TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Chú Liễu, cám ơn chú.

Trong biệt thự số 18 tỉnh ủy, Tống Tiểu Lô cung kính khom mình với Liễu Tuấn, mặt đầy cảm kích.

Đây đã là trung tuần tháng tám rồi.

Liễu Tuấn cười khoát tay:
- Nói lời khách khí làm gì, đây là án oan thì phải sửa cho đúng.

- Vâng, lần này tỉnh Giang Hán hạ quyết tâm lớn... Phải tra tới cùng.
Tống Tiểu Lôi nói với chút cảm khái.

Trước kia cô bị cơ quan chính pháp Tam Giang lấy lý do gây trở ngại cho việc chấp pháp bắt giữ, trong lòng vừa sợ vừa giận. May là Lương Tuyết Bình chạy nhanh tới, mang chiêu bài của cha hắn ra. Bên Tam Giang do cục trưởng đích thân ra mặt giải thích, nói là sự hiểu lầm, còn mở tiệc rượu chiêu đãi.

Trong bữa tiệc, cục trưởng kia cười ha hả nói, hóa ra người nhà đánh người nhà, mong Lương thiếu gia tha thứ, lại nói sau này luật sư Tống gặp phải chuyện khó khăn gì ở Tam Giang cứ tới tìm hắn, cả đống lời khách khí tương tự...

Lương Tuyết Bình lại bảo Tống Tiểu Lôi mau nói rõ mình không theo vụ án Cố Nhâm Hùng nữa.

Cho dù Lương Tuyết Bình nói đây là do Liễu tỉnh trưởng dặn, vụ án này Liễu tỉnh trưởng sẽ đích thân xử lý, nhưng Tống Tiểu Lôi không muốn nói câu này. Không phải là cô không tin Liễu Tuấn, chú Liễu đã nói thế, khẳng định sẽ làm tới cùng, cô chỉ thấy quá ủy khuất.

Mìn rõ ràng là giương cao chính nghĩa, lại bị bắt một cách không rõ ràng, nếu không có chiêu bài của Lương Quốc Cường và Liễu Tuấn bảo vệ, chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

Là luật sư cô hiểu rõ một số thủ đoạn bên trong cơ quan công an, không có hai vị đại lão này ra mặt, kết cục của cô sẽ rất đáng lo. Giấy phép luật sư bị thu hồi là cái chắc, nói không chừng còn bị kiện, bị giam một hai năm chưa biết chừng.

Cái thế giới này đã trở thành như vậy rồi sao?

Thấy Tống Tiểu Lôi không chịu "thông suốt", Lương Tuyết Bình sốt ruột nói thay cô, ngôn tử khách khí, nói Tống Tiểu Lôi còn trẻ chưa hiểu chuyện mong được tha thứ v..v..v..

Thật ra lòng hắn rất uất ức, nhưng Liễu Tuấn đã bảo như vậy, hắn không dám kháng lệnh, cần phải hoàn thành nghiêm ngặt nhiệm vụ Liễu Tuấn giao phó.

Viên cục trưởng kia nghe hắn nói càng hớn hở ra mặt.

Có câu nói này là có thể trả lời Bành bí thư rồi, lại không đắc tội với Lương bộ trưởng, đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ.

Sau đó không lâu, tỉnh ủy Giang Hán chuyên môn mở hội nghị nghiên cứu vấn đề phúc tra vụ án Cố Nhâm Hùng. Cụ thể Tống Tiểu Lôi không rõ, chỉ nghe phó tỉnh trưởng thường cụ Cao Trường Hoành kiên trì muốn điều tra lại. Cuối cùng tỉnh ủy Giang Hán quyết định, kỷ ủy liên hợp với chính pháp ủy, viện kiệm sát tạo thành tổ điều tra liên hợp tới Lộc Môn, điều tra toàn diện vụ án này.

Bành Dũng Học chủ động xin né tránh.

Vụ án kỳ thực không phức tạp, đám Trình Tân Kiến chỉ xem hồ sơ đã có thể nhìn ra nghi vấn lớn, thêm vào lời khai của Vương Mãnh, và tờ giấy đầy nước mắt Cố Nhâm Hung để lại, mau chóng tra ra rõ ràng.

Cục công an Lộc Môn năm xưa vì sớm ngày phá án, hoàn thành chị thỉ "phá án trong kỳ hạn", đã dùng thủ đoạn tra tấn bức cung, giết oan Cố Nhâm Hùng.

Hiện giờ vụ án này tiến vào giai đoạn xử lý, kết quả ra sao, Tống Tiểu Lôi không biết.

Cô không còn là luật sự đại diện khiếu nại cho Cố Nhâm Hùng nữa, người ta tất nhiên chẳng thông báo kế quả cho cô, nhưng tỉnh ủy Giang Hán có thái độ kiên quyết này, đoán chừng sẽ có kết quả trọn vẹn.

Trước đó, căn cứ vào chỉ thị của Cao tỉnh trưởng, cục dân chính Lộc Môn, đã phát số tiền hỗ trợ khó khăn nhất định cho cha mẹ Cố Nhâm Hùng. Theo phát luật liên quan quy định, cuối cùng còn phải bồi thường cho cha mẹ Cố Nhâm Hùng, tiền bồi thường bao nhiêu, cần tòa án phát quyết.

- Chú Liễu, vụ án này này sự thực rõ ràng, chứng cứ sáng đáng, rõ ràng đã xử sai, vì sao sửa chữa lại khó khăn như thế?
Tống Tiểu Lôi cảm thán nói.

Liễu Tuấn nghiêm túc đáp:
- Tiểu Lôi, không thể phủ nhận xã hội còn có rất nhiều góc khuất, rất nhiều quan viên không tuân thủ pháp luật. Nhưng cháu phải tin, người kiên trì chính nghĩa vấn chiếm đa số, tôn chỉ của Đảng ta xưa nay là có sai nhất định phải sửa.

Tống Tiểu Lôi gật đầu.

Lời này nếu do quan viên khác nói ra, trong lòng cô chắc chắn sẽ có vô số nghi vấn, nhưng do Liễu Tuấn nói ra thì Tống Tiểu Lôi không hề hoài nghi.

Liễu Tuấn nói ắt phải là thực.

Nhưng trong chuyện này phải trải qua tranh đấu ra sao thì Tống Tiểu Lôi không biết.

- Chú Liễu, thím đâu rồi ạ?

Tán gẫu một hồi, Tống Tiểu Lôi nhìn ngang ngó dọc, mặt mang vẻ tò mò rõ ràng. Liễu Tuấn đã kết hôn, cô biết rõ, còn cùng mẹ thêu đồng tâm kết làm quà cưới tặng cho Liễu Tuấn, nhưng Tống Tiểu Lôi chưa từng gặp qua người "thím" này, trong lòng hết sức hiếu kỳ.

Trong suy nghĩ của Tống Tiểu Lôi, không biết nữ nhân nào có phúc tới thế, mới được làm vợ của Liễu Tuấn.

- Hi hi, cháu nghe nói thím rất xinh đẹp, đẹp như tiên nữ trên trời vậy...
Tống Tiểu Lôi nói.

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Thật không may, lần này nghĩ phép, cô ấy đưa con về thủ đô rồi...

Kỳ thực vào tháng sáu, sắp hết năm học, Nguyễn Bích Tú đã mỗi ngày một cú điện thoại gọi tới, nói cái trường học đó làm gì, sao không cho học sinh nghỉ hè?

Đoán chừng nếu Nguyên Bích Tú là bộ trưởng bộ giáo dục, nói không chừng sẽ cho học sinh tiểu học nghỉ hè bốn tháng.

- Ồ, tiếc qua, cháu rất muốn bái kiến thím...

- Còn cơ hội mà, không phải cháu tới Ngọc Lan công tác sao? Ha ha, thế là rất tốt...

Liễu Tuấn cười nói, mắt nhìn hai người trẻ tuổi, tâm tình tựa hồ rất vui vẻ.

Liễu Tuấn lại hỏi:
- Tuyết Bình, Tiểu Lôi tới Ngọc Lan rồi, cậu có bố trí thế nào?

Lương Tuyết Bình vội ưỡn thẳng lưng, đáp:
- Tỉnh trưởng, tôi và Tiểu Lôi đã trao đội, định tự mở văn phòng luật của mình.

- Ừ, an bài như thế cũng được. Đã chọn được chỗ chưa? Tài chính có đủ không?

Liễu Tuấn quan tâm hỏi, Liễu tỉnh trưởng thực sự rất nhiều có cho tiểu sư đệ này.

Lương Tuyết Bình đáp:
- Địa điểm đã chọn rồi, tài chính cũng đủ.. Tôi có một chút tích góp, Tiểu Lôi cũng có một ít, mở văn phòng luật không yêu cầu nhiều, vấn đề không lớn lắm.

Liễu Tuấn liền gật đầu, xem ra mình làm ông tơ bà nguyệt không tệ, hai người trẻ tuổi này đã tới được với nhau.

- Tiểu Lôi, nói với cháu chuyện này, về sau đừng gọi là chú Liễu nữa, Tuyết Bình là tiểu sư đệ của ta, cháu nếu gọi là chú Liễu, thì loạn hết...

Liễu Tuấn nói tới đây lại cười lớn.

- Tiểu Lôi, sau này ổn định rồi, đưa mẹ và em cháu qua đây đi, Ngọc Lan là thành phố xinh đẹp, để mẹ cháu hưởng ăn tháng thư thái lúc tuổi già..

- Vâng!

Tống Tiểu Lôi trịnh trọng gật đầu.

... ...

- Tôn chỉ của Đảng ta là có sai phải sử, vụ án xử sai, nhất định phải xử lại...

Trên TV, bí thư tỉnh ủy Giang Hán đang trả lời phỏng vấn của phóng viên ĐTH TW, thi thoảng lại vung tay lên nhấn mạnh.

Tỉnh Giang Hán vì xử lại vụ án Cố Nhâm Hùng, phô trương thanh thế rất lớn.

Tòa án nhân dân cao cấo tỉnh Giang Hán, theo quy định có liên quan trong luật bồi thường quốc gia, bồi thường về kinh tế cho cha mẹ Cố Nhâm Hùng.

Nhân viên có trách nhiệm có liên quan cũng chia ra xử lý.

Nguyên cục trưởng cục công an Lộc Môn, bí thư chính pháp ủy hiện nhiệm tỉnh Giang Hán là Bành Dũng Học, là lãnh đạo chịu trách nhiệm trực tiếp, xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng, nghe nói Bành Dũng Học chủ động báo cáo xin điều chức.

Những nhân viên có trách nhiệm trong vụ án này ở tòa án, viện kiểm sát, công an Lộc Môn cũng bị xử phạt trong đảng.

Kẻ hiềm nghi trực tiếp tra tấn bức cung, là hai cán bộ chi cục hình sự cục công an Lộc Môn bị khai trừ của đảng, giáo cho cơ quan tư pháp giải quyết.

Vụ án oan mười năm rốt cuộc được giải tội.

Mặc dù người đã mất, nhưng kết quả này coi như là sự an ủi với người còn sống.

Tỉnh ủy Giang Hán nhân cơ hội, triển khai hành động " nghiêm khắc chấp hành pháp luật" oanh liệt, ĐTH, báo chí đều cho đăng tải, ngay cả ĐTH TW cũng đi theo phỏng vấn.

Vụ án này người thao tác đằng sau chắc chắn là Cao Trừong Hoành, nhưng hắn giữ đúng quy tắc quan trưởng, đẩy tỉnh trưởng và bí thư tỉnh ủy lên phía trước, nhận lấy lời khen của giới truyền thông. Bản thân không hề chơi trội.

Bình luận

Truyện đang đọc