TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn ngẩn ra, mới ý thức được biết mình nói là có chút nói sai rồi. Qua lại giữa hai bên, tại trong lòng Bạch Dương nghĩ đến, nàng cùng Liễu Tuấn căn bản là một thể, chí ít tại trong giáo học bộ của Đoàn Tỉnh Ủy là nghĩ như thế.

Liễu Tuấn hướng con mắt thoáng nhìn ra bên ngoài, không thấy có người nào, liền cực nhanh kéo bàn tay nhỏ bé của Bạch Dương một cái, thành tâm thành ý nói: "Xin lỗi, là tôi nói sai rồi!"

Bạch Dương lại lườm hắn một cái, cong môi một chút, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nổi lên một nụ cười, trong lòng lại khẽ ngọt ngào.

"Ai, Tiểu Tuấn, tôi nghe nói Phương Triêu Dương huvện Trữ Bắc có khả năng xảy ra vấn đề."

Bạch Dương bỗng nhiên nhắc tới chuyện ở huyện Trữ Bắc.

"Nghe ai nói vậy?"

Liễu Tuấn đầu tiên là có chút kinh ngạc, lập tức lại cảm thấy cực kỳ bình thường. Tên Phương Triêu Dương này là người tham tiền háo sắc, bán quan bán tước, không xảy ra vấn đề mới là lạ đó. Có điều là nghe nói hắn cùng bí thư Thị Kỷ ủy kiêm phó bí thư Thị ủy thành phố Đại Trữ là Trâu Thanh có quan hệ rất gần, đây cũng là nguyên nhân hắn có thể hoành hành không cố kỵ nhiều ỡ huyện Đại Trữ.

Trâu Thanh là nhân vật đứng thứ tư của thànhphố Đại Trữ, đứng sau phó bí thư Thị ủy, bộ trưởng Bộ Tổ Chức Lưu Nham. Hai người đều là cán bộ cấp cao phối chính thính, tại thành phố Đại Trữ cũng là nhân vật tư cách nguyên lão có thực quyền, cùng Hồ Vi Dân tương đối giống nhau.

Liễu Tuấn chỉ là cảm thấy kỳ quái, làm sao Bạch Dương lại biết chuyện này. Nàng mặc dù tại bên trong thể chế, nhưng tuyệt không phải cái loại người thích hỏi thăm thị phi các nơi.

"Ân... Là Thạch Trọng nói với tôi."

Bạch Dương giải thích nói.

"Thạch Trọng? Tiểu tử này thật sự muốn bước lên?"

Đối với Thạch Trọng, Liễu Tuấn có ấn tượng thông thường, ít nhắt là không có hảo cảm gì, cảm thấy người này không có trách nhiệm gì, thân là phó huyện trưởng, ngay cả một cái đãi ngộ cấp phó khoa cho Dịch Hàn cũng làm không chắc được, cho nên trong lời nói cũng liền thiếu đi ý tôn trọng.

Bạch Dương liền cười trừng mắt liếc hắn, nói: "Nói chuyện không nên độc ác như vậy! Hắn nói, bây giờ huyện Trữ Bắc đang xảy ra nội chiến kịch liệt, huyện trưởng Bành Thiếu Hùng cùng Phương Triêu Dương tranh đấu gay gắt, rất hăng say, tại dưới tình huống Phương Triêu Dương chỉnh sửa các tài liệu đen rồi, những người không có chỗ dựa vào từ bên ngoài đến như bọn họ rất khó tố cáo."

"Bành Thiếu Hùng?"

Liễu Tuấn lắc đầu.

Hắn tuy rằng biết tên của Bành Thiếu Hùng, nhưng đối với tình huống của hắn không hiểu rõ lắm. Dù sao mình không phải cán bộ của thành phố Đại Trữ. Có điều là người này biết rõ Phương Triêu Dương là người trên tuyến của Trâu Thanh, còn dám cùng Phương Triêu Dương đối nghịch, nhất định cũng là người có chút tài năng, cũng không phải là người bình thường.

"Đúng vậy, Bành Thiếu Hùng là cán bộ mới đi đến huyện Trữ Bắc năm ngoái, trước đây là bí thư thứ ba của văn phòng chính phủ của tỉnh."

Liễu Tuấn chợt hiểu.

Bí thư thứ ba văn phòng chính phủ của tỉnh, là phục vụ cho phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt, Bành Thiếu Hùng này phỏng chừng là người thân cận của quan phó tỉnh trưởng, thảo nào có can đảm cùng Phương Triêu Dương lật cổ tay.

Quan Minh Kiệt mặc dù không phải Thường ủy của Tỉnh Ủy, nhưng tại chính phủ tỉnh xếp hạng rất cao tại phía trước, gần với phó tỉnh trưởng Thường Vụ Diệp Xuân Lâm. Có người nói ông ta được Trương Quang Minh tương đối coi trọng, là phụ tá đắc lực của Trương tỉnh trưởng.

Dự đoán nhất định là Trương Quang Minh cũng có ý tứ mượn tay hắn tới hạn chế Diệp Xuân Lâm.

"Thạch Trọng nói với chị chuyện này để làm gì?"

Giữ Phương Triêu Dương cùng Bành Thiếu Hùng có tranh đấu gay gắt, cũng không được Liễu Tuấn đặt ở trong lòng. Huyện Trữ Bắc ở góc, đối với cha hắn không tạo thành phiền phức gì lớn. Nếu như Phương Triêu Dương thật sự có chuyện, như vậy nên loại bỏ liền loại bỏ. nên làm sẽ làm, Liễu Tuấn quan tâm chính là Thạch Trọng tiếp cận cùng Bạch Dương.

"Mọi người trước đây là đồng sự, trò chuyện phiếm thôi."

Bạch Dương rất tùy ý đáp, bỗng nhiên phát hiện tiểu ngoan đồng lộ ra thần sắc khác thường, đôi mi thanh tú nhăn lại một cái, lập tức hiểu rõ "tâm lý dơ bấn" của Liễu Tuấn, không khỏi có chút tức giận.

"Uy, lại miên man suy nghĩ cái gì? Đồng sự trò chuyện phiếm với nhau không được sao?"

Liễu Tuấn "hừ" một tiếng nói: "Không được!"

"Dựa vào cái gì?"

"Cũng không dựa vào cái gì, không được chính là không được!"

Liễu Tuấn giở lên giọng càn quấy.

Bạch Dương nhướng mày, muốn phản bác, bỗng nhiên mặt cười phiếm hồng, cắn cắn môi, không lên tiếng.

Hắc hắc, hoá ra người này cũng sẽ ăn "dấm chua" như bình thường!

Cảm giác bị người ta "ghen", cũng rất là không tồi a.

"Người ta cũng chính là muốn tìm một tổ chức đó..”

Bạch Dương giống một tiểu cô nương nói thầm nói, thỉnh thoảng ngắm trộm sắc mặt của Liễu Tuấn mặt.

Liễu Tuấn liền ha ha nở nụ cười.

"Cặu còn cưỡi nữa..”

Bạch Dương mắc cỡ đến đỏ bừng mang tai.

Từ sau khi đại khách sạn Thu Thủy khánh thành ở thành phố Đại Trữ, Liễu nha nội mời khách cũng rất ít đi qua chỗ khác. Không chỉ nói ở chỗ này hắn có thể có được sự phục vụ tốt nhất, mà nếu như thay đổi chỗ khác, mấy tên Trình Tân Kiến này cũng không cam tâm tình nguvện.

Lần này, phạm vi Liễu Tuấn mời khách tương đối nhỏ, chỉ là như mấy người bạn bè ở Cục Công An như Trình Tân Kiến, Tiếu Kiểm, Tiếu Vũ, Vương Bác Siêu này.

Ít người, cũng sẽ không cần phòng quá lớn.

Vũ Quân Huy đã sớm căn dặn, chỉ cần là Tuấn thiếu gia đi tới, bất luận lúc nào cũng không được thu phí phòng, không được thu phí phục vụ, các thứ rượu và thức ăn giảm sáu phần. Vốn là muốn miễn phí toàn bộ, nhưng bị Liễu Tuấn ngăn lại.

Dù sao cái tiền này giao cho khách sạn lớn Thu Thủy, chỉ là tiền từ túi bên trái chạy vào túi bên phải, miễn đi miễn lại làm cái gì? Không phải khiến cho người ta nghi ngờ sao? Về phần giảm phí, cũng phải, dù sao "đệ nhất nha nội của thành phố Đại Trữ" cũng phải có một cái mặt mũi chứ?

"Trình ca, cửa hàng điện thoại kia của các anh, buôn bán như thế nào rồi?"

Uống được vài ly rượu Mao Đài, Liễu Tuấn hỏi.

"Tốt lắm tốt lắm... Cậu gọi người từ phía nam đem tới được các loại điện thoại có kiểu dáng mới, công năng đầy đủ, giá cả lại hợp lý, buôn bán rất tốt..”

Trình Tân Kiến liên tục gật đầu.

"Đúng vậy, Tiểu Tuấn, đầu năm mới khai trương là cửa hàng có một cái mặt tiền, bây giờ cửa hàng đã có ba mặt tiền rồi."

Tiếu Vũ cười ha hả.

"Mỗi tháng kiếm vài vạn."

"Cái này rất tốt!"

Liễu Tuấn gặt đầu nói.

Cái cửa hàng, tổng cộng chia làm năm phần, ngoại trừ bốn người đang ngồi ở chỗ này, còn thêm cả Vũ Viện Viện nữa. Chiếu theo tỷ lệ như thế mà tính, mỗi người mỗi tháng có thể được chia đến vài ngàn đồng, tại lúc đó mà nói, có thể coi là là thu nhập phi thường không tồi.

Về phần Trần Lập Hữu cùng Tôn Hữu Đạo, thân là quan phụ mẫu địa phương, lại không cần dựa vào mấy cái tiền trinh này. Bọn họ cho dù thanh chính liêm minh, chỉ cần dựa vào nhân tình qua lại trong ngày lễ ngày tết bình thường có được, cũng đã là đủ xa xỉ.

Kỳ thực mấy người Trình Tân Kiến tại Bộ Công An, nếu như giơ tay mà nói, một năm nháo lên hơn mười vạn thậm chí hơn mấy chục vạn cùng đều không có vấn đề. Thế nhưng Liễu Tuấn quyết không hy vọng bọn họ làm như vậy. Đây cũng là nguyên nhân hắn cho mấy người Trình Tân Kiến mở cửa hàng này. Có thể có được tiền từ con đường chân chính, không đi đường ngang ngõ tắt mới là tốt.

Về phần kéo Vũ Viện Viện tiến đến, thuần túy bởi vì nàng là em gái của Vũ Chính Hiên, con gái của Vũ Thu Hàn. Tiểu nha đầu này nghĩ đến tiền có chút "tẩu hỏa nhập ma", không nên để nàng lén sau lưng bố làm cái trò gì, đến lúc đó thì khó có thể xử lý.

Đối với người thân cận bên người mình, Liễu Tuấn thường sẽ giúp bọn họ nghĩ được tương đối chu đáo.

"Ân, các anh có thể suy nghĩ xây một cái đài truyền thanh, cũng kiếm rất được. Sau này, chờ khi điện thoại di động nóng lên, lại bán điện thoại di động là được rồi. Cái thứ kinh doanh cho tốt, mỗi người hàng năm được chia mười vạn tám vạn cũng là vấn đề không lớn. Đại phú đại quý không được, nhưng sinh hoạt ở trung lưu thì chính là có thể làm được."

Liễu Tuấn thuận miệng căn dặn nói.

Đám người Trình Tân Kiến liền gật đầu liên tục, không chút nghi ngờ đối với lời Tuấn thiếu gia nói.

Mọi ngưỡi đã có giao tình vài chục năm, lời cảm tạ cũng không cần phải nói, không cần phải xấu hổ.

"Được rồi, sau khi buôn bán lên lớn, người quản lý là rất quan trọng. Các anh bây giờ tuyển người quản lý là ai?"

Mọi người liền nhìn phía Tiếu Vũ.

Tiếu Vũ cười nói: "Là người kia trong nhà tôi!"

"A, chị dâu không phải làm tại Cục Tài Chính của thành phố Bảo Châu sao?"

Liễu Tuấn liền có chút kỳ quái.

"Hắc, nàng ngại đi làm xa, làm ầm ĩ muốn ra biển. Tôi cũng đành theo ý nàng đi."

Tiếu Vũ có chút ngại ngùng nói.

Cũng không sai, lúc năm 92, toàn quốc đều làm ầm ĩ ra biển buôn bán.

"Ha hả. hoá ra chị dâu cũng chạy theo mô đen a. Tôi thấy là, người làm ở Cục Tài Chính, quản lý sổ sách hẳn là phải làm lão luyện."

Liễu Tuấn cười ha hả nói.

Mọi người cũng đều cười rộ lên.

"Ai, Tiểu Tuấn, nghe nói Hàn bí thư của Đoàn Tỉnh Ủy các cậu muốn điều đi?"

Trình Tân Kiến đột nhiên hỏi nói.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Tin tức cùa anh thật là linh thông. Đúng là có có chuyện như vậy, Trung Tổ Bộ đã xuống khảo sát qua.”

"Người nào sẽ lên làm bí thư? Sẽ không phải là Vi An Bang chứ? Hắn bây giờ là phó bí thư Thường Vụ..”

Vẻ mặt của Trình Tân Kiến liền trịnh trọng đứng lên.

Tuấn thiếu gia cùng Vi An Bang đi khác đường, cái này là hắn biết rõ, lần trước còn mang đội tới "Mộng Paris", bắt em gái của Vi An Bang, lúc đầu muốn niêm phong, về sau Tuấn thiếu gia nói phạt hai vạn đồng thì xong việc. Vi An Bang ăn phải cái ấm ức này, trong đầu không biết tức giận hắn như thế nào, tên này muốn làm bí thư của Đoàn Tỉnh Ủy, còn không muốn cho Tuấn thiếu gia đi giày nhỏ sao (trả đũa đó)?”

Nhưng mà Hàn Giang vừa đi, nếu như xét trong đám cán bộ, có vẻ như Vi An Bang là người có tư cách tiếp nhận cái chức vụ bí thư này nhất.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Hắn chính là có muốn ! Tôi cũng không đồng ý!"

Lời này nghe tại trong cái lỗ tai của người khác thì không khỏi cảm thấy khẩu khí của tiểu tử này quá lớn. Không chỉ nói ngươi chỉ là một phó bộ trưởng nho nhỏ của giáo học bộ, cho dù là cha ngươi thân là Thường ủy của Tỉnh Ủy cũng chưa chắc có thể ngăn cản được Vi An Bang người ta tiến lên một bước này.

Dù sao Vi An Bang là trên tuyến của Hồ Vi Dân, Hồ Vi Dân bây giờ còn chưa rơi đài đó, cũng chưa điều đi.

Nhưng đám nguời Trình Tân Kiến nghe được, lại là thiên kinh địa nghĩa. Bọn họ cho tới bây giờ cũng không cảm thấy Vi An Bang là đối thủ cùng một cấp bậc với Tuấn thiếu gia!

"Tiểu Tuấn, việc trước Tết muốn tôi điều tra tên chủ nhiệm quản lý quảng trường Thiên Mã kia, trên cơ bản tôi đã điều tra được không sai biệt lắm."

Trình Tân Kiến liếc mắt nhìn Liễu Tuấn, thuận miệng nói.

"Cậu thấy lúc nào thích hợp cùng hắn gặp mặt?"

"Cái này anh tới sắp xếp đi!"

Liễu Tuấn cũng là rất tùy ý trả lời một câu, trong ánh mắt lại sáng long lanh, bưng lên chén rượu Mao Đài trong tay, chậm rãi đưa tới bên mép, ngửa cổ một cái, uống cạn.

Bình luận

Truyện đang đọc