Chỗ ở của Hoàng Chấn An là căn biệt thự số 15 của viện Thường ủy, cách không xa căn biệt thự số 1 của Liễu Tuấn. Khoảng cách giữa mỗi căn biệt thự ở viện Thường ủy Tỉnh ủy không có liên quan trực tiếp đến cách đánh số thứ tự.
Chỗ ở của Ngụy Ninh Sinh là ở căn số 2, không hề tiếp giáp với căn số 1 của Liễu Tuấn, mà ở cự ly cách rất xa.
Mỗi ngày Hoàng Chấn An sau khi xem xong tin thời sự, nếu như trong tỉnh không có công vụ quan trọng cần xử lý, thường hắn sẽ không ở trong phòng làm việc, gặp khí trời tốt sẽ ra ngoài tán tản bộ, còn thường xuyên đến nhà Liễu Tuấn ngồi.
Hoàng Chấn An dựa vào Liễu Tuấn, đây đã không còn là bí mật gì.
Lại nói tiếp, Hoàng Chấn An lựa chọn như vậy cũng nằm trong tình lý. Nhóm cán bộ đầu tiên trong tỉnh đến trường đảng giao lưu học tập, tổng cộng không tới 40 người, Sở Công an tỉnh đã chiếm tới 10 chỉ tiêu. Phần lớn là cán bộ do Hoàng Chấn An chủ động đề xuất với phòng tổ chức Tỉnh ủy. Từ Bộ công an, Sở Công an tỉnh A cùng Sở Công an của tỉnh thị khác, giao lưu gần mười cán bộ cấp xử và cấp Chính Phó sở, đều an bài tại những bộ môn quan trọng.
Hoàng Chấn An thông qua thủ pháp này, đã một lần nắm trong tay thực quyền của tỉnh sở, lập nên uy vọng của mình.
Không hề nghi ngờ, những cán bộ này, ít nhiều cũng có chút liên quan cùng Liễu Tuấn. Hoàng Chấn An chủ động dựa vào Liễu Tuấn, những cán bộ này tự nhiên sẽ ủng hộ hắn.
Hơn nữa, cho dù không có đợt giao lưu cán bộ này, Hoàng Chấn An cũng vẫn lựa chọn dựa vào Liễu Tuấn.
Cho nên Hoàng Chấn An bình thường xuất hiện ở trong phòng khách thuộc căn biệt thự số 1, đây là điều cũng rất bình thường.
Ngày hôm nay, Hoàng Chấn An lại đi tới căn biệt thự số 1.
"Chào bí thư!"
Hoàng Chấn An vừa vào cửa, thấy ngay Liễu Tuấn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, hắn liền mở miệng cười chào hỏi.
"Ha ha, Chấn An tới đấy à, ngồi đi!"
Liễu Tuấn cũng không đứng dậy đón chào, chỉ mỉm cười nói.
Với các đồng sự trong ban hằng ngày thường tiếp xúc, Liễu Tuấn không phải rất giữ lễ tiết.
Thấy Liễu Tuấn một mình đang pha trà, Hoàng Chấn An không khỏi cười nói: "Bí thư, cũng có hứng thú nhỉ."
Liễu Tuấn mỉm cười, rót cho Hoàng Chấn An một ly trà.
"Chỉ thị của bí thư làm tại TP.Giang Trung, bên Chính phủ tỉnh đã phát ra văn kiện chuyên môn, yêu cầu các thành phố toàn tỉnh đều dựa theo hình thức của Giang Trung tiến hành thao tác. Nói thật, tôi rất kính phục!"
Hoàng Chấn An uống một ngụm trà, rồi mới cảm thán nói.
Trước khi đảm nhiệm sở trưởng Sở Công an tỉnh, Hoàng Chấn An vẫn công tác tại địa phương, hơn nữa lý lịch chỉnh tề, đã từng đảm nhiệm qua người đứng đầu Đảng chính của huyện thị cấp một. Đối với công tác kiến thiết kinh tế, Hoàng Chấn An không hề xa lạ chút nào. Đối với hình thức hợp tác loại này Liễu Tuấn vạch ra tại TP.Giang Trung, Hoàng Chấn An vừa nghe đã cảm thấy rất có đạo lý, tính khả thi rất cao, có thể nói là biện pháp tốt nhất để ứng đối với thị trường nước ngoài suy thoái như hiện nay.
Rút tài chính về từ hải ngoại, ủng hộ thực nghiệp trong nước, kéo động nội nhu, đồng thời chuyển hướng đến thị trường khác, nhất cử sổ đắc, quả nhiên là mạnh như thác đổ, khí thế rầm rộ.
Liễu Tuấn khoát tay nói: "Kỳ thực, chúng ta nên sớm nghĩ ra biện pháp này. Hiện tại lửa cháy đến nơi mới làm như vậy, tôi vẫn hơi thấy hơi muộn."
Hoàng Chấn An liền liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng như bí thư nói, đây là một vấn đề về cách nghĩ. Không có đứng ở độ cao đó, cách nghĩ thủy chung không rộng được, chỉ nhìn thấy bầu trời to như cái bàn tay."
Lời này của Hoàng Chấn An còn có chứa ý nịnh hót ở bên trong.
Nếu như Liễu Tuấn vừa đến nhận chức liền xuất ra phương án này, hiệu quả thế nào vẫn rất khó nói. Cán bộ của tỉnh D, vẫn luôn tương đối kiêu ngạo tại lĩnh vực kiến thiết kinh tế. Liễu Tuấn là tân quan nhậm chức, uy vọng còn chưa có, mọi người cũng không tín phục gì. Dù cho như bây giờ, đã hình thành văn kiện phát xuống, độ chấp hành mạnh yếu thế nào có thể nghĩ.
Phương pháp có tốt, chấp hành bất lực, cũng không thấy được hiệu quả, cuối cùng lại quy tội bản thân phương án này không đủ hoàn thiện.
Hiện tại mặc dù thời gian trôi qua chưa tới 1 năm, uy vọng của Liễu Tuấn tại tỉnh D đã xưa đâu bằng nay. Yêu Hải Anh, La Lương Hoa, Vương Bỉnh Hòa mấy vị này không cần nói, đã được công nhận là đại tướng của Liễu hệ. Bởi vì quan hệ của tập đoàn Tứ Hải, Lưu Thiên Minh cũng đã tỏ rõ dựa vào Liễu Tuấn, lại thêm Hoàng Chấn An và tư lệnh viên quân khu tỉnh Chu Vĩnh Tân, tại hội Thường ủy, Liễu Tuấn đã xác lập ưu thế tuyệt đối.
Gần đây đề tài thảo luận ở trên hội Thường ủy, trên cơ bản đều dựa theo cách nghĩ của Liễu Tuấn để thông qua.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này, thái độ của Ngụy Ninh Sinh cũng có chuyển biến rõ rệt. Bên Chính phủ tỉnh bắt đầu ra sức phối hợp với công tác của Liễu Tuấn. Lúc này Liễu Tuấn đề xuất tư duy mới, rất nhanh sẽ được triển khai tại toàn tỉnh.
"Bí thư, hiện tại các đồng chí của TP.Giang Trung đã rất nhiệt tình, tất cả mọi người đều muốn ra sức phấn đấu. Ngày hôm qua, đồng chí Lưu Dũng Binh còn tự mình gọi điện thoại cho tôi, nói là hoạt động trị an của sở tỉnh chúng ta, có phải là tạm thời đến giai đoạn kết thúc rồi không, nói rằng muốn làm cho các thương nhân nước ngoài của TP.Giang Trung có được một hoàn cảnh tương đối yên ổn. . . Ha ha. . ."
Hoàng Chấn An cười nhắc tới công tác của mình.
Nhưng Liễu Tuấn không cười, hai hàng lông mày còn khẽ nhíu lại, có vẻ không hài lòng nói: "Hồ đồ. Chỉnh đốn trị an và ngoại thương thì có quan hệ gì?"
Hoàng Chấn An liền có chút xấu hổ.
Giữa hắn và Lưu Dũng Binh có quan hệ cá nhân rất tốt, ngày hôm qua quả thực đã gọi cho hắn một cuộc điện thoại như thế. Hai tháng này, sở tỉnh tại TP.Giang Trung tập trung 'tảo hoàng đả phi', xử lý rất nhiều ổ mại dâm và kẻ mua dâm, trong nhất thời, khiến các tiệm uốn tóc, quán bar, trung tâm tắm rửa của TP.Giang Trung phải sống trong cảnh sợ bóng sợ gió, nhân tâm hoảng sợ, rất nhiều phụ nữ dấn thân vào nghề 'lấy lỗ làm lãi' đều trốn tránh ra bên ngoài. Ngay cả một số quan viên cũng "trách cứ" Lưu Dũng Binh, nói rằng hiện tại tình hình kinh tế đang khẩn trương như vậy, sở tỉnh còn nghiêm khắc như thế, sẽ họa vô đơn chí, hy vọng có thể tạm hòa hoãn để có thời gian mà thở.
(*)tảo hoành đả phi: hoạt động truy quét tội phạm của cơ quan công an.
Hoàng Chấn An liền muốn đi thám thính ý của Liễu Tuấn.
"Chấn An, công tác 'tảo hoàng đả phi' không thể dừng lại, phải kiên trì tiếp tục. Đây là một khối u ác tính, không cắt bỏ không được, không dùng thuốc mạnh không được. Anh không có chú ý đến những lời nghị luận trên internet sao? Nói cái gì TP.Giang Trung là thành phố sắc dục nhất toàn quốc, tiêu chuẩn ngành giải trí của Giang Trung là tiêu chuẩn ISO của ngành giải trí toàn quốc. . .lộn xộn hết cả lên! Lẽ nào một thành phố, cần phải dựa vào mấy thứ này để thúc đẩy nên kinh tế phát triển?"
Liễu Tuấn rất nghiêm túc nói.
"Chúng ta có một số đồng chí có ý nghĩ rất không sáng suốt, suy nghĩ vấn đề không hề đúng đắn!"
Hoàng Chấn An hoảng hốt, vội nói: "Đúng vậy, bí thư chỉ bảo rất chính xác. . . Kỳ thực Lưu Dũng Binh cũng không có ý đó, đó chỉ là lỗi lầm trên vấn đề nhận thức của một bộ phận cán bộ cơ sở phía dưới, hy vọng chúng ta có thể tăng cường thế tiến công của tuyên truyền dư luận để làm cho tất cả mọi người nhận thức được tầm quan trọng của công tác này."
Vốn muốn giúp Lưu Dũng Binh, kết quả lại khiến Liễu Tuấn không vui, Hoàng Chấn An liền vội vội vàng bào chữa vài câu cho Lưu Dũng Binh.
Còn có hữu hiệu hay không thì chỉ có trời mới biết.
Liễu Tuấn gật đầu, cũng chẳng nói đúng sai.
"Bí thư, một số thành phố khác nhìn mà đỏ mắt đối với sự hỗ trợ 5 tỷ của trong tỉnh ta cho TP.Giang Trung. Nói rằng Giang Trung đã giàu đến chảy mỡ rồi, trong tỉnh lại hỗ trợ nhiều tài chính như vậy, ha ha, trong lòng có vẻ không cân đối. . ."
Hoàng Chấn An vội nói sang chuyện khác, để tránh chuyện vừa rồi lại quanh quẩn trong đầu Liễu Tuấn.
"Ừm, đây lại là một sai lầm trên nhận thức. Tỉnh vì sao phải ra sức hỗ trợ Giang Trung? Nguyên nhân rất đơn giản, Giang Trung là thành phố có ngành công nghiệp chế tạo tập trung nhất, nói kiểu khác, chính là thành phố giải quyết vấn đề tựu nghiệp nhiều nhất. Giang Trung đứng vững cơn khủng hoảng tài chính lần này, về sau có thể tiến thêm một bước, lợi ích mà nó rạo ra không chỉ tại một thành phố. Nhân khẩu ngoại lai của Giang Trung có tới cả triệu. Những nhân viên ngoại lai này ở trên việc buôn bán và công vụ tại Giang Trung có thể nói chính là trụ cột trên triệu gia đình. Giang Trung không chỉ nuôi sống bản thân, còn nuôi sống vài triệu thậm chí là chục triệu quần chúng của các tỉnh khác, nếu nói từ điểm này, Chính phủ tỉnh dốc toàn lực hỗ trợ Giang Trung cũng không quá đáng. Chấn An, chúng ta nói đến ván cờ toàn quốc, thì đây cũng là một nước cờ hiểm trong đó!"
Dáng tươi cười trên mặt Hoàng Chấn An từ lâu đã biến mất, chấp nhận gật đầu, cảm thán nói: "Bí thư, ngày hôm nay xem như là tôi đã lĩnh ngộ được đạo lý này. Ván cờ toàn quốc, tỉnh D chúng ta, quả thực cần phải phát huy tác dụng lớn hơn nữa."
"Đúng vậy. Lúc trước thủ trưởng đề nghị nhượng một bộ phận người giàu lên trước, mục đích chính là kéo theo quần chúng toàn quốc cùng giàu có. Mục tiêu này, chúng ta thủy chung không thể quên."
Hoàng Chấn An liên tục gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ kính phục.
Tầm mắt của thượng vị giả quả nhiên quả nhiên không như thường.
"Chấn An, vụ án bắt cóc trẻ em mấy ngày hôm trước đã phá an hay chưa?"
Liễu Tuấn hỏi cụ thể về vụ án.
Vụ án này xảy ra vài ngày trước, một trẻ em của một phú thương TP.Nam Phương đã bị bắt cóc, bọn cướp đòi tiền chuộc 2 triệu, vụ án này đã gây xôn xao rất lớn trên xã hội. Liễu Tuấn đã đích thân ra chỉ thị, muốn Sở Công an tổ chức lực lượng tinh nhuệ nhất để cấp tốc phá án.
"À, đã phá án rồi, ba tên bắt cóc đã bị sa lưới. Đứa bé cũng an toàn, chỉ là nó hơi bị sợ hãi, tôi đang muốn báo cáo với bí thư chuyện này đây. . ."
"Vậy được rồi. Đối với những phần tử xấu này thì phải nghiêm khắc trừng trị không nương tay."
Liễu Tuấn vui mừng gật đầu, đoạn lại nói tiếp: "Chấn An, anh phải chú ý, theo tình hình kinh tế từ từ nghiêm trọng, nạn thất nghiệp sẽ không ngừng gia tăng, nhân viên tạp vụ trên xã hội sẽ càng ngày càng nhiều. Những người này không có cuộc sống ổn định, sẽ bí quá hoá liều. Cho nên, phải tăng thêm cảnh sát tuần tra, tăng cường phòng bị."
"Vâng!"
Hoàng Chấn An vội vàng ưỡn thẳng người và đáp.
"Mặt khác, Chấn An, những vụ án như bắt cóc trẻ em, kỳ thực cần phải tăng cường dự phòng. Những vụ án này, trẻ em không đến nhà trẻ, cô giáo của nhà trẻ không biết, phụ huynh cũng không biết, việc này không ổn, và sẽ cho phần tử phạm tội đủ thời gian gây án. Tôi thấy, phải thay đổi thêm, có thể tại các trường tiểu học và nhà trẻ trong toàn tỉnh mở rộng hệ thống nhận dạng bằng điện tử. Học sinh trung, tiểu học và trẻ em sau khi đã đến trường học, tại phòng học sở tại dùng quẹt thẻ để nhận dạng, tốt nhất là vân tay để phân biệt. Thẻ nhận dạng có liên kết với số điện thoại của cha mẹ hoặc người giám hộ. Như vậy, trẻ em có đi đến trường hay không, có đến trường đúng giờ hay không, phụ huynh có thể biết được trước tiên."
Hoàng Chấn An vừa nghe, hai mắt sáng lên, liên thanh nói: "Bí thư, biện pháp này rất hay. Trên kỹ thuật hẳn là cũng không có độ khó gì. Tôi lập tức sẽ bố trí, mở rộng trong phạm vi trong toàn tỉnh."
Liễu Tuấn mỉm cười: "Chấn An, nhất định phải làm tốt vấn đề trị an toàn tỉnh. Đây là điều cơ bản nhất. Nếu như cả an toàn của nhân thân quần chúng cũng không có bảo đảm, cho dù chúng ta có kiến thiết kinh tế tốt, nhưng vẫn còn có khiếm khuyết."
"Vâng, bí thư, tôi nhất định cố gắng."