại đấm lên đầu, miệng cứ liên tục lẩm bẩm.

Bạch Dương liền nổi lên lo lắng vô cớ.

Mỗi lần tiểu ngoan đồng lộ ra thần thái như vậy, là gặp phải chuyện rất trọng đại rồi.

Nhưng một món tiền vay không lãi, được thì vay một chút, không vay được thì có gì đâu.

Liễu Tuấn hỏi:
- Chị à, chị có biết cái món vay không lãi đó quy mô lớn thế nào không?

Bạch Dương đáp:
- Cụ thể quy mô lớn thế nào chị cũng không rõ lắm, bất quá nghe nói ít nhất là trên hai chục tỷ.
Cô cũng nghe được các bí thư huyện ủy khu khác tán gẫu trong cuộc họp ở thành phố lần trước, rất nhiều người chú ý tới món tiền này.

- ***!Đám tiểu quỷ tử này quả nhiên là rất âm hiểm.
Liễu Tuấn không kìm được chửi một câu thô tục.

Bạch Dương cau mày lại hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Tiểu quỷ tử âm hiểm như thế nào?

- Lũ khốn khiếp này đưa ra khoản vay nặng lãi, chứ cho vay không lãi cái chó gì, chỉ bắt nạt chúng ta không hiểu xu thế tài chính quốc tế.
Liễu Tuấn hùng hổ chửi bới.

Ký ức kiếp trước của y đã ngày càng phai mờ rồi, Bạch Dương khốc nhắc tới khoản vay không lãi của tiểu quỷ tử, y đúng là sẽ quên béng mất, đó chính là tỉ giá đồng yên sắp vào một chu kỳ lên giá điên cuồng.

Liễu Tuấn kiếp trước không phải là người trong nghành tài chính, nhưng trước khi trùng sinh, cũng có một thời gian ngắn chơi cổ phiếu, đối với xu thế chung của cổ phiểu quốc tế và tiền tệ quốc tế cũng hiểu được ít nhiều.

Đồng yên bị ép tăng giá vào năm 85, cho tới tận chừng năm 88 mới ổn định lại, nhưng đó chưa phải là đỉnh điểm, cuối năm ngoái, Bill Clinton trúng tuyền làm tổng thống mới của nước mỹ, ngày 20 tháng 1 năm nay chính thức tuyên bố nhậm chức, sau khi lên nắm quyền không lâu, Bill Clinton áp dụng biện pháp cừng rắn với Nhật Bản, ép đồng yên một lần nữa lên giá, thời gian ước chừng tại cuối năm 93 đầu năm 94, lúc này Nhật Bản cho vay không lãi, đợi tới khi đồng yên lên giá mới trả, thực sự lợi tức cực cao, so với "vay nặng lãi" lại còn khủng bố hơn.

Những năm 90, bởi vì mới tiến vào tài chính quốc tế, rất nhiều cơ cấu và cá nhân trong nước phải nếm trái đắng, trong đó một phần là do khoản vay không lãi này, cụ thể lỗ bao nhiêu thì Liễu Tuấn không biết, nhưng chỉ riêng một tỉnh nông nghiệp như thế này đã có tổng quy mô vay trên 2 tỷ, thì đưa mắt nhìn phạm vi cả nước, chẳng phải càng nghiêm trọng hơn sao?

Liễu Tuấn nghiến răng nói:
- Không được, chúng ta không thể ngậm quả bỏ hòn này được.

Bình luận

Truyện đang đọc