TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sơn Điền Thứ Lang làm việc rất tận tâm tận lực, thừ khi nhận nhiệm vụ hợp tác với Cty Trường Phong gần như ở luôn thành phố Ngọc Lan, ngày ngày tới công ty thương thảo với Triệu Ngạn các vấn đề chi tiết.

Cho dù Liễu Tuấn chẳng ưa gì tiểu quỷ tử, nhưng rất tán thưởng thái độ làm việc chăm chỉ và nghiêm túc của dân tộc này.

Sau khi hợp tác, 40% lợi nhuận Cty Trường Phong có được thuộc về Cty Sơn Điền, thực tế là về túi Tiểu Thanh và Liễu Tuấn, cuối cùng lại quay trở về khu Trường Hà đâm chồi nảy lộc.

Triệu Ngạn cũng là người làm việc cục kỳ nghiêm chỉnh, lần này coi như gặp phải đối thủ rồi, hai người thượng vì vấn đề chi tiết mà cái nhau tới đỏ mặt tía tai. Triệu Ngạn nóng lên trách mắng Sơn Điền Thứ Lang không hiểu tình hình thực tế trong nước, lúc này Triệu phó giám đốc quên mất Sơn Điền tiên sinh là khách Cty Trường Phong mời tới, là bạn hàng hợp tác, may mà Triệu Ngạn không chửi thô tục, còn Sơn Điền Thứ Lang thì cực kỳ lệ độ, Triệu Ngạn vừa nổi giận là ông ta đứng bật dậy, liên tục khom người nhận lỗi, nhưng khom người thì khom người, ông ta cũng chẳng chịu nhược bộ chút nào.

Liễu Tuấn cùng đoàn khảo sát của Bạch Dương tới văn phòng Triệu Ngạn ở Cty Trường Phong, thì Triệu Ngạn và Sơn Điền Thứ Lang lại đang tranh chấp, Triệu Ngạn giọng rất lớn, nói ầm ĩ trong văn phòng, bảo Sơn Điền Thứ Lang đang nói chuyện nhà binh trên giấy.

Sơn Điền Thứ Lang lại cúi đầu, nói:
- Xin lỗi ngài Triệu, xin ngài thông cảm. Nhưng vấn đề này đúng là phải thương lượng thêm.

Bạch Dương không vọi tiến vào, nhìn Liễu Tuấn đợi y giải thích.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Hai người cái nhau một là phó giám đốc thường vụ Triệu Ngạn, người kia là Sơn Điền Thứ Lang, của công ty Sơn Điền, bạn hợp tác của Cty Trường Phong.

Bạch Dương mắt tròn xoe, kinh ngạc vô cùng.
- Phó giám đốc thường vụ cãi nhau với đại biểu hợp tác? Hợp đồng hợp tác của hai bên, không phải là chưa ký chính thức sao?

Đám người Tiễn phó chủ nhiệm của tỉnh kế ủy đi cùng cũng đầy kinh ngạc, chưa kịp hợp đồng chính thức đã cãi nhau long trời lở dất với bên hợp tác, vị phó giám đốc này quá khác người rồi? Không lo người ta ôm tiền bỏ đi hay sao?

Có thể hợp tác với Cty Trường Phong đâu thể là thương nhân nhỏ.

Cty Trường Phong tuy mấy năm gần đây tuy làm ăn không tốt, nảy nòi ra một lũ một mọt, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, nếu không có trên trăm triệu vốn đầu tư, căn bản không đủ điều kiện hợp tác với Cty Trường Phong.

- Không sao đâu, bọn họ cãi nhau quen rồi, cả hai đều ngoan cổ cả.
Liễu Tuấn thản nhiên như không, gõ cửa mấy cái rồi đi vào.

Nhìn thấy Liễu Tuấn hai người đang cái nhau lập tức dừng lại, Triệu Ngạn không xoay chuyển kịp, mặt đỏ bừng bừng gật đầu với Liễu Tuấn, còn Sơn Điền Thứ Lang hết sức lễ độ khom người 90 độ:
- Xin chào Liễu bí thư.

Theo lời giới thiệu của Liễu Tuấn, lưng Sơn Điền Thứ Lang cứ như gắn máy, tới ai là cúi mình cái rụp, Liễu Tuấn hoài nghi người Nhật Bản thế nào cũng có cả đống mắc bệnh sụn đệm cột sống.

Liễu Tuấn chỉ gật đầu, còn đám người Bạch Dương tất nhiên không thể làm cao, ai nấy bắt tay khách khí.

- Lão Triệu, đang tranh luận vấn đề gì thế?
Mọi người phân chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuấn thuận miệng hỏi.

Triệu Ngạn nói:
- Vấn đề phân phối công chức, Sơn Điền tiên sinh muốn tối ưu hóa tổ hợp. Theo phương án ông ấy đưa ra, phải có tới 50% công nhân cho thôi việc, Liễu bí thư cũng biết tình hình nhà máy đó, mấy năm qua hiệu quả không tốt, tiền lương thưởng phát không đầy đủ, hành hạ mấy năm trời, chút vốn liếng tích trữ được đã bị tiêu sạch rồi....

Liễu Tuấn khoát tay, ngăn lời dông dài của Triệu Ngạn lại:
- Lão Triệu, tôi ủng hộ Sơn Điền tiên sinh, Cty Trường Phong muốn cất cánh bay cao thì phải đại phẫu, tiến hành tối ưu hóa tổ hợp.

Sơn Điền Thứ Lang cúi đầu cảm tạ.

Xí nghiệp của Nhật Bản rất chú trọng đãi ngộ phúc lợi, mặc dù không phải là xí nghiệp quốc hữu, nhưng sinh lão bệnh tử của công nhân viên đều do xí nghiệp bao hết, điều này có liên quan tới truyền thống của dân tộc Nhật Bản, tình cảm với xí nghiệp rất cao, thực sự coi xí nghiệp là nhà.

Có điều Sơn Điền Thứ Lang cực kỳ bất mãn với kết cấu nhân viên của Cty Trường Phong, ông ta cho rằng rất nhiều người căn bản không cần thiết, điều này và chuyện nuôi dưỡng nhân viên nghỉ hưu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Xí nghiệp của người Nhật Bản quyết không có phép một ai ngồi không ăn lương, nhưng các công nhân viên thường xuyên tự giác tăng ca.

Không tăng ca, thì tiểu tử nhà ngươi coi chừng bị sa thải.

Nếu không thu gọn số nhân viên dư thừa, giá thành sản phẩm sẽ không hạ xuống được, sức cạnh tranh không còn, đổ vào bao nhiêu tài chính cũng vô dụng.

Triệu Ngạn ra sức tranh đấu:
- Liễu bí thư, dù thế nào cũng không thể trơ mắt nhìn những công nhân đó chết đói được.

Đối với người trải qua hai xã hội như Triệu Ngạn mà nói, tính ưu việt của Chủ nghĩa Xã hội là phương diện ông ta cực kỳ coi trọng.

Liễu Tuấn cười nói:
- Lão Triệu, tối ưu hóa tổ hợp và tinh giản nhân viên không phải là làm công nhân chết đói, với những công nhân không phù hợp, nhà máy đương nhiên có an bài đường ra khác cho bọn họ.

Triệu Ngạn mắt trợn tròn, không hiểu gì cả:
- Liễu bí thư, nhà máy không cần bọn họ nữa thì an bài đường ra thế nào?

Liễu Tuấn chậm rãi nói:
- Lão Triệu hôm nay tôi cùng Bạch ti trưởng, Tiễn chủ nhiệm và các đồng chí khác tới Cty Trường Phong nghiên cứu khảo sát chính là cùng tham khảo đường lối phát triển sau này, chuyện này trước tiên phải làm sáng tỏ, vì sao sức cạnh tranh của công ty đi xuống? Không phải là chấ lượng thấp mà là giá thành cao, hiệu năng sản xuất kém, chi phí nân lặng tăng, tổng thể mà nói, Cty Trường Phong quy mô không nhỏ, nhân viên nhiều. Một Cty lớn giống như một cái tàu chở đầy thậm chí quá trọng tải, khó ứng phó được với sóng gió lớn, muốn quay đầu càng khó khăn trùng trùng. Vì thế sau khi công ty cổ phần hóa, bước quan trọng nhất tiếp theo là thu gọn quy mô, tinh giản nhân viên, chúng ta phải hợp nhất nhà xưởng, hợp nhất phòng ban, giảm nhẹ cơ cấu, chỉ giữ lại đội ngũ cán bộ tinh nhuệ nhất, một số những thứ linh kiện phụ trợ sản xuất và phân xưởng đóng cửa toàn bộ.

Triệu Ngạn cả kinh, thiếu chút nữa hét toáng lên:
- Liễu bí thư, đóng cửa những phân xưởng đó, dây chuyền sản xuất của chúng ta sẽ không hoàn chỉnh, làm sao cho ra sản phẩm?

Đúng là dân ngoài nghề chỉ đạo dân trong nghề mà.

Triệu Ngạn thừa nhận Liễu Tuấn rất biết cách quản lý cán bộ, chỉ tới một hai tháng đã khoét hết đám sâu mọt Chu Phi Dược đi, nhưng nói tới quản lý sản xuất nhà xưởng thì phải cần có kinh nghiệm phong phú.

Liễu Tuấn làm thế chẳng phải là chỉnh đốn bừa à? Sản phẩm không làm ra được lấy cái gì bán cho khách hàng?

- Lão Triệu cứ bình tĩnh đã, những phân xưởng đóng cửa, chỉ là đóng cửa với công ty thôi, chứ không phải là đóng cửa thật sự, công ty chúng ta không sản xuất những phụ kiện kiện có thể bao thầu hoặc cho thuê, bảo người ta sản xuất cho chúng ta. Chúng ta chỉ mua những linh kiện đó, như thế ở phương diện tài chính lưu động, chi tiêu quản lý có thể giảm thiểu, có thể tập trung tinh lực vào những chi tiết quan trong hơn. Đương nhiên, cho thuê hay bao thầu cũng sẽ suy nghĩ tới công nhân vừa nghỉ việc, dù sao bọn họ làm việc trong nhà máy nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật thành t hục, có điều đây chỉ là hiện tượng tạm thời, sẽ mau chóng có người cạnh tranh. Cạnh tranh càng mạnh càng có lợi cho công ty, có thể dùng giá thấp hơn để mua số phụ kiện đó, toàn bộ giá thành sản phẩm cũng sẽ giảm bớt.

Liễu Tuấn mỉm cười thong thả giải thích cho mọi người.

Kỳ thực đường lối này không phải do Liễu Tuấn sáng tạo ra, kiếp trước y ngẫu nhiên đọc được bài báo so sanh suản xuất xe máy trong nước và một vùng duyên hải đông nam, phát hiện ra xí nghiệp duyên hải kia sản xuất ra xe máy cùng chất lượng mà giá thành ít hơn tới 30%, nguyên nhân do xí nghiệp kia chỉ làm ba việc--- Sản xuất động cơ, sơn xe và lắp ráp hoàn chỉnh! Trừ ba công việc đó ra, tất cả các khâu khác đều do xưởng gia đình trong vùng tự làm, nơi đó gần như trên 60% hộ gia đình gia công linh kiện xe máy, hình thành một dây chuyển sản nghiệp hoàn chỉnh, bời vì có sự cạnh tranh, các công xưởng nhỏ đua nhau giảm giá thành nâng cao chất lượng, xí nghiệp lặp đặt chỉ cần dùng giá rất thấp là có thể rmua được linh kiện tốt, hơn nữa áp lực tài chính giáp bớt rồi, một phượng diện khác là chi phí quản lý do cơ cấu cồng kênh sinh ra, cùng gánh nặng cho công nhân nghỉ hưu càng không phải quan tâm.

Đồng thời kinh tế trong vùng phát triển cao tốc, nhà nhà hộ hộ đều có đường kiếm tiền, hình thành một vòng tuần hoàn tốt, đó là con đường phát triển liên tục cho Cty Trường Phong thậm chí là cả khu Trường Hà.

Đám Bạch Dương và Triệu Ngạn còn đang nghiền ngẫm kỹ lời nói của Liễu Tuấn, thì Sơn Điền Thứ Lang đã hưng phấn đứng dậy, cúi người thật sâu với Liễu Tuấn, luôn mồm nói:
- Quá hay, quá hay, biện pháp này của Liễu bí thứ quá là hay! Là phương án tốt nhất giải quyết giá thành quá cao của Cty Trường Phong! Sơn Điền bội phục.

Bạch Dương trầm tư một lúc rồi mắt sáng lên:
- Liễu bí thư, nếu như phương án này có thể thuận lợi thực thi, như vậy được hưởng lợi không chỉ có Cty Trường Phong, mà rất nhiều quần chúng khu Trường Hà cũng có thể tìm được đường lối phát triển riêng mình, đúng là một công nhiều việc! Tôi hi vọng Cty Trường Phong và khu Trường Hà có thể mau chóng thực thi phương án này tiến tới thực thi trên toàn quốc.

Bình luận

Truyện đang đọc