TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

“Bác Năm, chúng ta sửa một bể chứa nước đi”

Sau khi tham gia lễ khánh thành dây chuyền đầu tiên sản xuất tủ lạnh và máy giặt của “Tổng xưởng điện khí Thanh Lương.” Và tham dự bữa tiệc chiêu đại xong. Khi trở về văn phòng của “Hội ủy viên quản lí doanh nghiệp Liễu Gia Sơn” tôi liền nhăc tới vẫn đề sử chữa bể chứa nước với Bác Năm.

Bác Năm rất ngạc nhiên, nhưng cũng đã quen với những tư tưởng kì quái của đứa cháu này rồi. Vừa mới hoàn thành xong dây truyền sản xuất máy giặt và tủ lạnh, chớp mắt đã nói đến việc sửa chữa này, thật là không chịu ngưng nghỉ tí nào.

“Sửa hồ chứa nước làm gì? Bên trên đại đội tiểu thủy không phải có một hồ chứa hay sao?”

Bác Năm liền mượn lời của Giang Hữu Tín, hỏi ngay.

“Nhà máy cơ điện Thanh Lương”vốn là được xây dựng trên nền tảng của “ Nhà máy quạt gió Thanh Lương”, do vốn đầu tư thuộc quy mô lớn, những thay đổi trong cổ phần cũng không nhỏ. Số cổ phần của cả Liễu Triệu Thời (vốn đầu tư của tôi đều là lấy danh nghĩa của anh cả) và đại đội mỗi bên chiếm tới 80%, ngoài ra còn có 12% của Phương Văn Thích, 5% của anh Liễu Triệu Mẫn, 3% còn lại là của xưởng trưởng Liễu Triệu Ngọc. Phương Văn Thích và anh hai đều đã bỏ “Cửa hàng dân dụng kia” hiện tại nó thuộc sự quản lý của em họ Phương Văn Thích Nghiêm Giang Quân.

Hiện nay tốc độ phát triển kinh tế của huyện Hướng Dương thuộc loại nhanh, cuộc sống của nhân dân cũng ngày một nâng cao, thị trường đồ gia dụng cũng theo đó mà lớn mạnh, mọi người đều chú ý tới những mặt hàng mới, những loại máy second hand của cửa hàng dân dụng không còn được ưa chuộng như trước nữa. Phương Văn Thích và anh hai rời nó đến Liễu Gia Sơn tham gia vào quản lý doanh nghiệp cũng là muốn mở rộng tiền đồ sau này.

Việc này tôi rất tán thành, còn về anh ba Liễu Triệu Hòa, năm nay cũng đã 18 tuổi rồi, đang làm lái xe thực tập tại công ty “Vận chuyển thông đạt”. Rồi sau này tôi sẽ giao cho anh ấy những công việc quan trọng hơn.

Từ sau khi trung ương cấm con cái của lãnh đạo tham gia vào chính sách kinh tế thương nghiệp khu vực, nhưng điều này chỉ bao gồm những quan hệ trực hệ, còn cháu chắt thì không nằm trong quy định này. Dù hiện nay tôi có tiền ngàn vạn trong người, nhưng không có đồng tiền nào là chính thức thuộc về tôi.

Cũng có thể sau này xảy ra những chuyện ngoài ý muốn, tiền bạc hoặc ít hoặc nhiều cũng sẽ mất đi, nhưng đây cũng chẳng phải việc gì không thể chấp nhận được, so sánh với tiền đồ của cha, tiền là cái gì?

Với vấn đề này tôi đã tỉnh táo.

Giang Hữu Tín mới đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm quản lý doanh nghiệp tại huyện Hướng Dương. Ngày ngày đều đến Liễu Gia Sơn, để tích lũy kinh nghiệm. Với việc thôn tiểu sơn sản xuất ra máy giặt và tủ lạnh với tư cách chủ nhiệm làm sao anh ta không đến để động viên cơ chứ? Còn về Cậu Bẩy của tôi là giám đốc kinh doanh đương nhiên nhất định phải tới.

Nghe tôi nhắc tới sửa chửa hồ chứa nước. Giang Hữu Tín mỉm cười, làm sao mà không biết ý tứ trong đó của tôi chứ?

Vì việc sửa chữa công trình thủy lợi, mà Nghiêm Ngọc Thành đã gây ra xích mích với Tiết Bình Sơn tại hội nghị chuyên viên, tuy phó chuyên viên Giang Khải Ca đã ra mặt hòa giải nhưng những mâu thuẫn đó chỉ được giải quyết ở bề nổi mà thôi, còn tận sâu bên trong đó thì Tiết Bình Sơn vẫn đối đầu với cả hai vị bí thư này. Làm sao có thể nhận thua phục tùng nhẹ nhàng như vậy được? cho dù Nghiêm Ngọc Thành nói có lý đến thế nào đi chăng nữa, Tiết Bình Sơn đã tỏ thái độ không ủng hộ rồi, vì thể diện chuyên viên của mình cũng không thể dễ dàng mà chuyển thành tán thưởng ý kiến của bác ta được.

Với Những cán bộ khác làm sao có thể nhìn họ?
Việc liên quan tới thể diện và uy tín của chuyên viên không thể xem nhẹ, do đó trong thời gian ngắn này việc sửa chữa công trình thủy lợi không thể tiếp tục đưa lên bàn hội nghị mà thảo luận nữa. Những số liệu báo cáo nghiên cứu mà cục thủy lợi đưa ra, đương nhiên cũng có tính quyết định, đến khi đó có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài. Trừ khi Nghiêm Ngọc Thành tiếp tục phạm vào đại kị của chốn quan trường mà thôi.

Đại kị này không nên phạm phải thì tốt hơn.

Cho dù hai lãnh đạo không thể hòa hợp, thậm chí các lãnh đạo không thể hòa hợp với nhau, vẫn chỉ là một căn bệnh của chốn quan trường mà thôi, cấp trên lợi dụng khéo léo những mâu thuẫn của cấp dưới để nhẹ nhàng khuyên răn. Nhưng việc đó cũng chỉ là ngoài hình thức mà thôi, hai vị trụ cột của cơ quan đã tuyên chiến với nhau như thế, cần “Quyết phân thắng bại”.

Tiết Bình Sơn mới nhậm chức được mấy ngày, đương nhiên vẫn chưa tới “Quyết phân thắng bại”, nếu như bây giờ mà “Tuyên chiến” thì chỉ có một kết quả---nhất định bại không còn nghi ngờ!

Thử nghĩ xem những cán bộ lão thành trong tỉnh cũng đâu phải ngu ngốc gì. Đã cử Tiết Bình Sơn đến đây, làm sao có thể để cho các vị bắt nạt? Cho dù ông có trăm ngàn lí do nhưng nếu phạm vào hai điều “ Không có tổ chức không có kỉ luật”, thì cũng không thể trốn thoát được.

Nói thực, tôi cũng không thật hiểu rõ về vấn đề thủy lợi của khu vực Bảo Châu có thực sự nghiêm trọng hay không, nhưng tôi tin Nghiêm Ngọc Thành, quyết không ăn nói hồ đồ. Ông ta nói tình hình nghiêm trọng thì nhất định sẽ nghiêm trọng.

Thực tế cha cũng đã triển khai công tác sửa chữa công trình thủy lợi trong phạm vi thành phố Bảo Châu rồi, Đường Hải Thiên của huyện Hướng Dương cũng tiến hành công tác tương tự tại đây. Hai vị này đều lấy những hành động thực tế để ủng hộ cho Nghiêm Ngọc Thành.

Lời nói của mình không có sức mạnh trong hội nghị của những chuyên viên, nhưng những công tác thực tiễn của mình trong nội bộ phạm vi thì cũng có những ảnh hưởng nhất định.

Những lời của Bác Năm, cái hồ chứa nước của đại đội, tôi cũng biêt rồi, chỉ có thể coi như là loại hồ chứa nhỏ, nhưng nó đã có cách đây khá lâu, lượng nước cũng vơi dần, qua 20-30 năm lượng bùn tích trữ lại không nhỏ, đến bây giờ nó lượng nước của nó còn kém xa một cái ao lớn. Hơn nữa cả Liễu Gia Sơn có tới 5-6 đại đội, vào mùa cày cấy cần dùng tới nước, chỉ dựa vào cái “Ao” này làm sao không làm ngươig ta lo ngại cho được.

Nghiêm Ngọc Thành đưa ra ý kiến này, hoàn toàn không phải muốn thể hiện mình.

“Bác Năm, hồ chứa nước tiểu thủy không thể trông cậy được, khi dùng tới nước khó mà tránh được sẽ có tranh chấp, cháu thấy cái hồ này chúng ta tự mình sửa đi, dù sao cũng không quá tốn kém…”

Không cẩn thận đã dùng đúng “Danh ngôn” của tiểu Trấn Dương!

“Bác Năm, Cậu Bẩy, anh Giang, chúng ta đi xem đi!”

Nói xong tôi liền đi ra ngoài trước, đên bên hành lang.

Địa thế của Liễu Gia Sơn là từ bắc đến nam, thấp dần. Nhưng văn phòng của ủy viên quản lý doanh nghiêph Liễu Gia Sơn, cũng như đại đội của Liễu Gia Sơn lại được xây ở chỗ cao, đứng trên hành lang lầu hai, có thể phóng tầm mắt bao quát hết được cả khu vực.,

“Chỗ đó chình là gần với trạm dừng xe của công ty thông đạt, có thể xây một bờ ngăn nước, làm mấy chục mô đất lên, dù sao nước ruộng cũng không nhiều, phần lớn cũng là hạn hán. Nước của hai dòng nước này đều tích lại được, cần là có thể dùng được”

Tôi chi tay về phía xa, lớn tiếng nói.

“Ừm, tôi thấy được đó”

Giang Hữu Tín gật đầu đồng ý.

Cậu Bẩy cười nói thêm: “Trên gò đất đó xây thêm một trạm thủy điện nhỏ, thì càng hay? Có thể tiết kiệm điện”

Đến bây giờ Liễu Gia Sơn có rất nhiều các nhà máy cho nên điện phí dùng cho mỗi tháng là rất lớn.

“Làm trạm thủy điện? ừm…”

Bác Năm suy nghĩ, từ từ gật đầu.

Tôi cười nói : “Cháu thấy có chút khó khăn, lưu lượng của hai con sông này không lớn, có thể xây bao nhiêu trạm điện chứ? Có thể làm hồ chứa nước đã không tồi rồi. Nhưng có thể xây gần đó một công viên vui chơi hay cái gì đó, lúc nhàn rỗi có thể lên đó câu cá, chèo thuyền, cũng rất hay.”

Tuy là hồ chứa nước, nhưng lại có thể kèm theo thú vui câu cá của bổn nha nội.

Đối với cái công viên vui chơi nó thuộc “Giai cấp tư sản”, Bác Năm và Cậu Bẩy không thấy hứng thú, nhưng Giang Hữu Tín còn trẻ tuổi nên tán thành ngay.

“Tiểu Tuấn cách này không tồi đâu, cả huyện Hướng Dương này chưa có cái công viên nào cả”

“Được, chỉ cần hai vị thấy có thể làm thì làm đi..”

Bác Năm nắm lấy lan can, nói.

“Nhưng, không biết thủ tục này có dễ làm hay không?”

Câu nói này lại là nói với Giang Hữu Tín.

Giang Hữu Tín cười nói: ‘Không vấn đề, tôi sẽ phụ trách đi thuyết phục bí thưu đường”
Bác Năm cười.

Giang Hữu Tín hành sự rất thận trọng, nếu như không nắm chắc 9 phần thì sẽ không nói những “Lời to lớn” như thế này. Bây giờ Giang Hữu Tín đã là “Hồng nhân số một” của bí thư Đường, câu nói này xem ra không giả. Hơn nữa, thành lâm không phải đang làm thư kí cho bí thư Đường hay sao, hai mũi tấn công thế này, nhất định là được.

Tôi thấy rất vui, cười nói: “Bác Năm, dứt khoát lại có điểm đầu tư tiền vốn rồi, sau khi làm xong những việc này coi như chúng ta đã làm được một việc đại hỷ rồi…..”

“Thôi đi cháu ạ!”

Bác Năm không chút khách khí cắt ngang “Suy tưởng “ của tôi.

“Cháu cho rằng chúng ta có nhiều tiền không có chỗ để tiêu hay sao? Vậy việc cháu tiến quân vào thành phố Giang Khẩu, có muốn làm nữa không?”

Toi cười, khua tay: “Hai việc khác nhau, tiền của thành phố Giang Khẩu cần phải kiểm, kiến thiết quê hương cũng không thể bỏ qua….Bác Năm à, cháu hỏi bác một việc, mục đích kiếm tiền là gì nào?”

Bác Năm cảm thấy rất ngạc nhiên, nói: “Cháu có phải muốn giảng đạo lý cho Bác Năm?”

“Dạ đâu dám ạ…đâu dám, cháu chỉ là nghĩ, kiếm tiền chính là để tiêu đi, hơn nữa cần tiêu vào chỗ đáng để tiêu. Cháu thấy việc sửa chữa hồ chứa nước là việc nên tiêu tiền. Liễu Gia Sơn đã giàu rồi, mấy đại đội xung quanh còn có rất nhiều các mẫu ruộng có ảnh hưởng đến cuộc sống của quần chúng xã viên, sửa chữa hồ chứa nước một chút, chỉ là tiêu chút tiền của chúng ta, còn với họ là việc lớn. thời gian then chốt, là dùng đúng lúc! Bên thành phố Giang Khẩu, cũng không kém hơn 10-20 vạn”

“Bí thư chi bộ, tôi thấy tiểu Tuấn nói rất có lý, việc này rất đáng làm!”

Cậu Bẩy đứng bên cạnh nói thêm vào.

Đối với người cẩn trọng như Bác Năm, cậu Bẩy chưa trước đây chưa từng tham gia vào chốn quan trường, cho nên bác chỉ coi cậu là ngươif của Liễu Gia Sơn đưa đến để bồi dưỡng thêm.

“Bí thư Giang ý anh thế nào?”

Giang Hữu Tín tuy hiện nay là chủ nhiệm của phòng quản lý doanh nghiệp, Bác Năm vẫn gọi theo thói quen cũ, vì bác thấy theo cách gọi “Bí thư” có lẽ coi trọng hơn.

“Đây là việc nội bộ của Liễu Gia Sơn, đều sẽ theo ý kiến của Bác Năm”

Giang Hữu Tín cười nói.

Tôi rất khâm phục, cách trả lời này rất có trình độ. Đặc biệt là cách xưng hô “Bác Năm”, bí thư chi bộ Tấn Văn nghe xong cũng cảm thấy nhẹ nhõm vài phần!

Bác Năm này thật đáng yêu, rất thích nghe những câu nịnh bợ.

“Mọi người đã nói như vậy, thì cứ thế mà làm đi”

Bác Năm như là chỉ huy thiên binh vạn mã xung trận vậy!

Cậu Bẩy liền đưa tay về phía của Giang Hữu Tín.

Ai ngờ Bác Năm lại cau mày nói: “Tiểu Tuấn à, sửa chữa hồ chứa nước này lấy vào mấy chục mẫu đất, ruộng nông nghiệp của đại đội chúng ta sợ là không đủ nữa…cháu lại muốn mở rộng nhà máy, còn cái nhà máy nhôm và thép nữa, đều sắp bắt đầu xây dựng, đất của đại đội chúng ta thật sự không đủ dùng rồi…”

Tôi lập tức ngạc nhiên, thật không nghĩ tới vấn đề này.

Liễu Gia Sơn là một tiểu đại đội, núi nhiều đất ít. Khi mới bắt đầu, theo bản đồ của tỉnh, vùng đất mà các nhà máy xựng lên đều là những chỗ bằng phẳng có chỗ còn lấn chiếm sang cả đất nông nghiệp, nhưng với tư cách là đại đội sản xuất nông nghiệp, thì nhất định vẫn phải giữ lại cái căn bản sản xuất nông nghiệp này, bây giờ quốc gia lại không đề xướng việc kiến thiến thị trấn nhỏ. Tuy theo xu thế phát triển, Liễu Gia Sơn và các khu vực xung quanh nhất định phải hình thành một thị trấn nhỏ mới, nhưng trước sau danh không chính ngôn không thuận. với tình hình này, không biết những cán bộ làm việc chỉ nghĩ tới lợi ích của mình kia, sẽ viết ra những bản báo cáo như thế nào.

“Đất không đủ dùng thì lên núi, san bằng mấy ngọn núi nhỏ xung quanh”

Tôi nghĩ rồi nói.

Dù sao hiện nay vừa có tiền lại vừa có máy móc, cách này có thể làm được.

Bác Năm gật đầu: “Xem ra chỉ có cách này, tiền dùng vào cũng hơi cao..”

Giang Hữu Tín đứng bên cạnh vừa hút thuốc vừa nói: “Kì thực cũng không phải không có cách khác”

Đối với Bác Năm mà nói, Giang Hữu Tín tuy còn trẻ tuổi nhưng rất có “Tư tưởng” ( vốn là lời của chính Bác Năm), là cán bộ có năng lực. Mọi việc đều xem ý kiến anh ta, xem anh ta có cao kiến gì không.

“Đất của Liễu Gia Sơn không đủ, những đại đội bên cạnh vẫn còn đấy….”

Giang Hữu Tín cười nói 1 câu, chính là ý cùng nhau chia phú quý, anh ta với tư cách là người phụ trách doanh nghiệp của toàn huyện, đương nhiên sẽ đưa ra phương án này, không thể cứ đứng mãi ở vị trí phó bí thư của ủy ban khu đài sơn mà xem xét vấn đề được.

“Bí thư Giang, không phải Liễu Gia Sơn chúng tôi keo kiệt, không muốn phân chia phú quý với người khác…mà là không có quản lý, không thể làm việc được”

Bác Năm nói.

Lỗi lo này của Bác Năm cũng có lý, xây nhà mày ở đại đội khác, quản lý như thế nào, phân thành như thế nào, đều là những việc cần nghĩ tới hàng đầu. vốn là có ý tốt giúp nhau cũng tiến bộ, nhưng cũng không thể để sau khi làm xong người ta lại lật mặt lại được.

Tôi nói : ‘Bác Năm, xem ra hội ủy viên quản lý doanh nghiệp của Liễu Gia Sơn phaỉ đổi tên rồi, chính là tổng công ty phát triển các ngành công nghiệp cơ khí huyện Hướng Dương, Bác Năm sẽ làm tổng giám đốc là tốt nhất…”
Hội ủy viên quản lý doanh nghiệp Liễu Gia Sơn, quy mô rất nhỏ, chỉ hạn định trong Liễu Gia Sơn, vướt qua một đại đội có chút danh không chính ngôn không thuận.

Nếu như đổi tên thành “TỔng công ty phát triên cơ khi huyện Hướng Dương” thì có thể phát triển đến từng ngóc ngách của toàn thế giới.

Bác Năm không đáp lại, Giang Hữu Tín đã vỗ tay tán thưởng.

“Tôi thấy được đó, không bẳng hãy đổi thành cái tên có quy mô lớn hơn đi, gọi là tổng công ty phát triển cơ khí tỉnh N , nghe cũng rất uy phong đó”

Bác Năm liền cười ngay.

‘Ừm, “ Tổng công ty phát triển cơ khí tỉnh N” cái tên thật uy phong.!

“Việc này có thể làm được?”

Giang Hữu Tín gật đầu :”Có thể”

Bác Năm liền yên tâm. Giang Hữu Tín là lãnh đạo có thực lực như vậy, trước nay chưa từng ăn nói hàm hồ.

“Tiểu Tuấn à, cháu vừa nói cái gì….tổng giám đốc…là cái gì thế?”

Chỉ nghe được

Bình luận

Truyện đang đọc