TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Đầu tháng ba, Kim Phúc Xương, Lâm Hải Nhân cùng chừng mười vị giám đốc xí nghiệp lớn đưa ra lời mời, khu Trường Hà tổ chức một đoàn đại biểu tới Hồng Kông và Giang Khẩu tiến hành hiệp đàm kêu gọi đầu tư.

Đoàn đại biểu này do đồng chí Liễu Tuấn tự dẫn đội, thành viên bao gồm chủ nhiệm Sài Thiệu Cơ, phó chủ nhiệm La Tái Nghĩa, cùng hơn mười người phụ trách hai ban của khu Trường Hà.

Trạm thứ nhất của đoàn đại biểu là thành phố Giang Khẩu, nghỉ chân trong khách sạn Thu Thủy, Liễu bí thư ở trong phòng tiêu chuẩn như mọi người, cho dù chuyến khảo sát này do Kim Phúc Xương và Lâm Hải Nhân bỏ tiền bao, nhưng Liễu bí thư giữ quy củ, không tùy tiện "hưởng thụ xa xỉ".

Có điều phòng bình thường của khách sạn Thu Thủy đã hết sức xa xỉ rồi.

Công tác thường ngày của đoàn đại biểu do Sài Thiệu Cơ phụ trách, bên Giang Khẩu do Bàn Đại Hải phụ trách, cùng các xí nghiệp gặp mặt hội đàm, những chuyện này Liễu Tuấn giao hết cho Sài Thiệu Cơ làm chủ, không cần xin chỉ thị hay báo cáo.

Sài Thiệu Cơ mặc dù không biết mối quan hệ tư nhân của Liễu bí thư ở Giang Khẩu, nhưng biết ở thế giới phồn hoa này, Liễu bí thư khó có thời gian nói chuyện nghiêm chỉnh với người làm ăn rồi.

Có điều lần này Sài Thiệu Cơ không đoán đúng lắm, ít nhất chuyện đầu tiên Liễu bí thư làm là chuyện công, vừa an bài chỗ ở Liễu Tuấn liền gọi Hắc Tử lấy xe, mang theo Vu Hoài Tín và Trầm Đan tới khu công nghiệp ở Giang Khẩu.

Trầm Đan đột ngột xuất hiện trong đoàn đại biểu làm các thành viên thầm toát mồ hôi, không biết thiếu phụ này là nhân vật nào lại được Liễu bí thư coi trọng như thế, mới tới Giang Khẩu, chưa ngồi ấm chỗ đã vội vàng chạy mang đi rồi.

Sài Thiệu Cơ có dò hỏi, nghe Vu Hoài Tín khéo léo nhắc nhở, Trầm Đan chính là một trong số phành viên hai văn phòng mới thành lập trước đó không lâu.

Nhân viên của hai phòng này do chính Liễu bí thư chọn lựa, bất kỳ ai cũng không xen vào được.

Còn vị đích thân lái xe cho Liễu bí thư làm tất cả mọi người trố hết cả mắt ra nhìn, khi gặp mặt được giới thiệu vị Nhan Hải Quân tiên sinh này chính là tổng giám đốc kiêm phó chủ tịch chấp hành của chuổi công ty khách sạn Thu Thủy.

Đám Sài Thiệu Cơ không biết khách sạn Thu Thủy rốt cuộc có quy mô lớn đến đâu, nghe giới thiệu đã có hơn năm mươi cái, trong đó có hơn mười cái mở ở nước ngoài, thậm chí có cả ở nước Mỹ và Châu Âu. Thành thị lớn trong nước cơ bản đều có. Nghe nói Giang Khẩu chính là tòa khách sạn Thu Thủy đầu tiên, lâu năm nhất, hiện giờ đã lạc hậu, có điều trong mắt đám Sài Thiệu Cơ vẫn xa hoa vô cùng.

Hiện giờ khách sạn Thu Thủy thứ hai ở Giang Khẩu đã chọn xong địa điểm, sắp vỡ đất khởi công rồi.

Giang Khẩu mấy năm qua kinh tế phát triển gặp phải trở ngại nhất định, tốc độ có chậm lại, nhưng trong nội địa vẫn là thiên đường phồn hoa trú phù. Khách sạn Thu Thủy đặt tổng bộ ở Giang Khẩu, tất nhiên không thể lạc hậu so với người khác, khách sạn mới chiếm diện tích lớn hơn khách sạn đầu tiên rất nhiều, theo kế hoạch xây 48 tầng, thành khách sạn hàng đầu Giang Khẩu.

Sài Thiệu Cơ khá mẫn cảm với con số kinh tế, đã tính toán sơ qua, tài sản dưới tên tập đoạn khách sạn Thu Thủy riêng giá bất động sản đã hơn 500 triệu, còn về tài sản vô hình càng khó tính toán.

Tổng giám đốc một tập đoàn cơ lớn như thế trên thương trường là nhân vật cấp độ nào? Đám Sài Thiệu Cơ gặp tổng giám đốc Nhan cảm giác khí thế vô cùng, ai nấy đều thận trọng, một nhân vật như vậy lại chủ động làm "xa phu" cho Liễu bí thư?

Thực là khó tưởng tượng.

Kỳ thực Liễu Tuấn không bảo Hắc Tử làm tài xế mà tự Hắc Tử muốn.

Một thời gian không gặp rồi, Hắc Tử tất nhiên muốn thể hiện tình cảm của mình với Tuấn thiếu gia.

Lên chiếc BMW 600 của Hắc Tử, Liễu Tuấn hỏi:
- Hắc Tử anh có quen đường không? Cái khu công nghiệp kia không ở trong nội thành, mà ở ngoại ô.

- Không sao, không tìm được thì hỏi đường.

Hắc Tử cười đáp, hắn là người tính cách hết sức trầm ổn, nếu là Bàn Đại Hải nhất định sẽ vỗ ngực nói "tuyệt đối không thành vấn đề."

Liễu Tuấn gật đầu.

Chỗ ngồi trong xe sắp xếp rất thú vị, Liễu Tuấn ngồi ở ghế phụ làm thư ký, còn Vu Hoài Tín và Trầm Đan ngồi đằng sau làm lãnh đạo.

Vu Hoài Tín đoán, người Liễu bí thư gọi là "Hắc Tử " này có quan hệ không tầm thường với Liễu bí thư, an bài như thế rõ ràng để tiện cho hai người nói chuyện.

Còn Trầm Đan cứ như nằm mơ, tới giờ vẫn có cảm giác không chân thật.

Sau khi nói chuyện với Liễu Tuấn ở văn phòng không lâu thì cô nhận được thông báo của thành ủy, bảo cô chính thức tới thành ủy làm việc, một nhân viên văn phòng bình thường của công ty cấp huyện đột nhiên trở thành người trong "hai ban" của bí thư thành ủy.

Thế cũng chưa là gì, Liễu bí thư tới Giang Khẩu tiến hành khảo sát, không ngờ mang cô theo, vừa tới nơi lại đưa đi gặp chồng cô.

Trầm Đan biết, trước đó không lâu chính phủ thành phố phái đoàn điều tra tới công ty điện cơ, tổ điểu tra này do cục trưởng cục công nghiệp làm tổ trưởng.

Ban đầu cô còn cho rằng lần này điều tra vấn đề thật rồi, hết sức khâm phục tác phong mạnh mẽ của Liễu bí thư, nhưng mau chóng cô và các cán bộ trong công ty phát hiện ra không ổn, đoàn điều tra không phải tới điều tra, mà là để che dấu vẫn đề cho Thượng Việt.

Tổ điều tra ở Cty điện cơ một tuần, ngày nào cũng chỉ cùng đám Thượng Việt ăn chơi chè chén, chỗ ăn chơi cao cấp nhất của huyện Ngọc Tây đầu có dấu chân của tổ điều tra.

Bảy ngày sau, báo cáo được đưa ra.

Báo cáo cho thấy: Tổng công ty điện cơ Ngọc Tây cải tạo cổ phần hóa hoàn toàn phù hợp với tinh thần văn kiện và pháp luật liên quan của quốc gia, trình tự không hề có vấn đề gì, đánh giá tài sản quốc gia cơ bản cũng công bằng hợp lý, chiếu cố tới lợi ích cả tư nhân và nhà nước, cuộc cải tạo cổ phần này đã thành công.

Đương nhiên Liễu bí thư cũng nhận được một bản báo cáo.

Kỳ thực y không quan tâm tới nội dung bản báo cáo, trước đó Lý Huệ đề nghị phái một tổ điều tra như thế xuống có dụng ý gì thì y biết quá rõ, chỉ là tranh thủ trước khi hai ban thành lập, cấp cho công ty điện cơ một kết luật tổ chức chính thức, hình thành quyết định, chặn họng Liễu Tuấn.

Liễu tuấn vui vẻ để Lý Huệ làm việc này.

Lý Huệ muốn đập chân mình, thì phải để hắn vác đá lên trước đã.

Liễu Tuấn chỉ để ý tới phê duyệt ở cuối bản báo cáo này, tổng cộng có ba vị lãnh đạo chủ yếu của chính phủ thành phố ký tên đưa ý kiến cụ thể của mình.

Vị đầu tiên là Chung Vĩnh Minh.

Tổ điều tra do cục trưởng cục công nghiệp dẫn đầu, nên báo cáo điều tra đưa cho Chung Vĩnh Minh phó thị trưởng phân quản công nghiệp thẩm duyệt đầu tiên là hợp tình hợp lý.

Chung Vĩnh Minh phê: Căn cứ vào điều tra cho thấy, Cty điện cơ Ngọc Tây cải tạo cổ phần thành công, phù hợp với quy định pháp luật, mời các đồng chí cục công nghiệp tiếp tục giám sát mật thiết tình huống kinh doanh tiếp theo, kịp thời chỉ đạo, để công ty mau chóng thoát khỏi khốn cảnh, sớm ngày chuyển lỗ thành lãi.. Chuyển Lý phó thị trưởng, Liễu phó bí thư và Thôi thị trưởng thẩm duyệt.

Chung Vĩnh Minh phê rất đúng với tinh cách và thân phận của hắn, tỏ thái độ rõ ràng, phù hợp hình tượng "ngang ngược" trong lời đồn, đương nhiên vẫn chủ trọng quy củ, xếp thứ tự ba vị lãnh đạo rất đúng quy củ.

Lý Huệ càng "ngang ngược" hơn, ký: Đã duyệt! Công ty điện cơ hoàn thành cải cách thuận lợi, rất tốt! Hi vọng có thể mau chóng chuyển lỗ thành lãi.

Lý Huệ chẳng thèm nhắc tới hai vị lãnh đạo đằng sau.

Nhìn thấy lời phê của Lý Huệ, Liễu Tuấn lắc đầu, miệng cười mỉa, xem ra trước kia mình quá đề cao trí tuệ của Lý Huệ rồi, người này chỉ được cái mũ thư ký bí thư tỉnh ủy, còn năng lực thật sự, so với Đỗ Văn Nhược cũng chẳng bằng.

Dù Thôi Phúc Thành xếp trên Liễu Tuấn, nhưng khi ký tên vẫn viết: Đã duyệt! Chuyển cho bí thư Liễu Tuấn!

Mấy chữ thôi nhưng ý tứ của Thôi Phúc Thành rất rõ ràng, bất kể là Lý phó thị trưởng hay Chung phó thị trưởng đều không định đoạt được chuyện này, thậm chí cả tôi cũng thế, công tác này do Liễu bí thư chủ quản, phải để Liễu bí thư định đoạt

Bình luận

Truyện đang đọc