TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn châm một điếu thuốc hỏi:
- Tiểu Nhã, nói xem, vì sao lại cãi nhau với Trương Nghị?

Thấy Lăng Nhã nói rất hăng, nhưng món thịt bò ăn chưa được một nửa tốc độ đã chậm lại rồi, đoàn chừng khó mà ăn hết được, tuy gọi là đo ăn vặt, nhưng chẳng phải ít đâu.

Nhưng Lăng Nhã thì nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay y, nói:
- Liễu Tuấn, nói với anh nhé, hút thuốc trước mặt phụ nữ là không lịch sự.

Liễu Tuấn nhún vai, chẳng hề bận tâm nói:
- Đừng có nói chuyện đâu đâu, tôi đang hỏi cô nghiêm túc đấy.

Lăng Nhã bất lực, xem ra muốn làm bạn với Liễu Tuấn thì phải quen với cái chủ nghĩa đại nam nhân cố chấp của y, có điều Lăng Nhã vẫn giữ vững giới hạn của mình, nói:
- Nói cho anh biết, đừng có dài dòng lèm bèm làm công tác tư tưởng với tôi, tôi không muốn nghe.

Hẳn là vì quan hệ giữa cô và Trương Nhị không tốt, nên có không ít người nhiệt tình tới làm công tác tư tưởng hòa giải rồi, nghĩ cũng phải, trong mắt người ngoài, Trương Nghị và Lăng Nhã là đôi kim đồng ngọc nữ trong giới hào môn, là đôi lứa trời sinh, cuộc hôn nhân như thế mà còn không hài lòng, muốn cái nhau thì quả thực là không biết thỏa mãn rồi.

Liễu Tuấn nhả ra một hơi thuốc, cười nói:
- Cô nói trước ra nghe xem sao, nếu như có chỗ để xen vào tất nhiên tôi sẽ nói mấy câu công bằng. Xem xem có thể khuyên hai người hòa hợp được không.

- Không có cách nào đâu, anh đừng có phí công vô ích.

Chẳng đợi cho Liễu Tuấn nói xong, Lăng Nhã đã chặn ngang, không ngờ Liễu Tuấn chẳng để ý tới lời cô nói, cứ tiếp tục nói, hơn nữa vừa nói ra làm cho Lăng Nhã mặt mày đỏ bừng.

Liễu Tuấn nói:
- Nếu không thì tôi xem xem có thể lợi dụng cơ hội nhảy vào được không.

- Anh... Anh đúng là...
Lăng Nhã dở khóc dở cười:
- Chẳng lẽ anh chưa nghe nói, vợ của bạn không thể đụng vào hay sao?

- Có chứ, vấn đề là tôi ngay cả Trương Nghị cũng chưa nhìn thấy, anh ta đâu thể tính là bạn của tôi.

- Anh chẳng hề giống một cán bộ cấp phó sở, chỉ là một tên nha nội hoàn khố.

Lăng Nhã miệng thì oán hận, nhưng đột nhiên phát giác ra, cơn giận vừa rồi nhắc tới Trương Nghị đã tan biến thừ lúc nào không hay.

Nam nhân này thực sự là quá mức khôn khéo, biết ở tình hình nào phải nói gì để đạt được hiệu quả tốt nhất.

- Nói cho anh biết vậy, Trương Nghị và mối tình đầu của anh ta chưa bao giờ ngừng qua lại cả, chuyện này kỳ thực tôi biết ngay từ đầu, nhưng tôi nhịn, làm sao được, ai bảo cuộc hôn nhân của tôi là hôn nhân cưỡng ép.

Lăng Nhã vén mái tóc ngắn qua tai, chậm rãi nói, cả tâm tình và giọng điệu đều rất bình thản.

Liễu Tuấn liền mỉm cười.

"Hôn nhân cưỡng ép!"

Nếu chẳng phải chính tai nghe thấy, ai mờ ngờ được một cô gái như Lăng Nhã lại phải nói ra một câu như thế! Có điều Liễu Tuấn cũng biết, bên trong thế gia đại tộc, cuộc hôn nhân cưỡng ép như thế có nhiều lắm. Rất nhiều cuộc hôn nhân nhìn bề ngoài thì hạnh phúc vô cùng, nhưng nói không chừng hai vợ chồng sớm ly thân rồi.

Bất quá chỉ là hai phái thế lực muốn dựa vào cuộc hôn nhân đó để tuyên bố sự tồn tại liên mình giữa họ với bên ngoài mà thôi.

- Nhưng mà anh ta làm thật quá thể đáng, hiện giờ là cuối năm, dù thế nào cũng phải giữ thể diện bên ngoài chứ? Ai mà ngờ anh ta không nói một lời, chạy thẳng tới đông bắc đoàn tụ năm mới với tình nhân của anh ta. Hừ, tôi còn biết con của bọn họ sắp ra đời cơ. Liễu Tuấn, anh nói xem, tình trạng chúng tôi như thế còn đáng gọi là vợ chồng không? Loại hôn nhân như thế có cần tồn tại nữa hay không?
Lăng Nhã cho dù cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, có điều ngữ khí vấn có chút kích động.

Liễu Tuấn cười nói:
- Cần chứ, nếu như cô không muốn bị người ta chê cười thị phải nhịn, nếu không muốn cãi cọ với cha mẹ cô thì cô càng phải nhịn. Dương Thái Phó thời Tây Tấn có nói, chuyện thiên hạ mười việc có bảy tám việc không được như ý, chính là có ý tứ này.

Lăng Nhã không khỏi ngạc nhiên.

Những người làm công tác tư tưởng cho cô không phải là không ai khuyên giải như vậy, có điều mọi người đều nói rất uyển chuyển. Chỉ riêng Liễu Tuấn là không vòng vo gì cả, thẳng thắn nói ra cô phải "nhịn".

Nghĩ kỹ ra thì hôn nhân chính trị vốn chính là như vậy.

- Anh... Hừm, có ai làm bạn như anh không? Anh không nói mấy câu dễ nghe một chút để dỗ tôi hay sao?
Lăng Nhã giận dỗi.

Liễu Tu cười ha hả:
- Được, để lát nữa tôi gọi điện thoại chửi cho Trương Nhị một trận, cô muốn tôi chửi thế nào thì tôi chửi như thế.

- Xấu xa.
Lăng Nhã lại lườm y một cái.

- Đi nào, cô khó khăn lắm mới tới được thành phố Ngọc Lan thăm tôi, thế nào cũng phải đề tôi mua cho cô mấy bộ y phục làm kỷ niệm, đừng để trở về thủ đô đón năm mới lại bỉ cảm thì không hay.

Liễu Tuấn nhìn bộ trang phục hết sức chính thức trên người Lăng Nhã nói:

- Coi như anh có lương tâm. À, tôi biết anh là triệu phú đấy, đứng có mua mấy thứ đồ bày ngoài được để cho qua đâu nhé.
Lăng Nhã không khách khí chút nào.

Liễu Tuấn cười:
- Chất liệu y phục thế nào thì tôi không hiểu lắm, cho nên toàn chọn những món hàng hiệu cho cho tiện. Nói trước cho cô biết nhé, mặc vào có đẹp hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ phụ trách trả tiền thôi.

Lăng Nhã thở dài:
- Nam nhân nhàm chán.

Liễu Tuấn chỉ cười không đáp.

Với hoàn cảnh sinh hoạt và làm việc của Lăng Nhã mà nói, nếu cô muốn tiếp xúc với nan nhân thú vị thực sự không hề dễ.

Thành thực mà nói Liễu Tuấn không am hiểu mấy về y phục bất kể là kiếp trước hay kiếp này, y đều rất ít khi tự mình đi mua y phục, nhất là kiếp này lại lấy một nhà thiết kế thời trang làm vợ, thêm vào Xảo Nhi, Tiểu Thanh, Hà đại tiểu thư thi thoảng lại chọn mua những bộ y phục đắt giá nổi tiếng thế giới, nên trong tủ quần áo của Liễu Tuấn chẳng tới 100 thì cũng phải có 90 món hàng hiệu, riêng chỗ y phục này đã thiếu chút nữa làm Tiểu Vũ ngất xỉu rồi.

Còn về trang phục nữ, Liễu nha nội càng ù ù cạc cạc, ngay cả đi đâu mua cũng không biết.

Lăng Nhã bình phẩm y là "nam nhân nhàm chán" chẳng hề oan uổng chút nào.

Cho dù chủ động đề nghị mua mấy bộ y phục cho Lăng Nhã làm kỷ niệm, nhưng Liễu Tuấn thực sự không biết phải làm sao.

- Phải rồi trong khách sạn Thu Thủy có khu mua sắm, hình như là có bán trang phục, chúng ta đi xem xem.

Liễu nha nội đột nhiên nhớ ra những khách sạn hàng đầu trên thế giới đều có khu mua bán đồ xa xỉ, ở phương diện này khách sạn Thu Thủy tất nhiên cũng không chịu đi sau người khác.

Là chuỗi khách sạn hàng đầu trong nước, hàng bán bên trong đó thế nào cũng không thể là hàng giả được.

Nằm ngoài dự liệu là bọn họ thấy được những cửa hàng độc quyền thời trang Italia ở trong khu mua sắm ở khách sạn Thu Thủy.

- Không phải chứ? Mở ở tận Ngọc Lan à?
Lăng Nhã hơi choáng.

Là cô gái nhà giàu ở kinh thành, Lăng Nhã tất nhiên hiểu biết rất rõ về nhãn hiệu thời trang danh tiếng, nhưng cô làm việc trong văn phòng Hồng lão tổng, nên bình thường rất ít khi mặc những món đồ đắt giá của thế giới này, nhất là những đồ thời trang Italia có thể nói là xa xỉ và khiêu chiến với quy tắc cổ hủ, nhưng món trang phục cực kỳ cá tính này lại càng không phù hợp với thân phận cán bộ quốc gia như Lăng Nhã.

Ở kinh thành có cửa hàng độc quyền, không ngờ ở thành phố Ngọc Lan lại cũng gặp được, thực sự khiến cho Lăng Nhã ngạc nhiên.

- Chào cô, tổng công ty của chúng tôi đã ký hiệp nghị hợp tác, phàm là nói đặt khách sạn Thu Thủy, đều sẽ có những cửa hàng chất lượng cao này.

Người bán hàng hết sức lễ độ giới thiệu với Lăng Nhã.

- Ra là như thế,
Lăng Nhã gật đầu.

- Y phục thì cô tự chọn, chọn xong thì tự đi thử, sau đó lấy tôi làm gương, cứ nhìn thấy hai mắt tôi sáng lên là được rồi.

Liễu Tuấn ngồi luôn xuống ghế trong cửa hàng, nói thẳng với Lăng Nhã.

Lăng Nhã lại lần nữa nhìn Liễu Tuấn "khinh bỉ", cánh môi căng mọng bĩu lên, nhưng cũng biết rằng muốn thay đổi loại nam nhân cố chấp như Liễu Tuấn, sợ rằng còn khó hơn cả cứu vãn cuộc hôn nhân của cô và Trương Nghị.

Nhưng Lăng Nhã mau chóng bị Liễu Tuấn "cảm phục" rồi, cô phát hiện ra, cho dù Liễu Tuấn rất nhàm chán, nhưng trình độ thưởng thức không tệ, cô cố ý mặc thử hai bộ y phục mình không hài lòng lắm, làm dáng trước mặt Liễu Tuấn, nhưng y chẳng nhướng mắt lên lấy một cái, còn cười khẩy rất khinh thường, coi như là bình phẩm.

Khi Lăng Nhã mặc thử bộ y phục thứ ba từ gian thử đổ đi ra thì hai mắt Liễu Tuấn "sáng rực", Lăng Nhã bên trong mặc một chiếc áo đen màu đen bó sát người, thêm một chiếc áo jacket da màu đen nhỏ, phía dưới là chiếc váy ngắn, loại đầy gợi cảm, cùng với cùng chiếc khăn lông cừu, làm thân hình đầy đặn lộ hết những chỗ nổi bật nhất, mang cho người ta cảm giác trực quan vừa mềm mại vừa đầy sức sống, thêm vào mái tóc ngắn gọn gàng, và khí chất cao nhã của một nữ trí thức, thực sự là một thể hỗn hợp của "thiên sứ và ma quỷ".

- Này, vậy là đủ rồi, cô đức lắc đi lắc lại nữa, nếu không làm người không ngủ được.

Dù Liễu nha nội quen mắt với mỹ nữ cũng cảm thấy khó chống đỡ, người vẫn là người đó, không ngờ chỉ thay một bộ y phục mà có thể sinh ra hiệu quả kinh người.

Lăng Nhã chẳng thèm bận tâm tới y "nói năng bậy bạ", xoay tría xoay phải trước gương, ngắm nghía thân hình xinh đẹp của mình, thế đã đành, trước khi đi lại còn dựa vào khung cừa, hơi cong một cái chân ra đằng sau, làm một động tác cực kỳ gợi cảm, tới ngay cả cô gái bán hàng cũng tròn mắt, miệng khen không ngớt.

Liễu bí thư phải cố ép mình quay đầu đi.

Động tác như vậy nhìn ít thì hơn, nhìn nhiều thế nào cũng phạm sai lầm.

Gai trên người Lăng Nhã chẳng những hơi nhiều, mà lại còn quá sắc bén, đồng chí Liễu Tuấn chưa chuẩn bị tâm lý chút nào mà xông bừa vào nhổ gai thì thực sự quá mạo hiểm.

Liễu Tuấn thầm hít một hơi, để trái tim khẽ thổn thức của mình bình phục lại.

Tối hôm đó Liễu Tuấn cùng Lăng Nhã đi xem một bộ phim, rồi lại dạo phố đêm, hơn chín giờ mới quay về gian phòng tổng thống, khuôn mặt Lăng Nhã đỏ bừng bừng, nụ cười như chưa từng dứt.

Có điều Liễu bí thư chỉ đưa Lăng xử trưởng tới cửa phòng, không đi vào.

- Tiểu Nhã, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng ngày mai tôi đưa cô tới sân bay.
Liễu Tuấn dặn, nụ cười trở nên rất chính thức.

Lăng Nhã nhìn thật sâu vào mắt Liễu Tuấn rồi nhoẻn miệng cười, gật đầu

Bình luận

Truyện đang đọc