TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Với Hạ Tông Diễn, Liễu tỉnh trưởng vốn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, Cận Hữu Vi nể mặt hắn làm được việc cũng hàn huyên vài câu. Hạ Tông Diễn biết thân biết phận, không dám nhiều lời, đích thân dẫn đường hai vị đại gia tới căn phòng xa hoa của tầng năm, không đợi căn dặn đã gọi liền sáu bảy cô thợ mát xa trẻ trung gợi cảm đến mời cả hai chọn. Chuyện này theo lệ do Cận Hữu Vi quyết, Liễu Tuấn không để tâm.

Cận Hữu Vi giữ lại bốn cô vừa ý, mỗi người hai cô, "đuổi" cả Hạ Tông Diễn lẫn nhữn cô còn lại đi.

- Tỉnh trưởng đại nhân, ngài có việc gì sai bảo thì nói mau đi! Nếu không trong lòng tôi không được yên.
Cận Hữu Vi vừa thay đồ mát xa vừa nói.

- Không vội, vừa rồi đã kiếm được hai cái xe, kéo dài thêm một lúc nữa nói không chừng kiếm được món lợi bất ngờ.

Cận Hữu Vi than:
- Gian thương! Chẳng trách cậu giàu như thế.

Liễu Tuấn cười ha hả, tâm tình tựa hồ rất khoan khoái.

Nghe tiếng cười này, Cận Hữu Vi yên tâm trở lại, nói thế nào thì Liễu Tuấn cũng không có vẻ là có tâm sự gì nặng nề, nói không chừng "lương tâm thức tỉnh" muốn đáp lễ qua lại thật thì sao?

Hai người thay đồ xong nằm xuống giường, vì là mùa đông trên giường có trải đệm dày, đây là thứ phòng rét chống lạnh tốt hơn tất cả mọi thứ khoa học kỹ thuật. Nếu không ở thủ đô không có chuyện một bộ áo bông bán tới mấy nghìn đồng, khi thời đại khoa học kỹ thuật thịnh hành, con người ta ăn mặt lại bắt đầu quay trở lại với tự nhiên.

Trong số thợ mát xa cũng có người quen, biết thân phận của hai vị này, khi xoa bóp hết sức chu đáo, một ngồi đầu một ngồi cuối, đặt đầu và chân hai người trong lòng xoa bóp.

- Liễu Tuấn, nghe nói ở cuộc họp thường ủy cậu chọi cứng với Lưu Phi Bằng?
Cận Hữu Vi thuận miệng hỏi, ngữ khí có chút hiếu kỳ.

Chuyện trên quan trường rất khó mà giữ được bí mật, mọi điều xảy ra trên cuộc họp thường ủy hôm nay đã mau chóng truyền khắp quan trường Ngọc Lan. Đương nhiên cán bộ Lưu hệ trợn mắt há mồm, cán bộ Liễu hệ thì hớn hở ra mặt.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Đó là do hắn vô lý, tùy tiện phá hỏng quy tắc.

- Cũng phải, tưởng rằng làm bí thư tỉnh ủy rồi là muốn gì cũng được. Có điều... Cậu làm thế có quả nổi không? Liệu có bị ở bên trên ngứa mắt không? Ông cụ nhà tôi lo lắng về việc này.

Cũng chính vì Cận Tú Thật quá uy thế, thế lực phái bản địa quá mạnh mới khiến cho cao tầng bất an, cuối cùng quyết định làm tan rã phái bản địa. Hiện giờ thế lực phái bản địa tỉnh A từng cực thịnh một thời đã thành mây khói, Cận Tú Thật lo Liễu Tuấn đi vào vết xe cũ của ông.

Liễu Tuấn cười:
- Cám ơn ông cụ quan tâm, ngứa mắt thì ngứa mắt, hiện giờ người ngứa mắt với tôi còn ít à?

Cận Hữu Vi giơ ngón tay cái lên:
- Giỏi.

Liễu Tuấn càng ngày càng có bản sắc rồi.

Liễu Tuấn không lên tiếng, tiếp tục hưởng thụ sự phục vụ của thợ mát xa.

Cận Hữu Vi cũng dần dần thả lỏng, dáng vẻ rất khoan khoái.

Chừng nửa tiếng sau, Liễu tỉnh trưởng ra hiểu cho cô thợ mát xa đổi tư thế, đột nhiên hỏi:
- Cận Hữu Vi cái quỹ từ thiện Hoàng Sơn của Lý Thanh Thanh ấy, anh hiểu được bao nhiêu?

Cận Hữu Vi ngạc nhiên:
- Sao cậu lại quan tâm tới chuyện này?

Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.

Chuyện như thế này Cận Hữu Vi khẳng định là rất rõ, là thành viên hạch tâm giới thương nghiệp tỉnh A, động tĩnh trên quan trường hoặc thậm chí chuyện riêng các quan viên đều phải tìm hiểu rõ mới được. Nếu không chẳng may lại đắc tội với người thân vị đại thần nào đó.

- Ừm, cái quỹ từ thiện Hoàng Sơn này được thành lập từ hơn một năm trước, khi ấy Lưu Phi Bằng mới làm tỉnh trưởng chưa được bao lâu. Lý Thanh Thanh nhàn rỗi cổ động lập nên cái quỹ này, mới đầu thành lập có chuyển 50 vạn từ quỹ bên Minh Châu tới làm tài chính khởi đầu. Vốn sở dân chính tỉnh muốn gửi số tiền này, nhưng về sau không biết là chủ ý của ai, trực tiếp từ bên Minh Châu gửi qua. Danh nghĩa thì là thuộc chính hiệp tỉnh, thực tế thì do Lý Thanh Thanh tự quyết, quỹ tư thiện này xin quyên tặng từ đơn vị cá nhân tập thể ngoài xã hội...

Cận Hữu Vi đoán chừng tối nay Liễu Tuấn hẹn hắn ra đây chủ yếu là vì chuyện này, cho nên giới thiệu khá tỉ mỉ.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Đơn vị cũng quyên tặng được à?

- Đương nhiên rồi, làm từ thiện mà, ai cũng được cống hiến một phần trái tim phải không? Có điều chủ yếu vẫn là các xí nghiệp.

- Thường số tiền quyên tặc là bao nhiêu?
Cận Hữu Vi liếc y một cái đáp:
- Cá nhân quyên tặng thường là 20 vạn, xí nghiệp thì 50 vạn. Tới một mức độ đó thì được Lý Thanh Thanh đích thân tiếp kiến, đôi khi còn có thể cùng ăn cơm. Nếu như quyên tặng trên 1 triệu có thể trở thành quản lý của quỹ. Cá nhân hoặc xí nghiệp tích lũy tiền quyên góp tới trên 3 triệu, có thể quản lý thường vụ, có thể thường cùng đi đánh bài, uống trà với đám Lý Thanh Thanh hoặc cùng tham gia các hoạt động khác, coi như là quan hệ rất thân cận rồi.

Liễu Tuấn cau mày hỏi:
- Vậy cái quỹ từ thiện này từ khi được thành lập tới nay, có bao nhiêu vị quyên tặng tài sản thành quản lý thường vụ rồi.

- Cụ thể bao nhiêu thì tôi không rõ lắm, chuyện này đều do Lý Thanh Thanh đích thân nắm giữ, phu nhân của La Tự Lập và Trang Quốc Thắng cũng là phó hội trưởng giúp Lý Thanh Thanh quản lý. Tôi đoán chừng cũng phải tới mười mấy người? Hình tên béo Miêu Chính Cường là vị quản lý thường vụ đầu tiên.

Nghe Cận Hữu Vi nói tới Miêu Chính Cường, cô gái trẻ đang xoa bóp cho Liễu Tuấn không nhịn được khẽ bất cười, Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên:
- Sao thế?

- Dạ, không sao... Cái ông giám đốc Miêu đó đúng là rất béo, ông ấy tới chô chúng tôi mát xa các chị em đều nói, người ông ta như bọc bông, dùng sức thế nào cũng không sờ tới xương...
Cô gái nói rồi không nhịn được cười, các cô gái khác cũng cười, tựa hồ cảm thấy chuyện này thú vị lắm.

Cận Hữu Vi dè bỉu:
- Nếu em mà có thể mò được xương trên người hắn ta mới là lạ, đáng thương cho hai cái chân hắ, làm sao đỡ được cái khối thịt lớn như thế chứ? Xem ra hắn làm cái chuyện kia cũng chỉ đánh để nữ ở trên, nếu không bị hắn đè chết.

Miêu Chính Cường chính là đối thủ cạnh tranh trong nghề địa ốc của Cận công tử, Miêu Chính Cường là kẻ bất lương, Cận công tử rất khinh bỉ hắn, nên lời nói khá khắc bạc.

Cô gái kia nói:
- Hi hi, đúng thế... Có một chị em ở chỗ bọn em đi theo giám đốc Miêu, mấy tháng không gặp mà gầy quắt lại... Ai mà chịu nổi mấy trăm cân chứ?

Liễu Tuấn và Cận Hữu Vi bật cười.

Khi tụ hội riêng tư, Liễu tỉnh trưởng cũng rất ít khi nghiêm túc, nhưng chuyện quá giới hạn, Liễu tỉnh trưởng không làm.

- Miêu Chính Cường là kẻ chân ai to là ôm lấy, trước kia ra sức lấy lòng Tạ Viện, giờ Tạ Viện xui xẻo rồi thì chui vào lòng Lý Thanh Thanh... Ừm, phải nói là hắn đồng thời ôm chân cả hai, dù sao hắn chẳng để ý chút tiền đó.
Cận Hữu Vi khinh khỉnh nói.

- Cận công tử hình như nói lời này có ý khác hả?

- Hắc hắc, Liễu Tuấn, cậu không cần phải bẫy tôi, nếu cậu nói tới chuyện này thì tôi hết cho cậu biết, chỉ cần tôi biết là không giấu diếm gì.

Cận Hữu Vi nói oang oang, vươn tay đặt trên đùi cô gái mát xa ra lấy thuốc lá ở đầu giường, ném cho Liễu Tuấn, cô gái kia vội châm lửa cho cả hai.

- Tên gian thương Miêu Chính Cường này không làm việc gì mà không có lợi hết. Bình thường ăn tiêu keo kiệt, nhưng lại vót đầu chui vào câu lạc bộ phu nhân...

- Câu lạc bộ phu nhân?
Liễu Tuấn cắt ngang.

- Ha ha ha, cái quỹ từ thiện kia đều do các phu nhân lãnh đạo lớn quản lý, thường ngày tụ với nhau chơi bài, ca hát, chăm sóc sức đẹp gì đó, ở sau lưng người ta gọi là câu lạc bộ phu nhân. Chớ coi thường những người này, lợi hại lắm đấy, bất kể là đất đai hay là công văn, chỉ cần tiếp các phu nhân đánh vài trận mạt chược, nói vài cầu nịnh bợ thì cái gì cũng có. Ở Ngọc Lan này mấy bà cô đó không dám xen vào ch ử nơi khác, tay họ vươn được tới đâu là vươn tới đó, ai mà dám không nể mặt chứ?
Cận Hữu Vi không che giấu gì.

Liễu Tuấn lại càng nhíu mày chặt hơn, không ngờ quỹ từ thiện này còn có tác dụng "công thương" như vậy?

- Công tác kiểm toán thì sao?
Một lúc sau, Liễu Tuấn hỏi.

- Hô hô, tỉnh trưởng đại nhân ngài thật là ... Ai mà dám đi kiểm tra bọn họ? Ngô Vĩnh Hoa dám à? À hiện giờ Tiểu Phan làm sở trưởng sở kiểm toán rồi, nói không chừng hắn dám làm, dù sao nó là quỹ từ thiện của chính phủ. Này, không phải cậu có ý đồ xấu gì với cái quỹ này chứ? Tôi báo trước nhé, vợ tội cũng là quản lý của cái quỹ này đó **** Còn quyên cho bọn họ một triệu! Tương tiền của tôi là gió thổi tới chắc!
Nghĩ tới chuyện này Cận Hữu Vi lại khó chịu.

Cận công tử không để ý tới tiền lắm, nhưng tiền tiêu phải cho thống khoái. Đó là nguyên tắc của hắn, tự nhiên ù ù cạc cạc hiến cho mấy quan bà kia làm sao trong lòng hắn thoải mái cho được.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Nên kiểm toán thì phải kiểm toán, không ai ngoại lệ hết. Có điều, Cận Hữu Vi, anh nhỏ nhen quá, quyên tặng có một triệu mà tức thành thế này có cần không? Sau này ít xen vào đi!

Bình luận

Truyện đang đọc