TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nghe câu nói này Liễu bí thư gần như bị sặc, Nguyễn Vĩ Đức thì thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra, vội quay sang bên kia xem ai là "con trai" của mình.

Bỗng dưng chui ra một thằng con trai lớn tướng, Nguyễn chủ tịch lại chẳng hề biết, đúng là bị chơi vố lớn.

Thì ra Tiểu Vân nói tên thanh niên tên "Tiểu Nguyễn" bên cạnh cô ta, hình như lái xe quá tốc độ cũng là hắn.

Thời Thượng liền mỉm cười gật đầu, thừa nhận việc này.

Tiểu Dịch rất kích động, đứng dậy lần nữa bắt tay với Tiểu Nguyễn, nói mấy lời kích động, có thể nhìn ra Tiểu Dịch là người thành thực, những lời này nói ra từ miệng hắn rất gian nan, lắm bắp một lúc mới nói ra được mấy câu.

Tiểu Thanh cười khúc khích, hạ nhỏ giọng nói với Nguyễn Vĩ Đức:
- Anh họ này, chúc mừng nhé...

Nguyễn Vĩ Đức lộ vẻ mặt xấu hổ.

Phải nói đột nhiên chui ra một "con trai" , thực sự chẳng liên quan gì tới hắn. Nhưng con người là thế, gặp phải chuyện này, tự nhiên trong lòng có chút xấu hổ.

Trương Lệ Tuệ cũng tủm tỉm cười liếc nhìn chồng.

Mới ban đầu cô ta đúng là giật nảy mình, còn cho rằng là thật. Có điều lập tức tỉnh ra, biết rằng gặp phải lừa đảo rồi. Thật là khéo, "Tiểu Nguyễn" ai không giả mạo, lại giả mạo con trai Nguyễn Vĩ Đức, lại còn dương dương đắc ý nói ra ngay trước mặt hắn.

Xem ra số của hai kẻ lừa đảo này chẳng ra làm sao.

Tiểu Dịch dễ lừa, bạn gái hắn là Toa Toa không dễ lừa như vậy, uyển chuyển nói:
- Ồ, thật không nhìn ra, Tiểu Nguyễn lại là con trai chủ tịch Nguyễn.. Nghe nói quê chủ tịch Nguyễn ở huyện Hướng Dương tỉnh N, có phải không?

Không đợi Tiểu Nguyễn trả lời, Tiểu Vân đã nói:
- Đúng thế, chúng tôi đều là người huyện Hướng Dương, nếu không tôi nói tiếng Hướng Dương cho cô nghe? Thôi vậy, hai ngươi không phải là người huyện Hướng Dương, nói cũng nghe chẳng ra. Tiểu Nguyễn, anh lấy chứng minh thư ra cho họ xem.

Đám Liễu Tuấn liền tò mò, để xem Tiểu Nguyễn có lấy đựng chứng minh ra nói rõ thân phận hay không?

Tiểu Nguyễn do dự một chút, nói:
- Cái đó có gì hay mà xem? Tiểu Vân, em đừng lắm chuyện được không? Tiểu Dịch cũng không nói là không tin, còn nếu không tin thì thôi. Người muốn chức này nhiều lắm...

Lời này của Tiểu Nguyễn không sai, Cty Đằng Phi tuyển mộ, đừng nói là nhân viên văn phòng, dù là công nhân, cũng rất được ưa chuộng. Vốn hai năm qua Nam Phương và Giang Khẩu xuất hiện tình huống thiếu nhân công. Nhà nhân khẩu học nói, đó là do sinh một con, sau thập niên 80 của thế kỷ trước, trong nước ra sức phổ biến chính sách sinh để, đem khống chế tăng trưởng nhân khẩu định làm quốc sách căn bản. Kiên trì 30 năm qua, đúng là giảm tỉ lệ sinh đi rất nhiều, đảm bảo cho thành quả kinh tế không bị hơn trăm triệu nhân khẩu dư ra kia ăn hết sạch sẽ. Phải nói chính sách này rất hiệu quả, nhưng vì thế làm trong nước nhanh chóng già hóa, thiếu nhân công. Còn nhà kinh tế học nói là vì nhà nước tăng cường đầu tư tam nông, khiến nhiều sức lao động nông dân trở về quê làm ruộng.

Nhưng đối với tập đoàn Đằng Phi Giang Khẩu mà nói không có chuyện này, rất nhiều người vẫn chen nhau tiến vào.

Đãi ngộ tốt, công việc ổn định là đơn vị tốt.

- Anh thật là, khiêm tốn làm gì? Có phải giả đâu, lây ra mau.

Tiểu Vân trợn mắt rất bực mình nói. Rồi bất kể ba bảy hai một móc ví của Tiểu Nguyễn ra, lấy một chứng minh thư trong đó, đưa cho Toa Toa.

- Hắc Hắc, Toa Toa, nhìn cho rõ nhé, bên trên ghi rõ ràng, Nguyễn Tất Thắng thôn Nguyễn gia trấn Đằng Phi khu Hướng Dương nhé. Chẳng phải là đùa đâu. Cũng nhờ có bạn giới thiệu, nếu không chúng tôi chẳng thèm quản chuyện này.

Tiểu Vân cười nhạt.

Toa Toa nhìn chứng minh thư, hoài nghi trước đó vứt lên chín tầng trời, cười gượng nói:
- Xin lỗi, Tiểu Vân... Giám đốc Nguyễn, chúng tôi không phải không tin, chỉ là tò mò..

"Thân phận" được chứng minh, Tiểu Nguyễn liền biến thành giám đốc Nguyễn rồi.

Tiểu Vân rất bực mình phất tay:
- Được rồi, tôi nói này, hai người có mang tiền tới không?

Toa Toa và Tiểu Dịch nhìn nhau, gật đầu. Toa Toa nói:
- Chúng tôi mang theo thẻ, có hai mươi nghìn...

- Vậy thì tốt, tới tối đến khách sạn Thu Thủy, Tiểu Nguyễn phải mời mấy người phụ trách của phòng nhân sự ăn cơm, giải trí. Chuyện của công ty lớn hai người cũng biết đó, quy củ rất nghiêm, mặc dù ba Tiểu Nguyễn là chủ tịch, nhưng anh ấy vẫn là nhân viên bình thường, những người đứng đầu bên phòng nhân sự, phải quà cáp một chút. Đó cũng là để tốt cho Tiểu Dịch, sau này vào công ty, có người chiếu cố, phải không?

Đừng khinh cô ta tuổi còn nhỏ, nói chuyện rất đâu ra đấy, Tiểu Dịch và Toa Toa nhiều hơn cô ta tới mấy tuổi , bị cô ta nói cho chỉ biết cười bồi gật đầu liên tục.

- Vậy hồ sơ...

Toa Toa thử hỏi.

- Hồ sơ không quan trọng, cô để chỗ Tiểu Nguyễn cũng được, tự thu lại cũng được. Quan trọng tối nay mời khách phải làm người ta cao hứng, Tiểu Nguyễn cũng có thể diện, nói một câu mới liền dứt điểm được đúng không?

Tiểu Vân vung tay lên, nghênh ngang nói.

- Vậy cứ đưa cho giám đốc Nguyễn đi, để các giám đốc bên nhân sự xem cũng được..

- Được được được, Tiểu Nguyễn, anh thu lại đi.

- Đợi một chút.

Cùng với tiếng này, đám Tiểu Vân đều ngạc nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Nguyễn Vĩ Đức không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh, cầm lấy hồ sơ kia, thuận tiện lấy luôn cả chứng minh thư của Tiểu Nguyễn.

Hai vệ sĩ to khỏe một trái một phải đứng bên cạnh, tất nhiên là theo lệnh Tiểu Thanh.

- Này chú kia, làm gì thế?

Tiểu Vân quát om lên.

Nguyễn Vĩ Đức mỉm cười nói:
- Không có gì, vừa khéo tôi cũng ở Cty Đằng Phi, xem qua hồ sơ anh bạn này, nếu thích hợp, hai người không cần mời khách nữa, tôi nói giúp cho, nói không chừng lại được.

- Xì! Khẩu khí lớn nhỉ, chú là ai chứ? Chuyện công ty Đằng Phi mà chú quyết được à ... Này này, không phải nói xem hồ sơ sao? Lấy chứng minh thư làm gì? Trả chúng tôi.

Tiểu Vân hét lên.

- Đúng thế, chú trả chứng minh thư cho tôi.

Nguyễn Tất Thắng cũng đứng lên nói, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Thì ra Nguyễn Vĩ Đức không vội xem hồ sơ mà cầm chứng minh thư xem xét kỹ, không để ý tới hai người Tiểu Vân, xem một lúc, ngạc nhiên nói:
- Chứng minh thư là thật, chàng trai, cậu là người của Nguyễn gia thật à?

Lúc này Nguyễn Vĩ Đức dùng tiếng Hướng Dương hỏi.

Nguyễn Tất Thắng đành gật đầu, mặt lộ vẻ kinh hãi, cho thấy hắn biết tiếng Hướng Dương.

- Vậy ba cậu tên là gi?

Nguyễn Vĩ Đức hứng thú hỏi.

Liễu gia sơn và Nguyễn gia thôn nằm kề nhau, hai thôn thông hôn với nhau, rất nhiều người có quen hệ thân thích, nói ra Nguyễn Vĩ Đức có bối phận rất cao trong Nguyễn gia, vì thân phận của hắn, người tộc Nguyễn đều có ý coi hắn như tộc trưởng. Nhưng Nguyễn Vĩ Đức đoán chừng cơ hội mình về Nguyễn gia thôn ở rất nhỏ, cho nên không nhận lấy cái việc này.

Tiểu Vân rất cách giác hỏi:
- Chú làm cái gì? Tra hộ khẩu à? Ba anh ấy là Nguyễn Vĩ Đức, chú nói là người Cty Đằng Phi mà tên chủ tịch cũng chưa nghe qua à?

Cũng là tiếng Hướng Dương.

Nguyễn Vĩ Đức liền cười:
- Tôi chính là Nguyễn Vĩ Đức! Có điều tôi không nhớ có con trai như vậy.

Tiểu Vân và Nguyễn Tất Thắng cả kinh, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, Tiểu Vân phản ứng cực nhanh, lập tức kêu lên:
- Đừng lừa người, Nguyễn Vĩ Đức mà ở nơi như thế này à? Ha ha, tối thấy chú là kẻ lừa đảo, không biết Nguyễn Vĩ Đức là ông chủ lớn thế nào sao?

Nguyễn Vĩ Đức lắc đầu, không để ý tới cô ta, lấy một tấm danh thiếp giao cho Tiểu Dịch, nói:
- Chàng trai trẻ, thấy cậu rất thành thật. Ngày mai cầm danh thiếp này tới tổng bộ Cty Đằng Phi báo cáo, mời giám đốc Chu của phòng nhân sự an bài công tác thực tập. Nếu cậu thực tập hợp cách thì thành nhân viên chính thức của công ty, hoan nghênh.

Tiểu Dịch nửa tin nửa ngờ nhận lấy danh thiếp, tức thì cả kinh.

Tấm danh thiếp kia ghi: Chủ tịch Nguyễn Vĩ Đức tập đoàn Đằng Phi Giang Khẩu.

- Ngài.. Ngài đúng là chủ tịch Nguyễn.

Tiểu Dịch xem đi xem lại nhiều lần, nói đầy ngạc nhiên.

Toa Toa cũng đầy vẻ không dám tin.

Nguyễn Vĩ Đức mỉm cười nói:
- Cái này không giả mạo được, nếu không là phạm pháp, ngày mai cậu tới tổng bộ công ty là biết. Ngoài ra, chàng trai trẻ, thành thật là tốt, nhưng dễ tin người là không được. Hiện giờ xã hội phức tạp, tôi hiểu tâm lý muốn tìm được công tác tốt của cả hai, có điều nhất định phải đi theo đường chính quy, không tin thứ bàng môn tả đạo. Cty Đằng Phi hoan nghênh những người trẻ tuổi chính trực có tài gia nhập. Hi vọng trong công tác sau này cậu phát huy được điều đó.

- Vâng, vâng, cám ơn chủ tịch Nguyễn.

Tiểu Dịch cung kính khom người với Nguyễn Vĩ Đức, vừa phấn chấn vừa cảm kích.

Nhìn thế này thì đây mới là chủ tịch Nguyễn, nếu không chẳng thể mang theo người danh thiếp khí phái như vậy. Hơn nữa chuyện này mai tới tổng bộ Cty Đằng Phi là biết thật giả ngay.

Bất kể thế nào Nguyễn Vĩ Đức không cần 20.000 mời khách. Cho dù là lừa đảo cũng không mất gì.

Nguyễn Vĩ Đức xua tay:
- Được rồi, cả hai về trước đi.

- Vâng...

Tiểu Dịch khom người chào Nguyễn Vĩ Đức, kéo tay Toa Toa vui sướng rời đi, quên cả chào giám đốc Nguyễn

Bình luận

Truyện đang đọc