TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trước kia nghe bọn Thi Thi nói, nữ nhân mỗi lần ân ái, giống như chết qua một lần.

Lăng Nhã hoàn toàn không tin, lần nào cũng lườm đám Thi Thi, rồi cười xấu hổ.

Đám mê trai này, chỉ giỏi bịa.

Nhưng Lăng Nhã cuối cùng cũng đã tin rồi, hơn nữa còn cảm thấy đám Thi Thi căn bản hình dung không chưa chính xác, không phải là chết một lần, cả đêm hôm qua cô chết rất nhiều lần rồi, cụ thể là mấy lần bản thân cô cũng không nhớ nổi nữa.

Tóm lại mà nói, trước ba giờ sáng, hai mắt của cô còn miễn cưỡng có thể mở ra được, còn đầu óc thì cứ như lọt vào mây mù, cả người không ngừng chòng chành như thuyền đi trên sóng mãi không thôi. Sau ba giờ, Lăng Nhã không chống đỡ nổ nữa, ngủ tít thỏ lò, cho dù sấm đánh bên tai cũng không dậy được.

Liễu Tuấn thân thể tráng kiện, song dày vỏ quá nửa đêm, vẫn khá mệt mỏi, ngày hôm sau dậy sớm hơn Lăng Nhã, có điều mặt trời đã lên tới ba cây sào, nhìn Lăng Nhã đang ngủ say bên cạnh, không khỏi mỉm người.

Lăng Nhã ngủ không thành thực, hết xoay người lại đá chăn, thời tiết tháng 10 dương lịch rất ấm áp, chỉ cần đắp một cái chăn lông mỏng, chăn che lên hông Lăng Nhã, còn từ phần trên hoàn toàn lõa lộ, một bầu vú ngạo nghễ ưỡn mình khoe sẳc trắng cùng chiếc chăn, dưới lớp chăn là cặp mông nẩy nở mê hồn.

Lăng Nhã có một cặp mông gần như hoàn mỹ, và hai cánh môi dầy gợi cảm, đêm qua mang lại cho Liễu Tuấn hoan lạc cực lớn.

Liễu Tuấn nhẹ nhàng ve vuốt khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Nhã, xoay người xuống giường, tìm được một cái khăn tắm quấn sơ sài bên hông, trong tủ lạnh tìm được hai hộp mỳ, đem úp nước nóng, ăn ngon lành.

Liễu bí thư không để ý là ăn cái gì, cứ no là được.

Lăng Nhã ngủ không say, vừa ngửi thấy mùi thức ăn là chóp chép miệng, trở mình, Liễu Tuấn gọi điện bảo phục vụ mang bữa sáng lên, không ngờ phục vụ khách khí nhắc nhở Liễu bí thư, đã sắp tới giờ ăn trưa rồi.

Liễu bí thư vỗ đầu bật cười.

Lăng Nhã chóp chép miệng một hồi, đột nhiên thấy miệng ngòn ngọt, theo bản năng cắn lấy, ăn ngon lành.

Liễu Tuấn cười phá lên.

Lăng Nhã cuối cùng mở mắt ra, thì ra là Liễu bí thư cầm mấy miếng bánh đút cho cô, mặt tươi cười. Lăng Nhã không khỏi xấu hổ, đột nhiên thét lớn một cái, ngồi bật dậy, miệng lẩm bẩm:
- Hỏng rồi, hỏng rồi, còn chưa đánh răng, bẩn chết đi được.

Liễu bí thư cười lắc đầu.

Lăng Nhã nhảy ngay xuống dưới, dáng vẻ rất mạnh mẽ, ai ngờ chân vừa chạm đất, liền á một tiếng, toàn thân thử trên xuống dưới mềm nhũn, không còn chút sức nào.

May mà Liễu Tuấn nhanh tay lẹ mắt, ôm ngay lấy cô.

Lăng Nhã nằm trong lòng Liễu Tuấn, hai tấm thân cọ sát vào nhau, Liễu bí thư tay chăn lại bắt đầu không quy củ.

- Đừng.

Lăng Nhã kinh hãi vạn phần, ra sức tránh thoát khỏi "ma trảo" của Liễu bí thư, luống cuống chạy vào trong phòng tắm, hai chặt kẹp chặt lại, tư thế hết sức cổ quáí.

Đêm qua thực sự quá mệt còn chưa làm sạch mình đã ngủ thiếp đi, giờ thiếu chút nữa xảy ra chuyện.

Lăng Nhã vặn vòi hoa sen, làm nước ấm tận tình rưới lên người, thở phào, nhớ lại từng cảnh đêm qua, khóe miệng lộ ra nụ cười cực kỳ thỏa mãn.

Thế nhưng...

Liễu bí thư đột nhiên xuất hiện ở phòng tắm, nhìn chằm chằm vào cơ thể của cô, ánh mắt cực kỳ bất thiện.

- Đừng, đừng...

Lăng Nhã có dự cảm chẳng lành, sợ tới mức co mình lại dựa vào vách tường, khuôn mặt lại đỏ rực kiều diễm vô cùng.

Liễu Tuấn không để ý tới Lăng Nhã kinh hoàng, rảo bước đi tới, ép Lăng xử trường tội nghiệp vào góc tường.

- Xin anh đấy, đừng...

Miệng thì nói thế nhưng đôi tay cô lại quấy lấy cổ Liễu Tuấn như một con rắn, cặp đùi thon khép chặt cũng hơi tách ra.

- Chiều... Chiều còn du lịch nữa.

Liễu nha nội cười nhạt:
- Du cái gì mà du? Ngoan ngoãn hầu hạ bản lão gia đi.

.....

Buổi chiều bọn họ thực sự không đi du lịch nữa, khi mặt trời sắp xuống núi, lại một lần nữa tới Phổ Đà Sơn.

Phổ Đà Sơn có mười hai cảnh đẹp nổi tiếng, hoặc huyển ảo, hoắc nguy hiểm hoặc kỳ lạ, mang lại cho người tra tưởng tượng vô hạn, nhất là "bóng chiều soi ánh lên tảng Bàn Đà", thì phải tới chập tối mới có thể quan sát được.

Ánh chiều ta heo hắt từ đằng xa chiều lại có thể thấy tảng đá Bàn Đá, tảng Bàn Đà dó hai tảng đá lớn nhỏ chất lên hau mà thành, tảng đã lớn phía dưới nhô lên khỏi mặt đất như một cái cột trụ, chu vi chừng 20 mét; tảng đá phía trên đáy hơi nhọn, cao ba mét, rộng gần mười mét, hình thoi đặt chênh vênh trên đáng đã dưới, hai tảng đã khít với nhau.

Mỗi khi mặt trời về tây, ánh tàn dương của nó từ xa chiếu lại, làm tảng Bàn Đà như rực ánh hào qua, rực rỡ vô cùng.

Lăng Nhã ôm chặt lấy tay Liễu Tuấn, mặt dựa vào bờ vai rộng của y, mở mắt nhìn tảng đá Bàn Thạch lấp lánh ánh hoàng kim xa xa, tấm tắc khen.

- Thật là đẹp.

Liễu Tuấn cười:
- Đường đường sinh viên đại học chính quy, nhân vật tinh anh cao cấp cả văn phòng thủ tướng, mà chỉ biết dùng từ hình dung như thế thôi mà.

- Hi hi, em ngốc mà... Sao rồi, hồi hận, không nên để một nha đầu ngốc như thế dính lấy à?

Lăng Nhã chìm đắm trong ái tình, hoàn toàn không hề để ý tới Liễu bí thư trêu gẹo, cười hì hì nói, còn siết chặt cánh tay y hơn, hiện giờ Lăng Nhã yêu y chết đi được, từa hồ bất kể thế nào cũng không đủ biểu đạt hết tình cảm của mình.

Liễu Tuấn cười ha hả, đưa tay ra bẹo má cô.

- Này đại bí thư, anh đừng có chỉ biết cười chê tiểu nữ, anh bằng cấp cao, tốt nghiêp chuyên nghành văn học cổ đại. Văn chương trác tuyệt, tiểu nữ thành tâm thỉnh giáo, nếu như là đại bí thư, thì phải hình dung kỳ quan này thế nào?

Lăng Nhã lòng tràn ngập vui sướng được sủng ái, bướng bỉnh hỏi lại.

- Ừm, nếu là anh hình dung thì đó là --- Thật là đẹp con bà nó.

Liễu bí thư trầm ngâm chốc lát, rồi nói hết sức trang trọng.

Lăng Nhã cười phá lên, tiếng cười trong trẻo truyền đi thật xa, khiến cho du khách ở gần quay đầu ghe mắt nhìn, một số người bĩu môi lắc đầu, một số đôi tình nhân đang chìm trong ái tình, thì bị cảm nhiễm, nở nụ cười đồng cảm.

Chỉ có nữ nhân được yêu chiều vô cùng, mới cười vui sướng như thế.

Từ " ánh chiều trên tảng Bàn Đà" cần phải tới chập tối mới thưởng thức được, thì Phồ Đả Sơn còn một thắng cảnh nữa phải tới tối mới xem được đó là "liên trì dạ nguyệt".

"Liên trì dạ nguyệt" là chỉ cảnh ao Hải Ấn dưới đêm trăng, ao Hải Ấn ở trong ba ngôi chùa nổi tiếng nhất Phồ Đà Sơn, trước của chùa Phổ Tể, có ghi "ao phóng sinh" "ao sen", do đây là cái ao sen các tín đồ phật phóng sinh, nên gọi là "sao sen"

Ao Hải Ấn là nơi Phật được tam muội, như biển rộng có thể hội tụ trăm dòng, Phật đứng trên mặt nước, có thể thể hiện vạn pháp của vũ trụ. Ao Hải Ấn diện tích chừng năm mươi héc ta, trên ao xây dựng ba chiếc cầu đá.

** tam muội: chỉ một phương pháp tu hành quan trọng: tâm trí thanh tịnh , dứt bỏ mọi ý niệm trần tục

Ao sen ba mặt là núi, bốn phía cây xanh chọc trời, nước ao là suối núi lặng đọng, trong suốt nhưngọc bích, mỗi khi ánh mắt trời lên cao, chiếu xuống cổ thụ, cầu cong, bảo tháp, tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ. Đêm trăng mùa hè tới đây, thưởng thức gió mát vi vui, hương thơm ngán bốn bề ngấm vào người, tâm hồn trở nên thanh tịnh.

Xem xong "Ánh chiều trên tảng Bàn Đà" Lăng Nhã còn chưa hết hứng, quấn lấy Liễu Tuấn, tới ao Hải Ấn.

Gió biển phất qua, hai hàng cây bên cạnh xào xạo, Lăng Nhã kéo tay người yêu, thong thả đi dưới, trong lòng sung sướng vô hạn, cảm thấy quãng thời gian trước kia, sống hoàn toàn lãng phí vô ích rồi.

Hiện giờ là tháng tám âm lịch, hoa sen trong ao đã có vẻ tàn lụi, đứng trên cầu đá, thưởng thức ánh trăng, Lăng Nhã hoàn toàn không để ý cảnh đìu hiu của hoa sen.

Cái gọi là hạnh phúc, hoàn toàn là do tâm thái mỗi người quyết định, hiện giờ cho dù gió lạnh rít gào, tuyết trắng phủ khắp, Lăng Nhã cũng không thấy khổ.
*** CCC bình: thế nên chân hạnh phúc là niềm vui không nguyên cớ, khi người ta cảm thấy hạnh phúc vì điều gì đó không phải là hạnh phúc thật sự. Để đạt được chân hạnh phúc hoặc là thành phật hoặc là kiếm một cái búa tạ....

- Liễu Tuấn, em muốn ở lại tỉnh A.

Liễu Tuấn dựa lưng vào lan can, Lăng Nhã ôm lấy hông y, ngửa đầu nhìn khuôn mặt kiên cường của tình lang, nói với vẻ nũng nịu.

Liễu Tuấn đưa tay ra vuốt mũi cô, cười:
- Sao thế, đêm qua ăn chưa no à?

Lăng Nhã tức thì mặt đỏ như ráng chiều, khẽ dậm chân phụng phịu:
- Đáng ghét! Nói chuyện nghiêm túc với anh đó.. Em không nỡ xa anh.

- Anh thì thế nào cũng được.

Lăng Nhã hờn dỗi, đưa tay lên đấm lên vai y liên tục, cong môi lên hậm hực nói:
- Sớm biết anh là kẻ vô lương tâm.

- Ha ha , chuyện này có liên quan gì tới lương tâm hay không. Vậy em nói xem, em ở lại tỉnh A muốn làm gì? Tiếp tục công tác ở chính phủ? Thai Duy Thanh tới em còn ở lại làm thư ký à?

- Sao lại không được? Chức vụ của em là trưởng ban thư ký thứ nhất, ngoài ra cấp cho Thai tỉnh trưởng một thư ký văn thư là được rồi.
Lăng Nhã không tán đồng:
- Hơn nữa, Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh không đồng lòng như bác Liễu và bác Tiễn đâu, anh phải cẩn thận một chút.

Liễu Tuấn cau mày.

Lăng Nhã chỉ có hơi ngốc nghếch trước mặt Liễu bí thư thôi, thực sự không ngốc chút nào. Thử nghĩ xem một nha đầu ngốc mà vào làm được ở văn phòng thủ tướng à? Đừng nói tới được Hồng thủ tướng đích thân tiến cử cho Hà Duyên An.

Lăng Nhã nếu như ở lại chỉnh phủ tỉnh, cho dù không thể ở ban thư ký số một tiếp cận Thai Duy Thanh, thì chỉ cần làm việc trong văn phòng chính phủ, là có thể thăm dò được rất nhiều tin tức tức thì, đối với cán bộ phía dưới mà nói, là điều khá quan trọng, đặc biệt đối với Liễu Tuấn càng quan trọng.

Liễu Tuấn dự liệu được, sau khi Thai Duy Thanh và Cù Hạo Cẩm chính thức nhậm chức, y sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn. Nhưng Liễu Tuấn không ngờ phiền toái lại tới nhanh như thế, vừa mới từ Phổ Đà Sơn về đã gặp được rồi

Bình luận

Truyện đang đọc