TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

dân bản: dân chúng là căn bản của quốc gia

***

Bóng đêm đã sâu, trong thư phòng của Liễu Tấn Tài. Cha con rể bốn người ngồi quanh bàn trà.

Sau cơm tối, Liễu Diệp dẫn Nghiêm Hạo tới một bên nói chuyện. Vũ Chính Hiên thì chạy về Tứ Hợp viện của Vũ gia, chỗ đó cũng có một đám anh chị em đang chờ hắn đến trò chuyện. Liễu Yên và Vũ Mục Dã thì ở lại, đợi sáng sớm ngày mai mới trở về. Giữa chị em khó có được tề tựu một lần nên mọi người có rất nhiều lời muốn nói.

Nghiêm Minh vẫn ở lại nhà mình, giúp cha mình tiếp khách, mãi đến sau 9h tối mới bên này.

Năm mới nếu là tại nhà bách tính bình thường cũng không tính trễ, còn có rất nhiều khách tới thăm. Nhưng tại hoàng cung, lúc này thường sẽ không còn khách tới cửa, những người có thể được phép bước vào hoàng cung để chúc tết cũng không nhất định phải là đại nhân vật có thân phận hiển hách, nhưng ít nhất phải là người có quan hệ rất thân cận.

Vì vậy đến lúc này, Nghiêm Minh có thể dỡ xuống nhiệm vụ "người tiếp khách", qua đây trò chuyện.

Bốn chị em còn thêm mấy đứa trẻ, ngồi vây quanh tại phòng khách, Nguyễn Bích Tú nói, Giang Hữu Tín, Nghiêm Minh và Liễu Tuấn thì chuyển dời nơi nói chuyện đến thư phòng, bồi Liễu Tấn Tài.

Họ cũng không phải thường được hội họp chỉnh tề chỉnh tề.

Giang Hữu Tín hỏi: "Nghiêm Minh, công tác tại Trung tổ bộ có quen không?"

Cuối năm trước Nghiêm Minh được điều nhiệm đến Trung tổ bộ đảm nhiệm Ủy viên Bộ vụ. Phải nói, 40t đã thăng đến cán bộ lãnh đạo cấp phó bộ, trong thể chế hiện hành có thể coi là rất giỏi. Chỉ là trong nhà có thêm một "dị loại" như Liễu Tuấn nên cũng không thể nói như thế nào.

Bốn anh em, Giang Hữu Tín vẫn sắm vai nhân vật huynh trưởng, mà trên thực tế, phái hệ cũng có ý bồi dưỡng hắn nhận trách nhiệm quan trọng hơn. So sánh với Nghiêm Minh, nhất là cùng Liễu Tuấn, Giang Hữu Tín lý lịch chỉnh tề, tuổi tác cũng đã 46,47, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng hơn mà không bị lên án. Có thể đoán được, trong mấy năm sau, theo bố cục của đại phái hệ hoàn thành, chủ tịch Lý Trị Quốc từ từ nắm trong tay toàn cục, chức vụ của Giang Hữu Tín sắp xuất hiện biến động quan trọng.

Nghiêm Minh mỉm cười nói: "Tạm thời còn đang quen thuộc tình huống. Công tác của cơ quan Trung ương và công tác địa phương vẫn có điểm khác nhau rất lớn, nhất là Trung tổ bộ, càng phức tạp, có rất nhiều thứ phải học."

Liễu Tấn Tài liền gật đầu, mang theo vẻ tán dương nói: "Ừ, Nghiêm Minh, con có tâm tính này là rất tốt. Học tập nhiều, quan sát nhiều, ít lên tiếng ít tỏ thái độ thì có thể mau chóng quen thuộc công tác bản chức. Cán bộ công tác khảo sát quan hệ đến căn bản của quốc gia chúng ta, không thể qua loa."

"Vâng thưa ba!"

Nghiêm Minh kính cẩn đáp.

Theo Nghiêm Minh càng trưởng thành, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đối với hắn cũng càng lúc càng tán thưởng, từ lâu đã không phải là một công tử tại huyện Hướng Dương khiến người quan tâm nữa rồi.

"Ba, nội dung báo cáo công tác Chính phủ đã xác định chưa?"

Liễu Tuấn một bên pha trà vừa thuận miệng hỏi.

Hội nghị lần thứ hai Hội đồng nhân dân toàn quốc đã quyết định tổ chức vào thượng tuần tháng 3, hiện tại chỉ còn cách hơn một tháng, báo cáo công tác Chính phủ cần phải sớm đã bắt đầu khởi thảo, nội dung đại thể cũng đã được xác định.

Tất cả mọi người biết Liễu Tuấn quan tâm là vấn đề gì.

Liễu Tấn Tài chậm rãi nói: "Vấn đề sản nghiệp trụ cột còn chưa có xác định sau cùng, ý của đồng chí Trình Tử Thanh vì đẩy nhanh phát triển kinh tế các nơi, giải quyết vấn đề tài chính xảy ra tại Chính phủ địa phương nên cần phải ủng hộ sản nghiệp này phát triển nhanh chóng."

Vẻ mặt mọi người liền trở nên nghiêm túc.

Đồng chí Trình Tử Thanh cũng là một trong những ông trùm, trợ thủ chính yếu của Liễu Tấn Tài tại Quốc vụ viện, tại phương diện kiến thiết kinh tế là người sở hữu quyền ngôn ngữ rất lớn. Ý bên kia rất rõ ràng, chính là muốn phát triển kinh tế nhanh chóng, càng nhanh hơn nữa, đây là nhất trí với lợi ích yêu cầu của toàn bộ đại phái hệ. Bên kia, Kính Thu Nhân là người phát ngôn chủ yếu tại lĩnh vực Đảng, mà Trình Tử Thanh là người cầm lái tại lĩnh vực kinh tế.

"Ý kiến của đồng chí Trình Tử Thanh chiếm được rất nhiều đồng chí tán thành, vài đồng chí đều đã minh xác tỏ thái độ. . ."

Lát sau, Liễu Tấn Tài lại chậm rãi nói, vài cái tên quen thuộc từ miệng hắn nói ra đều là cán bộ lãnh đạo chủ chốt, lực lượng trung kiên trong tỉnh thành phố và bộ uỷ quốc gia, trong đó có hai vị Ủy viên Cục chính trị. Chỉ cần vài người này cũng đã là một thế lực lớn đáng sợ.

Liễu Tuấn lạnh lùng nói: "Cùng dân tranh lợi, lẫn lộn đầu đuôi. Không nói ánh mắt của họ thiển cận, ít nhất lòng dạ không đủ rộng lớn, tầm mắt cũng có vấn đề."

Nghiêm Minh nói: "Liễu Tuấn, không cần phải nói khách khí như vậy, kỳ thực chính là đang vì bản thân, không nhìn đại cục kinh tế và tiền đồ của cả quốc gia."

Giang Hữu Tín nhưng bình tĩnh hơn, trầm ngâm nói: "Ba, chúng ta không ngại tỉ mỉ phân tích một chút, Chính phủ địa phương vì sao có nhiều người lãnh đạo như vậy đi ủng hộ sản nghiệp này liệt vào sản nghiệp trụ cột?"

Liễu Tấn Tài rất hứng thú hỏi: "Ừ, nói cái nhìn của con đi."

Đối với một thư ký đầu tiên kiêm con rể của mình, Liễu Tấn Tài vẫn là rất coi trọng, biết hắn tư duy kín đáo, thường sẽ có kiến giải rất độc đáo.

"Con cho rằng, chủ yếu vẫn là tranh chấp trên thu nhập tài chính. Trước khi Hồng lão tổng thực thi chế độ phân thuế, thu nhập tài chính của Trung ương và địa phương là đổi chiều, Chính phủ địa phương có tiền, tài chính Trung ương trắc trở. Sau chế độ phân thuế, phương thức phân phối này lại đảo ngược, tài chính của Chính phủ Trung ương dồi dào, tài nguyên của Chính phủ địa phương tất nhiên không thể phong phú. Chính phủ Địa phương đều trông cậy vào bán đất đai để duy trì sự vận chuyển bình thường. Đây là nguyên nhân chủ yếu, không ai muốn chặt xuống cây rụng tiền của mình. Lại gia tăng thêm nhân viên biên chế tại địa phương, vượt biên chế nghiêm trọng, làn gió phung phí thịnh hành, các loại chi tiêu tính hành chính, chi tiêu công vụ tăng vọt, mỗi cái đều cần tiền. Cho nên, muốn ngăn chặn điền sản nhà đất điên cuồng phát triển, đầu tiên phải giải quyết nan đề này của Chính phủ địa phương. Bằng không thì, đấu tranh cứ mãi kịch liệt."

Bởi vì trong mật thất, Giang Hữu Tín nói cũng rất thẳng thắn, không có giấu diếm điều gì.

Nghiêm Minh nói: "Ba, con cảm thấy có phải đã nhìn vấn đề này quá nghiêm trọng rồi không? Để mặc thị trường điền sản, chúng ta cũng không phải đã làm 1,2 năm, vài chục năm trước cũng đã để mặc. Xem từ quá trình vài chục năm này, tăng giá cũng không phải không có thứ tự, chỉ cần chúng ta có thể trên vĩ mô tiến hành điều tiết khống chế. Đối với quần chúng nhân dân cũng sẽ không tạo thành thương tổn quá lớn."

Liễu Tuấn lập tức đáp: "Anh Nghiêm Minh, điều anh nói cũng có đạo lý nhất định, nhưng trước khác nay khác. Vài chục năm trước, cải cách mở cửa của chúng ta vừa mới bắt đầu không bao lâu, rất nhiều xí nghiệp đều bị vây trong giai đoạn tích lũy tư bản nguyên thủy, thực lực của chỉnh thể kinh tế quốc dân rất yếu. Dân chúng chẳng qua là mới vừa được giải quyết vấn đề ấm no, bởi vậy mới bỏ thị trường điền sản, quá trình tăng giá cũng tương đối chậm. Bởi vì trong túi mọi người không có tiền, không có được chủ ý này. Hiện tại thì đã khác, cải cách mở cửa hai mươi mấy năm, quần chúng chúng ta trong tay đã có một chút dự trữ tích lũy. Dân gian bắt đầu giàu lên, quần chúng đối với tiêu chuẩn ăn, mặc, ở, đi lại đề cao không ít, điều này đã đầy đủ cho điều kiện cơ bản của thị trường điền sản nỗi bảo giá. Từ xu thế tăng giá của thị trường điền sản mấy năm gần đây là có thể nhìn ra được, phạm vi tăng giá mấy năm này rõ rệt lớn hơn so với mấy năm trước, tốc độ cũng nhanh hơn. Thí dụ như năm 1999, giá nhà bình quân tại Ngọc Lan chỉ hơn 500 đồng, năm ngoái cũng đã tăng tới hơn 2000, chỉ trong 4 năm thời gian đã tăng hơn 4 lần. Đây vẫn là kết quả quốc gia chưa có khuyến khích, một khi xếp vào báo cáo công tác Chính phủ, chẳng khác nào là quốc gia đang ngang nhiên cổ vũ tăng giá, tình hình của quốc gia chúng ta anh cũng rõ. Sản nghiệp trụ cột này vừa quyết định công khai, giá cả căn bản không cách nào khống chế nổi. Một khi tăng lên, nếu muốn hạ xuống muôn vàn khó khăn."

Liễu Tuấn nói như vậy cũng đầy đủ đạo lý, vô cùng lẽ thẳng khí hùng. Bởi vì y đã từng trải qua.

"Tiểu Tuấn nói có đạo lý." Giang Hữu Tín gật đầu biểu thị tán thành: "Sản nghiệp nhà đất là một ngành nghề đặc biệt phức tạp, liên lụy rất rộng, không chỉ trực tiếp liên hệ với thu nhập tài chính của Chính phủ, cũng liên lụy tới rất nhiều ngành nghề khác, thí dụ như kiến trúc, vật liệu xây dựng, cùng với ngành dịch vụ tương quan, đều là dựa vào ngành nghề này để phát triển, nhưng những ngành nghề này lại toàn bộ là sản nghiệp có lao động đông đúc, có thể giải quyết hàng loạt vấn đề nghề nghiệp của người dân. Giá cả ngành nghề này một khi tăng lên, nói từ ý nghĩa nào đó, nó sẽ bắt cóc toàn bộ nền kinh tế quốc dân của chúng ta thậm chí là bắt cóc đại bộ phận Chính phủ địa phương, lúc đó lại tăng thêm điều tiết khống chế, giá cả sẽ rất khó điều hoà. Phạm vi giá cả giảm xuống quá lớn, toàn bộ ngành nghề sẽ bị chết, bởi vậy sẽ dẫn ra hiệu ứng dây chuyền, hậu quả tạo thành quốc gia và Chính phủ đều không thể tiếp nhận được."

Liễu Tuấn chậm rãi mượn cớ nói: "Cho nên, hiện tại khống chế giá nhà phát triển quá nhanh chính là biện pháp duy nhất có thể làm. Ít nhất, chúng ta phải bảo chứng xây dựng nhà cho thuê và nhà giá rẻ tuyệt đối không chịu ảnh hưởng của xu thế thị trường. Coi đây là cơ hội để có thể ngăn cản sản nghiệp nhà đất điên cuồng nỗi bão giá."

Nghiêm Minh hỏi ngược lại: "Vậy thu nhập tài chính của Chính phủ địa phương thì làm thế nào? Tăng trưởng kinh tế cũng là điều rất quan trọng."

Sao lại chỉ rất quan trọng, căn bản là để cán bộ lãnh đạo chủ chốt các nơi thể hiện chiến tích, ngay cả lãnh đạo Chính phủ Trung ương như Liễu Tấn Tài, đối với tốc độ tăng trưởng kinh tế cũng đặc biệt coi trọng.

Đây chính là điểm mâu thuẫn căn bản giữa chiến tích và dân bản!

Liễu Tuấn nhìn Liễu Tấn Tài, trầm giọng nói: "Ba, việc này kỳ thực phải xem Chính phủ Trung ương. Giá cả điền sản dâng lên có thứ tự, thu nhập tài chính của Chính phủ địa phương sẽ không đủ, Chính phủ Trung ương có phải cần nên suy nghĩ đến việc dành cho sự bồi thường nhất định? Đương nhiên, không phải là trả tiền trực tiếp, có thể suy nghĩ đến một số hạng mục tài chính vốn nên do Chính phủ địa phương gánh chịu rồi chuyển đến cho Chính phủ Trung ương gánh chịu, thích hợp giảm bớt áp lực đầu tư của Chính phủ địa phương tại kiến thiết cơ sở. Con nghĩ, đây là biện pháp căn bản để giải quyết vấn đề. Chí ít, khi họ yêu cầu tăng giá, lý do sẽ không còn đầy đủ."

Giang Hữu Tín và Nghiêm Minh cũng đồng loạt nhìn sang Liễu Tấn Tài.

Liễu Tấn Tài nhíu mày, cũng không vội mở miệng, bưng lên chén trà trước mặt uống một ngụm.

"Vấn đề này ba vẫn đang lo lắng. Một số ngành nghề mạnh cần phải điều tiết khống chế, mặt khác một số ngành nghề cũng cần phải giúp đỡ. Kiến nghị này của con rất tốt, ba sẽ thương lượng lại với các đồng chí có liên quan."

Lát sau, Liễu Tấn Tài từ từ nói.

Bình luận

Truyện đang đọc