TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trầm Nhiêu mặc dù thích nghịch phá, nhưng không dám làm trễ chuyện của Liễu Tuấn, nghe Liễu Tuấn nói có khách tới bái phỏng, vẫn ngoan ngoãn cúp điện thoại.

Tới thăm không phải người ngoài mà là Xảo Nhi và Hắc Tử.

Xảo Nhi trang phục rất đơn giản, áo T- Shirt màu xanh nhạt, quần tây thẳng tăp, đi dép xăng đang trắng, mặt thoa phấn mỏng, mang một vẻ đẹp thuần phác tự nhiên.

Nhưng Xảo Nhi vốn đẹp tới cực điểm, bất kể là trang điểm hay không, đều không thể che dấu được nhan sắc hơn người của cô, lần này tới Minh Châu gặp gỡ Liễu Tuấn, là sen lẫn chút viếc công, mà Minh Châu không phải là địa bàn của Liễu Tuấn, Xảo Nhi và Hắc Tử đều rất kín tiếng, không đưa Nhạc Nhạc tới.

Liễu Tuấn và Hắc Tử ôm nhau thân tình, sau đó ôm Xảo Nhi.

- Ha ha, trước đó không lâu cùng Thạch Tú Lệ về huyện Thanh An một chuyến, mang theo chút đặc sản, đoán chừng cậu lâu rời chưa ăn phải không, cùng thưởng thức đi...

Hắc Tử cười, lấy đồ đồ trong túi ra.

Liễu Tuấn cười nói:
- Đặc sản huyện Thanh An? Vậy đó là thịt bò ngâm dấm rồi.

Thành phố Bảo Châu có một khu bảy huyện, không lâu trước đó đổi thành ba khu năm huyện, vốn huyện Hướng Dương và huyện Tú Đông đổi tên thành khu Hướng Dương và khu Tú Đông. Huyện Thanh An kinh tế cũng có được bước phát triển dài, thịt bò nổi tiếng trong ngoài nước, thịt bò kngâm dấm, thịt bò ngũ vị bán đi khắp nơi.

Thạch Tú Lệ quê ở huyện Thanh An, lần này Hắc Tử mang đặc sản tới, chắc chắn là thịt bò ngâm dấm chính tông nhất.

Hắc Tử cười giơ ngón tay cái lên, lấy ra một túi đặt lên bàn mở ra, quả nhiên là thịt bò ngâm dấm thơm phức, hiếm có là Hắc tử lại còn lấy giấy dầu bọc, loại gói bọc cổ xưa này tức thì khơi dậy hồi ức của Liễu Tuấn, dù kiếp trước hay kiếp này, đó đều là món y thích nhất.

- Tuấn thiếu gia, thứ này là món nhắm rượu, thế nào, làm một chút nhé.

Biết Liễu Tuấn uống rượu bình thường, nên Hắc Tử rất ít khi chủ động mời uống rượu, lần này là do nổi hứng.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Liễu tỉnh trưởng cho dù tửu lượng có hạn, trải qua nhiều năm rèn luyện trong quan trường, ít nhiều có chút tiến bộ, hơn nửa bình Mao Đài không hạ nổi y, hiếm khi Hắc Tử có hứng, là bạn bè phải bồi tiếp.

Xảo Nhi cười nói:
- Hai người uông rượu, em uống trà.

Xảo Nhi trước kia không uống trà, sợ uông nhiều da bị vàng, về sau chuyên gia dinh dưởng nói uống trà xanh có lợi cho sức khỏe, nên mới chuyển biến tư tướng, bặt đầu dùng trà xanh làm đồ uống thường ngày.

Hắc Tử thấy Liễu Tuấn gật đầu thì lập tức vui mừng lấy ra một bình "Ngũ Phong" cũng là đặc sản chính tông của huyện Hướng Dương, công ty rượu Ngũ Phong, trong giới làm rượu trắng cũng xem như là có tiếng, mặc dù Liễu Tuấn uống rượu thường là Mao Đài, nhưng cũng không ngại thi thoảng thưởng thức hương vị quê hương.

Xảo Nhi biết hai người muốn ôn chuyện cũ, nhưng vẫn có chút lo lắng:
- Hắc Tử, uống rượu này có hại cho sức khỏe không.

Cô không biết mấy về rượu trắng, nên đương nhiên cho rằng, rượu giá rẻ không tốt bằng rượu đắt tiền, giống như Liễu Tuấn luôn uống Mao Đài, vậy là rất tốt.

Hắc Tử cười:
- Không sao, rượu này độ thấp, không nặng như Mao Đài, cho dù Tuấn thiếu gia có uống cả bình cũng không vấn đề gì.

Nếu như Bàn Đại Hải ở đây, nói không chừng còn thêm vào mấy câu, trêu Xảo Nhi và Liễu Tuấn một phen, nói sẽ không ảnh hưởng tới sinh hoạt về đêm, Hắc Tử không hay nói chuyện, càng không trêu hai người.

Đối với lời của Hắc Tử, Xảo Nhi luôn tin tưởng, không cản trở nữa.

Bạn bè uống rượu tán gẫu, mọi người nói về những chuyện trước kia, Hắc Tử vốn ít lời, Liễu Tuấn địa vị cao dần, nói chuyện càng ngắn gọn, đa phần hai người chỉ im lặng uống rượu, Xảo Nhi ngồi ở bên cạnh, thưởng thức trà, thi thoảng nói mấy câu, không khí rất yên tĩnh.

- Tuấn thiếu gia, lần trước thiếu gia nói chúng tôi tăng cường đầu tư vào Minh Châu, chúng tôi đang làm.

Tán gẫu một hồi, Hắc Tử nhắc tới chuyện công.

Mấy tháng trước Liễu Tuấn đúng là nói với Xảo Nhi và Hắc Tử về chuyện này, chính đang mở một tòa khách sạn Thu Thủy và hai văn phòng làm việc.

Xảo Nhi và Hắc Tử không chút lơ là.

Liễu Tuấn đột nhiên yêu cầu này, cho dù Xảo Nhi và Hắc Tử không hiểu , nhưng vẫn không do dự làm theo, sự thực chứng minh, Liễu Tuấn bố trí nhiều việc, có mai phục đằng sau, vài năm mới thấy hiệu quả.

Khách sạn Thu Thủy và địa ốc Hoa Hưng phát triển tới quy mô hôm nay, tổng tài sản tới cả trăm tỉ, Liễu Tuấn bảo họ tăng cường đầu tư vào Minh Châu, khẳng định không phải là vận hành thương nghiệp.

Kiếm tiền với Liễu Tuấn mà nói, là chuyện không có ý nghĩa nhất.

Liễu Tuấn đã nhiêu năm không hỏi tới chuyện làm ăn, thậm chí không hỏi tới Xảo Nhi có bao nhiêu tài sản.

Cho nên Hắc Tử hiểu chỉ thị này của Liễu Tuấn là thâm nhập thế lực, giống như ở Giang Khẩu và Nam Phương, khi cần có thể dùng tới được, hạ những nhân vật quan trường gây bất lợi với Liễu Tuấn.

- Ừm, đầu tư bình thường không đủ, phải tăng cường đầu tư, đừng ngại tiêu bao nhiêu tiền, quan trọng nhắm vào một người và một ngành nghề...

Sắc mặt Liễu Tuấn trở nên trịnh trọng, nói ra một cái tên và ngành nghề.

Xảo Nhi và Hắc Tử đều hơi biến sắc.

Cái tên mà Liễu Tuấn nói, như sấm bên tai, cho dù bọn họ không phát triển ở Minh Châu, không ở trong thể chế, cũng biết người này, dùng quyền cao chức trọng hình dung không hề quá.

Vì Liễu Tuấn mà Hắc Tư thường ngày bỏ không ít công sức ra tìm hiểu nhân vật trong quan trường, thậm chí ở tổng bộ tập đoàn Thu Thủy, còn chuyên môn thiết lập một cơ cấu nghiên cứu chính sách, do một trợ lý giám đốc quản lý, rất nhiều công ty lớn có cơ cấu nghiên cứu chính sách , chuyện này không có gì lạ. Bất kể là trong nước hay nước ngoài, xí nghiệp phát triển tới một mức độ nhất định, ngưu cứu phương châm chính sách có liên quan, vận hành thương nghiệp trước nay đều không phải độc lập.

Có điều cơ cấu nghiên cứu chính sách này của Hắc Tử thường ngày không phân tích chính sách kính tế, mà là nhân sự quan trường, cứ mỗi một thời gian, Hắc Tử chuyên môn triệu tập cơ cấu nghiên cứu chính sách họp, nghe bọn họ phân tích xu thế quan trường trong nước, khi cần , sẽ thông báo tình huống với Liễu Tuấn, nghiệm chứng xem phân tích của bọn họ có tương xứng với sự thực không?

Đương nhiên Liễu Tuấn cũng thi thoảng có được sự gởi mở bất ngờ trong phân tích của bọn họ, đó gọi là người ngoài thì sáng, những người này đứng ở lập trường khách quan, thường thường có kết luận chính xác.

Cho nên mỗi năm Hắc Tử tiêu tốn mấy triệu đồng nuôi những người này, trong mắt người ngoài không có ích gì này, Liễu Tuấn chẳng những không trách mắng, ngược lại còn khích lệ thêm.

Hắc Tử biết rất rõ, vị quan lớn Liễu Tuấn nhắc tới, chính đang ở giai đoạn thăng tiến mạnh mẽ, đoán chừng năm sau đổi khóa, sẽ đạt tới tầm cao làm người ta chói mắt, Hắc Tử cũng biết, vị quan lớn này không cùng phe với Liễu Tuấn, theo lời các nhà phân tích mà nói là "đấu đá dữ dội".

Vậy Liễu Tuấn nhắc nhở bọn họ nhắm vào người này, dụng ý không nói cũng rõ.

Còn về ngành nghề mà Liễu Tuấn nói thì lại làm Hắc Tử hơi ngạc nhiên, hình như đó là nghành nghề mang tính chất chính phủ thuần túy, không liên quan gì tới hạng mục bọn họ đang kinh doanh.

Có điều Hắc Tử không hỏi thêm.

Tuấn thiếu gia bảo sao làm vậy là được.

- Hắc Tử, tăng cường lực độ đi.

Xảo Nhi nói, cô hiểu về quan trường chẳng hơn Hắc Tử, nhưng Liễu Tuấn đã trịnh trọng như thế ắt phải có nguyên nhân, hiện giờ bọn họ đầu tư vào Minh Châu chưa đủ.

Hắc Tử gật đầu.

Bình rượu Ngũ Phong vừa uống hết, số thịt bò cũng bị tiêu diệt sạch sẽ.

Hắc Tử cười ha hả, đứng dậy nói:
- Tối nay thật thống khoái! Tuấn thiếu gia, Xảo Nhi, hai người nghỉ ngơi sớm nhé, chúng tôi về ngủ trước đây.

Hắn làm việc dứt khoát, nói xong không chần chừ đi luôn.

Xảo Nhi đứng dậy pha cho Liễu Tuấn một cốc trà đặc, đặt trước mặt y, nhỏ giọng hỏi:
- Có phiền toái gì rồi phải không?

Thường mà nói thế cục chưa tới mức hết sức phức tạp, Liễu Tuấn sẽ không tùy tiện dùng tới lực lượng bên ngoài, để bạn bè của mình tham gia đấu tranh chính trị, không phải là hành động sáng suốt.

- Không sao đâu, chẳng qua là dự phòng mà thôi.

Liễu Tuấn lắc đầu nói.

Liễu Tuấn ôm lấy vòng eo mềm của Xảo Nhi, khẽ vỗ tay cô an ủi, Xảo Nhi yên tĩnh dựa vào bả vai rộng của y, hượng thụ thời khắc ấm áp hiếm có

Bình luận

Truyện đang đọc