TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Phó chủ nhiệm văn phòng trú tại thủ đô của Tỉnh A là Úc Chí Đạt nằm mơ cũng không nghĩ tới, Liễu bí thư lại đột nhiên xuất hiện tại đây.

Văn phòng này, các bí thư tỉnh trưởng khác cũng bình thường quang cố, duy chỉ có Liễu bí thư là một ngoại lệ, hầu như chưa bao giờ đến cửa. Việc này cũng rất dễ lý giải, dù sao nhà của Liễu bí thư cũng ở thủ đô. Bí thư tỉnh trưởng khác vào kinh thành là đến để công tác, Liễu bí thư chính là về nhà, hàm nghĩa không giống nhau.

Văn phòng trú tại Thủ đô của Tỉnh A trên thực tế là một khách sạn cấp bốn sao, đối với bên ngoài thì treo chiêu bài "khách sạn Thanh Tùng".

Đương nhiên, hơn phân nửa sinh ý là do các cán bộ từ tỉnh A vào kinh thành mang đến. Sau khi Liễu Tuấn đảm nhiệm tỉnh trưởng, đã tận sức tăng thu giảm chi. Trong đó tiết kiệm một khâu quan trọng, chính là ra sức giảm bớt chi tiêu hành chính. Toàn bộ văn phòng trú tại Thủ đô của các địa cấp thị đều cắt hết, chỉ giữ lại một văn phòng của tỉnh A.

Văn phòng kiểu này, mấy năm trước trở thành một "mối họa" rất lớn. Đặc điểm chính của quan trường quốc nội chính là ăn theo, chỉ cần chuyện gì vừa thịnh hành, lập tức sẽ đua nhau mọc lên như ong vỡ tổ. Ban đầu không chỉ nói trong tỉnh trong thành phố, ngay cả hơn phân nửa huyện khu, không ngờ cũng đều ở thủ đô thành lập văn phòng. Có một số huyện thái quá, văn phòng có tới ba cái, tại kinh đô một cái, tại tỉnh một cái, còn một cái là ở thành phố. Lãnh đạo trong huyện, bất kể đi thành phố tỉnh hay là đi họp đi công tác, đều có "hành cung" của mình. Và đi kèm với nó chính là khoản chi tiêu công vụ cực kỳ khổng lồ. Thử nghĩ một bí thư huyện trưởng của một huyện, hàng năm có được mấy cơ hội đi họp chạy hạng mục? Nhưng văn phòng trú kiểu này chính là cơ cấu trường kỳ, phải duy trì đãi ngộ tiền lương cho mười mấy người, còn một số phí dụng chi tiêu chiêu đãi cần thiết khác. Một số huyện chỉ duy trì chi tiêu hành chính cho mấy cái "văn phòng trú x" này, hàng năm đều phải tốn hao mấy trăm vạn.

Trừ mấy việc này, văn phòng kiểu này còn có một "chức trách", chính là "đùn đẩy". Một số quần chúng đến tỉnh phản ánh, khi huyện ngoài tầm tay với, những văn phòng trú kinh hoặc trú tỉnh này sẽ cho thấy tác dụng. Mặc kệ dùng phương pháp gì, nói chung chính là phải ngăn cản những quần chúng này, sau đó "trục xuất" về nhà. Trong đó không khỏi sẽ nảy sinh rất nhiều việc không hợp quy củ, những cán bộ này cũng không phải có tính tình ôn hoà gì, kết hợp với đồng chí cảnh sát tại đồn công an địa phương, sử dụng một số thủ đoạn cứng rắn.

Xử lý xấu, người phản ánh một việc liền biến thành hai việc. Ủy khuất phải chịu lúc trước chưa bình phục, lại phải chịu ủy khuất mới.

Có người nói thời gian "lưu hành" nhất của văn phòng đặt tại thủ đô, mỗi tỉnh thị đều có văn phòng rất to, có trên một nghìn cái. Rất nhiều huyện tài chính không dư dả, cái gọi là văn phòng đặt tại thủ đô chính là thuê một nhà dân, Tứ Hợp viện, treo lên cái bảng biểu thì chính là nha môn.

Mặc dù là một gánh hát rong, xài tiền thì lại không chút hàm hồ.

Đối với hiện tượng này, Liễu Tuấn không nói căm thù đến tận xương tuỷ, chí ít là cực kỳ không thích.

Thời gian chủ chính TP.Ngọc Lan, một đao cắt sạch toàn bộ các văn phòng loại này ở khu huyện, bao quát cả trong thành phố, hàng năm tiết kiệm chi tiêu hơn 2000 vạn. Các cán bộ TP.Ngọc Lan đi công tác, thường là sẽ ở các văn phòng trú tại tỉnh. Hoặc là ở khách sạn cũng được, nhưng phí dụng không thể quá tiêu chuẩn như ở văn phòng đặt tại thủ đô.

Về phần bản thân Liễu bí thư thì ngoại lệ, nhưng cũng không việc gì, tự mình bỏ tiền, không tiêu phí vào công quỹ.

Làm tỉnh trưởng thì càng kiên quyết hơn, ngoại trừ văn phòng đặt tại thủ đô của tỉnh A, toàn bộ những nơi khác khác đều không thấy hình bóng.

Chuyện này vẫn có không ít cán bộ phản ánh với Lưu Phi Bằng, ngụ ý là Liễu tỉnh trưởng quá không nói đạo lí đối nhân xử thế. Văn phòng đặt tại thủ đô không phải là một cơ cấu tiếp đãi đơn thuần, nó còn gánh vác sứ mệnh rất quan trọng. Nói cắt thì cắt, việc khác không nói, sau này người khiếu oan phản ánh thì xử lý như thế nào? Đây không phải là bôi nhọ tỉnh A hay sao? Không nên vì tiết kiệm được bao nhiêu tiền, cuối cùng khiến cho quần chúng khiếu oan của tỉnh A thành nhiều nhất toàn quốc.

Tỉnh thị khác đều có văn phòng đặt tại thủ đô phụ trách để "điều về", tỉnh A lại không có. Còn không phải sẽ lộn xộn lên sao.

Nhưng việc này, Lưu Phi Bằng cũng không nói gì. Nếu muốn thương nghị với Liễu Tuấn, thậm chí Liễu Tuấn sẽ trả lời thế nào, Lưu Phi Bằng cũng đã nghĩ ra rồi -anh làm đến nơi đến chốn công tác của mình, thì sẽ đâu có ai tới phản ánh?

Lưu Phi Bằng biết, nếu như mình nói việc này với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn nhất định sẽ cự tuyệt hắn như vậy.

Liễu tỉnh trưởng cũng không phải là thứ tốt lành gì.

Kết quả của việc này chính là các văn phòng trú tại thủ đô của tỉnh A đã biến thành khách sạn bốn sao. Không sợ cán bộ thượng kinh làm việc nhiều, một khách sạn bốn sao cũng đủ an trí.

Lại nói tiếp, Liễu tỉnh trưởng thật đúng là một "thần giữ của", tính toán rất tinh, cái này gọi là phù sa không chảy ruộng người ngoài, một chút phí dụng đi công tác của cán bộ đều phải thông qua văn phòng đặt tại thủ đô kiếm trở về.

Bởi vì cách nghĩ này, cách bố trí của khách sạn Thanh Tùng tương đối đầy đủ, không chỉ phòng ốc khang trang, ăn uống giải trí cũng đầy đủ mọi thứ, không hề kém hơn các khách sạn chính thức khác. Hàng năm kinh doanh cũng có thể thu được lợi nhuận không ít.

Các loại văn phòng này, vào trong tay Liễu Tuấn, từ một cái "nuốt tiền" biến thành cây rụng tiền.

Tuy nhiên cây rụng tiền này Liễu Tuấn vẫn lần thứ hai qua đây thị sát. Lần đầu tiên là khách sạn Thanh Tùng chính thức khánh thành, treo biển hành nghề kinh doanh đối với bên ngoài. Là tỉnh trưởng, Liễu Tuấn tự mình qua đây cắt băng.

Hồi đó, Úc Chí Đạt vẫn là phó thị trưởng TP.Tiềm Châu, chưa hề đến thủ đô công tác.

Liễu bí thư thị sát khách sạn Thanh Tùng mà vẫn chưa thông tri trước đó, nói đến là đến. Khi Úc Chí Đạt nhận được tin tức, xe Audi của Liễu bí thư đã đến cửa văn phòng. Úc Chí Đạt chạy vội ra, cũng may mà Liễu bí thư chưa lên lầu, đang ở đại sảnh nói chuyện với một người thanh niên.

"Hạo Nhiên, cậu không cần đi theo tôi làm gì, đi hẹn hò đi."

Liễu Tuấn mỉm cười nói với Hồ Hạo Nhiên.

Hôm nay Hồ Hạo Nhiên nghiêm chỉnh là thiếu giáo quan quân. Đương nhiên khi đi theo cảnh vệ mặc y phục thường, không phải là quân trang.

Đột nhiên thủ trưởng nói như vậy, Hồ Hạo Nhiên bất ngờ không kịp phòng bị, lúng túng đỏ mặt, nói: "Thủ trưởng,. .. hiện tại tôi đang chấp hành nhiệm vụ mà. . ."

"Thời gian tan tầm, nhiệm đã vụ kết thúc."

Liễu Tuấn vung tay lên, vừa cười vừa nói.

"Vậy. . .cô ấy cũng đang chấp hành nhiệm vụ. . ."

Liễu Tuấn cười ha ha: "Không có. Tôi đã hỏi thăm giúp cậu rồi, cô ấy cũng tan tầm. Lại nói Quách bộ trưởng cũng không phải người không thông đạo lí đối nhân xử thế mà, sẽ không gây trở ngại cho bọn thanh niên các cậu yêu nhau đâu."

Thì ra lần trước Hồ Hạo Nhiên "bị lừa", sau khi trở về Đông Bắc quê nhà mới biết cha mẹ là dục hắn về nhà để đi coi mắt. Lại nói cũng thật khéo, đối tượng Hồ Hiểu Phong giới thiệu cho cậu ta cũng là quan quân, đang làm tại cục Cảnh vệ Bộ công an, chính là vệ sĩ của bộ trưởng Quách Kế Hiền Trung tổ bộ, chính là nữ vệ sĩ mà bởi vì muốn lục soát Liễu Tuấn mà thiếu chút nữa đã động thủ với Hồ Hạo Nhiên.

Cô nàng họ Đàm, tên Đàm Tân Anh, một cái tên rất "uy phong".

"Việc hôn nhân" này là do Vũ Chính Hào con trai của Vũ Hoàng Hà tự mình giới thiệu. Trước đây Vũ Chính Hào đảm nhiệm chức vụ tại cục Biên phòng Bộ công an, quân hàm đại tá. Năm kia tấn chức Thiếu tướng, đảm nhiệm phó cục trưởng Thường vụ cục Cảnh vệ Bộ công an. Có quan hệ rất tốt với Hồ Hiểu Phong.

Đàm Tân Anh cũng là xuất thân quân ngũ thế gia, được xem là nhân mã chi chính của Hà Vũ hệ. Sau khi tốt nghiệp trường quân đội, bởi vì tố chất quân sự nổi bật mà Đàm Tân Anh được Vũ Chính Hào điểm danh muốn vào cục Cảnh vệ Bộ công an, đảm nhiệm phó vệ sĩ trưởng của bộ trưởng Quách Kế Hiền. Hiển nhiên Hồ Hạo Nhiên cũng đã đến tuổi nói chuyện hôn nhân, khi Vũ Chính Hào và Hồ Hiểu Phong uống rượu đã quyết định chuyện này.

Hồ Hạo Nhiên và Đàm Tân Anh vừa thấy mặt, cả hai đều ngạc nhiên.

Đây quả nhiên là không đánh không quen nhau. Nếu là trưởng bối có mệnh, hai quân nhân ưu tú cũng không để ở trong lòng chuyện hiểu lầm lúc trước, nghiêm chỉnh làm bạn với nhau.

Hai người họ quả thật cũng chỉ "nói chuyện". Hồ Hạo Nhiên theo Liễu Tuấn tại tỉnh A, Đàm Tân Anh thì ở thủ đô, thường ngày hoàn toàn không có bao nhiêu cơ hội để gặp mặt, chỉ có thể sau khi tan tầm gọi một cuộc điện thoại hoặc là nhắn vài tin nhắn, nếu không thì lên mạng chat, tâm sự với nhau. Việc này cũng phải xem lúc rảnh rỗi, vì thường Hồ Hạo Nhiên nhàn rỗi thì Đàm Tân Anh lại đang làm việc, hoặc là ngược lại.

Nhận chức trách đặc biệt chính là phải bất đắc dĩ như thế.

Liễu Tuấn quý mến Hồ Hạo Nhiên nên cũng thông cảm cho cậu ta. Khi đến thủ đô đều cho cậu ta nghỉ để đi gặp "tình nhân".

Dù sao Hồ Hạo Nhiên da mặt cũng non, hơi ngượng ngùng, đang do dự không biết nên làm gì. Đối với họ mà nói, thời gian lên và hạ ban của hai người rất không rõ ràng. Nếu Liễu Tuấn còn đang tiến hành hoạt động bên ngoài thì cậu ta lại phải "đi làm". Lúc này rời khỏi Liễu Tuấn, xem như là tự tiện rời khỏi chức vụ.

Liễu Tuấn vung tay lên, cười nói: "Đi đi, đây là mệnh lệnh."

Nghe được hai chữ "mệnh lệnh", Hồ Hạo Nhiên như phản xạ có điều kiện ưỡn thẳng người, đáp một tiếng "vâng", quay đầu đi ngay.

Liễu Tuấn cười ha ha.

Khâu chủ tịch của Hội ngân giám đi cùng cười nói: "Liễu bí thư thật đúng là thông cảm cho cấp dưới, là một lãnh đạo tốt."

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Điểm này Khâu chủ tịch không phải là cho tới hôm nay mới biết đấy chứ?"

Liễu bí thư vẫn là bộ dạng cũ, xưa nay không khiêm tốn.

Khâu Tinh Xuyên liền cười lắc đầu. Trong khoảng thời gian này, công tác của Hội ngân giám đã từ từ đi vào quỹ đạo, Khâu chủ tịch cũng không bận rộn như lúc vừa đến nhận chức, điều dưỡng một thời gian nên trên người cũng có thịt hơn, thân thể nhìn qua rắn chắc nhiều hơn so với trước đây. Trên mặt cũng là hồng hào sáng lạn, cả người như trẻ đi vài tuổi.

Đợi cho Hồ Hạo Nhiên đi rồi, Úc Chí Đạt mới dám dè dặt bước lên vài bước, khom người chào hỏi hai vị lãnh đạo.

"A, là Chí Đạt a, đã lâu không gặp, có khỏe không?"

Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Úc Chí Đạt cũng là thuộc hạ cũ của Liễu Tuấn, thời gian Liễu Tuấn mới vừa đảm nhiệm thị trưởng Tiềm Châu, Úc Chí Đạt là huyện trưởng huyện Bạch Hồ. Về sau Phương Nhữ Thành bí thư Huyện ủy Bạch Hồ xảy ra chuyện đã tạo ra một "vụ án Bạch Hồ" chấn động toàn quốc, Úc Chí Đạt liền đảm nhiệm bí thư Huyện ủy. Thời gian đó, dù cho ai cũng đã quy Úc Chí Đạt vào tuyến của Liễu Tuấn, cho rằng hắn là chi chính của Liễu Tuấn.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, nhiều năm qua như vậy, con đường sĩ đồ của Úc Chí Đạt vẫn rất không thông thuận, ngoài 50t vẫn còn là cấp Phó sở, còn là phó chủ nhiệm của văn phòng đặt tại tỉnh không oai phong gì thế này.

Khi so sánh với những tướng tài chi chính khác mà Liễu Tuấn coi trọng, Úc Chí Đạt đã bị biên duyên hóa.

Câu "đã lâu không gặp" của Liễu Tuấn cũng đã phần nào nghiệm chứng điểm này

Bình luận

Truyện đang đọc