TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Làm vậy là không ổn, thế nào cũng gây ra phiền toái lớn.

Vẫn là nơi ở của Trì An Phong, Uông Quốc Chiêu cau mày nhìn văn kiện đóng dấu đỏ của thành phố Ngọc Lan, đó chính là quyết định xử phạt vừa mới được đưa ra.

Trì Cổ ngạc nhiên hỏi:
- Anh rể vậy là sao?

Văn kiện này là do Trì Cổ mang về nhà, hầm hầm tức giận ném cho cha hắn xem.

Cảnh cáo nghiêm trọng trong đảng, xử phạt hành chính cũng được đi, nhưng phải kiểm điểm trước cuộc họp thường ủy khu Trường Hà thì chấp nhận được, Trì Cổ từ nhỏ tới lớn đã bao giờ bị chịu ủy khuất như thế?

Khi Trì Cổ ra đời, thì Trì An Phong đã là cán bộ cấp phó xử, thủ đoạn làm quan của Trì An Phong rất cao, trong thời đại động loạn, không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Nói là Trì Cổ sinh ra trong nhung lụa, lớn lên trong đường mật cũng chẳng hề sai chút nào, cùng với quan chức của Trì An Phong này một thăng cao, tính khí công tử của Trì Cổ càng lúc càng mạnh, tới khi hắn vào trong thể chế, sĩ đồ cũng thông suốt, hát vang tiến lên, chẳng có chút trở ngại nào.

Không ngờ lần này bị người ta đánh cho thâm tìm mặt mày, mất hết thể diện, lại còn phải kiểm điểm công khai, thực sự không còn lỗ nẻ nào mà chui nữa, Trì Cổ tức phát cuồng rồi.

Cho nên lần này hắn về nhà là để chất vấn cha già.

Trì Cổ còn lo phân lượng của mình chưa đủ, mang theo cả vợ cả còn cùng về.

Con trai của hắn là thịt trên người Trì An Phong, cực chiều rất mực, so với hắn hồi nhỏ càng được chiều chuộng hơn.

Ba nhìn đi, con trai ba bị người ta chèn ép thành cái gì rồi đây!

Trì An Phong nhìn văn kiện kia, cũng có chút tức giận.

Xử phạt trong đảng là cần thiết, thế nào cũng phải có câu trả lời với cấp trên, nhưng kiểm điểm công khai kia thì thành vẽ rắn thêm chân rồi, làm tổn hại tới uy tín của Trì Cổ, sau này con mình làm sao triển khai công tác được.

- Đúng thế anh rể, bọn chúng quá đáng lắm rồi, về sau em còn kiếm cơm ở khu Trường Hà sao được nữa? Còn chút uy tín nào nữa?

Trì Cổ thấy anh rể cau mày không nói, cứ tưởng mình đúng, thêm vào một câu, Uông Quốc Chiêu cười khổ, nói:
- Tiểu Cổ, em còn ngây thơ lắm!

- Anh rể, anh nói thế là sao?

Trì Cổ rất bất mãn, có điều ở trước mặt Uông Quốc Chiêu hắn không dám làm càn, anh rể hắn cũng là một truyền kỳ trong chính đàn tỉnh A, chưa tới 40 đã trở thành thị trưởng của thành phố Ngô Tây, là nhân vật điển hình của cán bộ trẻ, Uông Quốc Chiêu là người âm hiểm, đấu tranh chính trị lọc lõi, tầm mắt cực chuẩn, đối thủ thường thường bị hạ gục mà chẳng hiểu ra sao, giống như một cao thủ tuyệt đỉnh, giết người một cách vô hình.

- Ba à, thành phố Ngọc Lan làm thế này là rất nguy hiểm cho Trì Cổ.

Uống Quốc Chiêu không để ý tới Trì Cổ, chỉ dựa vào ghế hút thuốc rồi nói với Trì An Phong.

- Nguy hiểm? Anh rể, rốt cuộc anh nói cái gì thế?

Trì Cổ trước tiên là kinh hãi, tiếp theo đó là khó chịu, hắn cảm thấy Uông Quốc Chiêu sau khi lên làm thị trưởng càng ra vẻ thần bí, nhưng cha hắn lại hết sức coi trọng Uông Quốc Chiêu, cơ bản nói gì cũng nghe.

Có điều cũng không có gì mà lạ, Uông Quốc Chiêu vốn là thư ký của Trì An Phong, khi làm thư ký đã là túi khôn của Trì An Phong rồi, ông ta có thể đứng vững trong chính giới, là có sự gỗ trợ đắc lực của Trì An Phong.

Trì An Phong trừng mắt nhìn Trì Cổ, trầm giọng quát nạt:
- Tiểu Cổ, hay nghe thật kỹ anh rể con phân tích đi, lớn chừng đó rồi mà không có chút kiên nhẫn nào.

Trì Cổ hầm hừ ngậm miệng lại.

- Thành ủy Ngọc Lan làm thế này rõ ràng là bắt nạt Liễu Tuấn, người bên ngoài! Nhưng đứng quên sau lưng người ta còn có một tỉnh trưởng.
Uông Quốc Chiêu nói mập mờ.

Trì An Phong già thì già thật, hưu thì hưu thật, nhưng mẫn cảm chính trị thì còn chưa mất, lúc đầu còn chưa suy nghĩ kỹ lưỡng, nhưng Uông Quốc Chiêu vừa nhắc nhở, tức thì choàng tỉnh, hừ một tiếng:
- Đinh Ngọc Chu hồ đồ rồi.

Uông Quốc Chiêu cười âm hiểm, nói:
- Đinh Ngọc Chu không hồ đồ đâu, người ta muốn làm ngư ông đó thôi.

Trì Cổ càng nghe càng mù tịt, không kìm được hỏi:
- Ba, anh rể, hai người chơi cái trò đánh đố gì thế?

Uông Quốc Chiêu liếc nhìn Trì Cổ một cái, trong lòng thầm than.

Nhạc phụ tinh minh một đời, sao sinh ra đứa con trai ăn hại đến thế?

- Quốc Chiêu, Tiểu Cổ nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, còn giải thích cho nó nghe đi, đ nó mở mang kiến thức một chút.

Lời này của Trì An Phong cho thấy sự cưng chiều của ông ta với con trai là cực độ, Trì Cổ thông minh không kém, nhưng bị cuộc sống quá mức thuận lời làm hỏng, bị chiều chuộng thành một kẻ vô tích sự.

Trì Cổ cũng đâu còn nhỏ nhít gì nữa, ba mươi lăm tuổi đầu, cấp bậc tới chính xử, thông thường cán bộ lên lên cấp này, không có chỗ dựa vững chắc, thì có kẻ nào mà không gian manh hơn cả cáo?

Cứ nói Liễu Tuấn đi, y trẻ hơn Trì Cổ tới mười tuổi, nhưng chỉ riêng nhìn vào việc nhận xử phạt, đã biết chắc chắn sẽ thành tinh rồi.

- Tiểu Cổ, em hãy suy nghĩ một chút nữa đi, giả sử em là Liễu Tuấn, vừa mới nhậm chức đã bị sự việc không dính líu tới mình mà bị xử phạt, còn y là người trực tiếp gây ra chuyện này thì em sẽ xử lý y như thế nào đây?

Trì Cổ ngẩn ra rồi vọt miệng nói:
- Đuổi hắn đi.

Uông Quốc Chiêu cười khẽ, không nói nữa.

Thì ra nó còn hiểu được!

Hiện giờ quyết định này của Ngọc Lan khác gì đánh cho Liễu Tuấn năm mươi roi, bảo Liễu Tuấn sao chịu thôi? Trì Cổ đã tỏ rõ thái độ không hợp tác với Liễu Tuấn, chuyện "chỉ gà mắng chó" trên cuộc họp thường ủy đã truyền khắp, lại còn ép ban quản lý chi trả hơn 2 triệu đồng, khuôn mặt ngông cuồng ngang ngược đã lộ ra rõ ràng, bất kỳ ai làm bí thư cũng không chấp nhận phía dưới có một trợ thủ ngang ngược như thế.

Theo tình hình bình thường, thành phố Ngọc Lan phải phê bình nghiêm khắc Trì Cổ, thậm chí là dùng biện pháp cứng rắng, điều chỉnh công tác của Trì Cổ.

Liễu Tuấn đã bị xử phạt, Trì Cổ bị điều đi còn là nể mặt Trì An Phong lắm rồi, đổi lại là một người khác rất có khả năng bị cách chức, tiến thêm một bước là truy cứu trách nhiệm.

Hiện giờ thành ủy Ngọc Lan ra quyết định ức hiếp người khác, tuy trong văn kiện ghi một câu dấu đầu hở đuôi "đồng chí Liễu Tuấn tự xin xử phạt", càng chẳng che lấp được bản chất chèn ép cán bộ bên ngoài.

Thành ủy Ngọc Lan làm thế là bằng với hạ độc thủ với Liễu Tuấn.

Giả sử Trì Cổ vẫn nguyên vị trí cũ, sau này Liễu Tuấn cơ bản đừng nghĩ ghì tới tạo dựng uy tín nữa, đối với một người 26 tuổi đã leo lên cương vị lãnh đạo cấp phó sở, liệu có chịu cái kết cục này không?

Có lẽ Liễu Tuấn mới tới, chưa làm gì nổi Trì Cổ, nhưng đó là chiến tướng do Hà Duyên An điểm danh gọi tới, thành ủy Ngọc Lan làm thế là khác gì ép Hà Duyên An phải ra tay, nếu không Hà Duyên An cũng mất hết uy tín.

Người ta nói gì?

Nhìn kìa làm tỉnh trưởng cái kiểu gì mà người chính mình điều tới cũng chẳng bảo vệ nổi.

Nếu Đinh Ngọc Chu muốn bảo vệ Trì Cổ thật thì có rất nhiều biện pháp, nhưng trước tiên là phải giữ thể diện cho Liễu Tuấn, sau đó là xử phạt Trì Cổ thật nặng, để Trì Cổ phải nhận được bài học mà hạ mình xuống, ít nhất trong nửa năm tới một năm sau phải phối hợp với công tác của Liễu Tuấn, đó mới là thượng sách. Nếu như lùi lại một bước thì giống như trì cổ đã nói "đuổi hắn đi".

Điều Trì Cổ đi, đưa một bí thư chính pháp ủy khác tới cho khu Trường Hà, Liễu Tuấn sẽ không còn lý do gì để bám chặt lấy Trì Cổ nữa.

- Quyết định này của thành ủy Ngọc Lan là một lá thư tuyên chiến.

Uông Quốc Chiêu khẽ thở dài.

Trì An Phong nhíu chặt mày, im lặng hút thuốc hồi lâu, trầm giọng hỏi:
- Vì sao Đinh Ngọc Chu lại làm như thế?

Uông Quốc Chiêu cũng cau mày lại, trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Cái này con cũng không chắc được, nhưng con đoán là vì ba đấy!

- Vì ta?

Lần này tới ngay cả Trì An Phong cũng không hiểu.

- Đúng, con nghĩ thực ra cũng không phải ý của Đinh Ngọc Chu đâu, mà là ý của ông chủ lớn.

Trì An Phong giật mình, Uông Quốc Chiêu là thị trưởng Ngô Tây, vậy ông chủ lớn trong miệng hắn chỉ có thể là...

Cận Tú Thật.

- Không phải chứ, Liễu Tuấn thì có là cái thá gì mà đáng để ông chủ lớn phải chú ý.

Trì Cổ vẫn không coi chuyện này vào đâu.

Câu nói này chỉ nói một nửa, một nửa còn lại là: Trì Cổ tôi càng chẳng là cái thá gì, không đáng để ông chủ lớn nhắc tới. Có chút chuyện vặt vãnh giữa tôi và thằng nhãi kia mà để Cận Tú Thật chú ý, thực sự là nực cười.

Trì Cổ tuy tự đại, nhưng vẫn còn rất biết mình.

- Hồ đồ!

Trì An Phong hiếm hoi nổi giận với con trai, quát lớn một tiếng rồi đứng dậy, đi đi lại lại ở trong phòng khách.

Hiện giờ ông ta đã hoàn toàn tán đồng cách nhìn của Uông Quốc Chiêu rồi, với quan hệ của ông ta và Đinh Ngọc Chu, thì Đinh Ngọc Chu hoàn toàn không cần phải chơi ông ta, vì không được chút lợi lộc nào, nếu như đúng như lời Uông Quốc Chiêu phân tích, Cận Tú Thật ngầm nhứng tay vào, thì mục tiểu chỉ có một - Hà Duyên An.

Hà Duyên An từ khi đảm nhận tỉnh trưởng tới nay, vì bối cảnh hùng mạnh và tuổi tác tương đối trẻ trung đã tạo thành uy hiếp cực lớn cho Cận Tú Thật, hai năm nữa là nhiệm kỳ mới, tuổi tác của Cận Tú Thật vừa đạt tới quy định, nếu thao tác mà khéo, có khả năng ở lại thêm một khóa nữa, nếu như thất bại, chỉ đành nghỉ hưu, có điều nghỉ hưu cũng có rất nhiều cách.

Hà Duyên An khẳng định không muốn làm thị trưởng thêm một nhiệm kỳ nữa.

Cho nên mâu thuẫn của hai người đứng đầu tỉnh là không thể điều hòa, Cận Tú Thật muốn nhân cơ hội này để đẩy Trì An Phong và Hà Duyên An đối đầu với nhau, dù kết quả ra sao, cán bộ bản địa sẽ càng đoàn kết chặt chẽ dưới ngọn cờ của Cận Tú Thật, đây là nguồn lực lớn để lợi dụng.

Trì An Phong là cán bộ bản địa tư cách lão làng, mặc dù rất không tán đồng với nhiều phương thức chấp chính của Hà Duyên An, nhưng cũng chẳng chịu để người ta lợi dụng mình, vô duyên vô cớ gây thù oán với Hà Duyên An, nhìn từ góc độ lâu dài, không có lợi gì cho Trì An Phong và người nhà của ông ta.

- Vậy bây giờ phải làm sao? Điều Tiểu Cổ đi ngay lập tức ư?

Trì An Phong dừng bước, hỏi Uông Quốc Chiêu.

Uông Quốc Chiêu lắc đầu:
- Sợ là không được, nếu đúng là ý của ông chủ lớn, Đinh Ngọc Chu sẽ không đồng ý để cho Tiểu Cổ đi! Nếu không ông ta cũng chẳng đưa ra quyết định này... Chuyện phiền phức to rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc