TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hoàng Tòng Nghĩ đứng trơ ra một lúc mới hầm hầm đi vào phòng.

Kỳ thực Liễu Tuấn chẳng nói gì khó nghe, thậm chí còn luôn mỉm cười, nhưng cái phất tay như đuổi ruổi đang ghét.... À, nghiêm khắc mà nói thì không bằng con ruồi, người ta đuổi ruổi ít nhất trong mắt người ta còn có con ruồi, còn Liễu bí thư chỉ liếc qua qua giám đốc Hoàng một cái, chẳng dừng lại lấy một tích tắc.

Trong phòng bao có mấy vị khách, mang nụ cười nịnh bợ nhìn nam nhân trẻ trên ba mươi, nam nhân này vẻ mặt khá uy nghiêm và giữ khoảng cách, toát lên sự kiêu ngạo vô cùng.

Hoàng Tòng Nghĩa đi vào, mấy vị khách liền hỏi:
- Hoàng thiếu gia, kẻ nào mà vênh váo thế?

Trong đó có một kẻ mặt phẫn nộ, tựa hồ chỉ cần Hoàng Tòng Nghĩa lên tiếng là xông ra ngoài ngay.

- Liễu Tuấn.

Hoàng Tòng Nghĩa cắn răng rít lên hai chữ.

- Liễu....

Mấy vị khách tức thì không nói ra được tiếng nào, vẻ mặt xấu hổ, còn mang theo vài phần sợ hãi, tựa hồ lo mình không cẩn thận nói gì sai.

Hoàng Tòng Nghĩa thấy cảnh này càng uất hận.

Uy danh của Liễu Tuấn không ngờ ghê như thế.

Nói ra thủ đoạn người này đối phó với hoàn khổ đúng là "đẫm máu" , trước có Trương Dương, sau có Trần Vệ Tinh. Đoàn chừng Trần Vệ Tinh còn sống ra khỏi cơ quan chấp pháp gần như là con số 0 rồi.

Một tên ma vương giết người không chớp mắt như thế, đám hoàn khố ai không ớn lạnh từ đáy lòng.

Nam nhân ngồi ở vị chí chính kia cau mày, nhìn Thư Tâm sau khi vào phòng nơm nớp lo sợ, bực mình hỏi:
- Sao lại cãi nhau với y?

- Không.. Không phải, không phải cãi nhau với Liễu bí thư.
Thư Tâm lắp bắp nói:
- Là em trai em cãi nhau với một người trẻ tuổi, về sau có mấy người đi ra nói là của bộ công an, tên Trình cục gì đó... Rồi sau nữa... Liễu bí thư đi ra, không có cãi nhau với Liễu bí thư...

- Cục trưởng cục ba Trình Tân Kiến.
Hoàng Tòng Nghĩa e người trẻ tuổi kia không biết liền giải thích, còn tức tối thêm vào một câu:
- Toàn là bọn băng Hương Dương...

- Tòng Nghĩa!
Người trẻ tuổi kia nghiêm mặt nói.
- Lời này có thể nói bừa được sao?

Hoàng Tòng Nghĩa choàng tỉnh, ngượng ngập nói:
- Nơi này đâu có người ngoài chứ?

Nam nhân trẻ lắc đầu.

Đừng nói không có người ngoài, dù cha con nửa đêm tâm sự cũng không thể nói câu này ra miệng, để truyền đi sẽ gây ra chuyện lớn.

Chẳng trách mà nhà họ Hoàng không có người kế thừa.

- Quên đi, nếu chỉ tình cờ thì không sao, đầu năm thoải mái một chút, cãi nhau với người ta làm gì?

Lời này là nói với Thư Tâm.

- Vâng, em biết rồi...

Thư Tâm gật đầu, ngôi sao lớn vừa rồi còn hết sức kiêu ngạo, giờ ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ, đong đưa đi tới bên cạnh nam nhân trẻ ngồi xuống, lại đánh mắt cho em trai.

Thư Hạo cúi mình với hắn nói:
- Xin lỗi tứ ca, là em không phải.

- Quên đi, người trẻ tuổi ai chẳng nóng tính, cãi nhau thì cũng cãi nhau rồi, chẳng có gì to tát, ngồi đi, cùng uống rượu.

Nam nhân trẻ đó là Đàm Quốc Tử, có vẻ đối đãi với chị em Thư Tâm không tệ, ôn hòa nói với Thư Hạo.

Thư Hạo thở phào ngồi xuống bên cạnh chị.

- Nào nào, mọi người cạn chén, năm mới đừng để chuyện không vui trong lòng.

Hoàng Tòng Nghĩa có cái hay là khá khoáng đạt, mau chóng thoát khỏi chuyện không vui.

... ....

Phòng bên kia là một tình cảnh khác, đám Trình Tân Kiến nếu như đã biết Liễu Tuấn ở bên này thì có lý nào lại không qua? Thế là tràn cả vào, tiếng cười ha hả của Trình Tân Kiến làm rung rỉnh cả phòng.

- Liễu bí thư làm thế này là không có tình nghĩa đâu, chúng tôi còn lo bí thư không có thời gian, vậy mà bí thư chạy tới nơi này, ha ha ha, không cần nói nữa, phạt ba chén đã... À một chén thôi.

Trình Tân Kiến cuối cùng vẫn nhớ được Tiểu Tuấn tửu lượng không tệ.

Một đoàn người "thô lỗ" đột nhiên tràn vào làm nhà họ Lăng đều hoảng sợ, thấy Trình Tân Kiết vừa lên tiếng là muốn phạt rượu Liễu Tuấn, có thể thấy quan hệ hai người không tầm thường.

Lăng Thao vội giới thiệu thân phận đám Trình Tân Kiến, cho dù mọi người không cùng một cục, nhưng Trình Tân Kiến là danh nhân trong bộ công an, tiến sĩ Lăng cũng ngưỡng mộ đại danh.

Nhà họ Lăng lúc này mới hiểu ra.

Lăng Quân Khánh dù trước kia chưa gặp mặt Trình Tân Kiến, nhưng nghe danh các nhân vật lợi hại trong bộ công an từ lâu, con trai mình làm việc bên đó, với thỏi quen của ông ta, khẳng định phải nghe ngóng cho kỹ càng.

Chẳng trách mà quen thuộc với Liễu Tuấn như thế.

- Ha ha, là Trình cục trưởng, mau mau mời ngồi, hai vị Tiêu cục ngồi đi.

Lăng Quân Quanh vội mời chào mọi người ngồi xuống, lộn xộn một hồi mới ngồi lại được, Lăng Nhã muốn mời Trình Tân Kiến ngồi xuống bên Liễu Tuấn, nhưng Trình Tân Kiến ngoài thô trong kỹ, nhìn một cái là hiểu ra vài phần.

Không phải vì Lăng Nhã, sao Liễu Tuấn đầu năm lại tham gia tụ hội gia đình của nhà họ Lăng cho được.

- Lăng tiến sĩ, cậu hiền lành quá, như một cô nương ấy. Cái thằng nhãi kia ăn nói láo toét sao không vả cho nó hai cái?

Vừa mời ngồi xuống Trình Tân Kiến đã nói.

Lăng Thao không khỏi tròn mắt, ấp úng nói:
- Trình cục, đánh nhau .. Không hay đâu...

Lăng tiến sĩ từ nhỏ tới lớn gần như không cãi nhau với người ta một câu, ngay cả nói tục cũng không biết, Trình Tân kiến lại dạy hắn "ngứa mắt một cái" là đánh luôn, trong thời gian ngắn làm sao có thể ngộ được ý đồ lãnh đạo cấp trên.

Trình Tân Kiến trừng mắt lên:
- Có gì mà không hay? Thằng chó đẻ đó mồm đầy phân, đánh nó còn là nhẹ, nếu không nể mặt Bàn Đại Hải, hôm nay tôi lột da nó.

Nghe những lời đằng đằng sát khí như thế, nhà họ Lăng sợ tái mặt.

Nghe nói Trình cục trưởng là "sát thần" trong bộ công an, quả nhiên không phải là nói quá.

Nhưng không biết Bàn Đại Hải là nhân vật nào có thể diện lớn như thế trước mặt Trình cục trưởng.

Liễu Tuấn cười:
- Anh Trình, đầu năm đừng nói những lời này, ha ha ha, trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chấp chúng làm gì.

Trình Tân Kiến vỗ đầu:
- Đúng đúng, coi cái đầu óc của tôi này, năm mới phải không? Được, chúng ta không nói chuyện bực mình nữa, uống rượu thôi.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Thế mới phải chứ.

Tiêu Kiếm đột nhiên nói:
- Liễu bí thư, vừa rồi Hoàng Tòng Nghĩa nói, Đàm Quốc Tử ở bên kia.

Ý hắn nhắc Liễu Tuấn đừng coi thường người này, cháu ngoại của Kinh Thu Nhân có lẽ bản thân không là gì, nhưng sức ảnh hưởng không nhỏ. Liễu Tuấn và bên kia không hòa hợp, và lần giao thủ rồi, chuyện này đám Tiêu Kiếm đều biết rõ.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Năm mới mà, cùng bạn bè đi ăn cơm là chuyện thường thôi.

Tiêu Kiếm không nói nữa.

- Ha ha, Lăng bộ trưởng, nào, mọi người đừng chí nói mãi, làm một chén đi.

Trên bàn rượu chỉ cần có Trình Tân Kiến là tuyệt đối không lo thiếu sôi nổi.

Lăng Quân Khánh cho dù không thích cái miệng "ông ổng" cả Trình Tân Kiến, nhưng cũng thích tính thẳng thắn đó, người ta lại là lãnh đạo trong bộ công an, tất nhiên là có ý kết giao, liền tươi cười nâng chén lên cùng Trình Tân Kiến uống cạn.

- Lăng chủ nhiệm, hắc hắc, trẻ như thế đã làm tới phủ chủ nhiệm văn phòng tỉnh rồi, lại còn xinh đẹp nữa, rất tài, lão Trình tôi phục nhất người tài, nào tôi chúc cô một chén! Chúc cô năm nay hai tám, năm sau mười tám.

Trình Tân Kiến bất giác dùng câu quảng cáo lưu hành mấy năm trước, làm mọi người cười ồ lên.

Lăng Nhã thấy lời nói và thái độ của Liễu Tuấn và đám người Trình Tân Kiến, liền biết mấy người này là anh em Liễu Tuấn tin tưởng nhất, mỉm cười chạm cốc với Trình Tân Kiến.

Có thêm đám Trình Tân Kiến, tất nhiên không tiện nói chuyện nhà nữa, nhưng không khí lại trở nên hết sức sôi nổi.

Trình Tân Kiết ở phòng kia vốn đã uống bảy tám lượt rồi, chạy sang bên này lại chúc rượu một lượt nữa, dù tửu lượng có cao cũng bắt đầu trở nên lắm lời, vỗ vai Lăng Thao nói:
- Lăng tiến sĩ, tôi biết cậu là phần tử trí thức lớn, trong bộ của chúng ta có người như cậu là chuyện tốt, Lương bộ trưởng còn nhắc tới cậu với tôi, nói cậu là nhân tài hiếm có, nào làm một chén.

Lăng Thao tửu lượng còn kém hơn cả Liễu Tuấn, uống có hai chén Mao Đài, mặt đã bốc lên phừng phừng, có điều Trình Tân Kiến chúc rượu không thể không uống, hơn nữa còn lôi cả chiêu bài Lương bộ trưởng ra, đành liều mình bồi quân tử, cạn chén với Trình Tân Kiến.

- Lăng tiến sĩ, rất giỏi, có điều tôi nói nhé.. Ừm, tính cậu, hiền lành quá, không dọa được ai. Công an chúng ta làm gì? Đả kích phần tử phạm tội, đúng không? Cậu thế này tội phạm nó không sợ, nếu về sau đưa tới địa phương làm cục trưởng gì đó thì lãnh đạo ra sao? Phải sửa, cái tính này phải sửa, phải hung vào, thế mới giống công an..

Lăng Quân Khánh và Lô Dĩnh nhìn nhau cười, đáng tiếc Trình Tân Kiến không phải là cấp trên của Lăng Thao, nếu không đi theo Trình Tân Kiến hai năm, chỉ e con mình đã "toàn thân sát khí"

Bình luận

Truyện đang đọc