TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Kết thúc cuộc hoan nghênh, Đào Hán Vinh chủ nhiệm văn phòng dẫn Liễu Tuấn tới phòng làm việc đặt cùng tầng với phòng của Chương Thần Văn, tầng này tổng cộng có ba văn phòng của Chương Thần Văn, Liễu Tuấn và bí thư thường vụ, Đào Hán Vinh khéo kéo tiết lộ đây là do Chương bí thư đích thân an bài.

Chương Thần Văn làm thế cho thấy sự nể trọng với Liễu Tuấn.

Văn phòng hiện thời của Liễu Tuấn bố trí giống với văn phòng của Chương Thần Văn, đều mang phong cách giản dị mộc mạc.

Đào Hán Vinh tuổi chừng 40, tuy nói TW Đoàn là nơi bồi dưỡng cán bộ, các lãnh đạo đều rất trẻ, nhưng chỉ tương đối thôi, không phải tất cả cán bộ trẻ tuổi đều có thể tới vị trí cao thế này, 40 tuổi làm tới cấp chính sở cũng là có tài hơn người rồi.

- Liễu bí thư có hài lòng với văn phòng này không?

Câu nói này thể hiện sự khéo léo của Đào Hán Vinh, hắn đã tiết lộ đây là an bài của Chương Thần Văn, nhưng không vì thế cho rằng Liễu Tuấn phải sử dụng văn phòng này, biết rõ Liễu Tuấn rất ít khả năng phủ quyết, nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi, để biểu thị sự coi trọng Liễu bí thư và Chương bí thư như nhau.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Không tệ, cứ dùng phòng này đi.

- Vâng vâng, vậy Liễu bí thư có muốn lắp đặt thêm trang thiết bị gì không? Tôi đi an bài ngay.

- Thế này là được rồi, nếu như thực sự cần thêm gì, tôi nhất định sẽ làm phiền Đào chủ nhiệm.

- Không phiền không phiền, phục vụ lãnh đạo là chức trách của tôi. Liễu bí thư, vấn đề nhà ở và thư ký, có chỉ thị gì cụ thể không ạ?

Liễu Tuấn khoát tay:
- Tôi có chỗ ở rồi, nên chuyện này có thể tạm hoãn. Nếu thích hợp thì an bài một chỗ nghỉ ngơi gần đây, đơn giản một chút, có thể ngủ là được. Về nhân tuyển thư ký phiền Đào chủ nhiệm xem xét, người trầm ổn quen thuộc tình hình cơ quan là được.

- Vâng, một lát nữa tôi sẽ mang hồ sơ vài người tới mời Liễu bí thư định đoạt.

- Được.

Liễu Tuấn gật đầu.

- Vậy Liễu bí thư nghỉ ngơi trước, lát nữa có chuyện gì sai Tiểu Trầm tới văn phòng của tôi.
Đào Hán Vinh nói.

Trầm Ngọc Sinh mỉm cười với Liễu Tuấn.

- Được, Đào chủ nhiệm vất vả rồi.

- Không vất vả, Liễu bí thư nghỉ ngơi trước.

Đào Hán Vinh khom người chào, cẩn thận đi ra. Trầm Ngọc Sinh rót trà cho Liễu Tuấn rồi đứng một bên, Liễu Tuấn không vội đi tới bàn làm việc mà ngồi xuống ghế sô pha nói:
- Mời Trầm chủ nhiệm ngồi.

- Vâng, Liễu bí thư cứ gọi tôi là Tiểu Trầm đi, các lãnh đạo ban bí thư đều gọi tôi như thế.

Trầm Ngọc Sinh xoa tay có chút bất an.

Cho dù tuổi Trầm Ngọc Sinh nhiều hơn Liễu Tuấn, nhưng người ta là lãnh đạo chính tông, cứ luôn miệng gọi "Trầm chủ nhiệm", làm hắn có chút ái ngại.

Liễu Tuấn hiểu tính cách cẩn thận của cán bộ cơ quan, mỉm cười nói:
- Được, Tiểu Trầm này, cậu giới thiệu đơn giản cho tôi bố cục tòa nhà này đi, tránh cho tôi khỏi tới nhầm chỗ.

- Liễu bí thư thật hóm hỉnh.

Trầm Ngọc Sinh nịnh bợ một câu, rồi mới giới thiệu cho Liễu Tuấn, nơi này rộng, cơ cấu nội bộ nhiều, nếu Liễu bí thư hứng trí lên đi lung tung trong cơ quan, đúng là có khả năng đi nhầm chỗ, vì thế Trầm Ngọc Sinh giới thiệu hết sức tỉ mỉ.

Đang nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng cười thô hào.

- Kha kha kha, hẳn là đây rồi, Liễu bí thư, Liễu bí thư có đây không?

Đột nhiên có người xả giọng hô lớn trong tòa nhà trang nghiêm yên tĩnh, Trầm Ngọc Sinh đứng bật dậy. Chuyện gì thế này? Sao lại có kẻ thô lỗ như vậy xông vào trong cơ quan.

Nhân viên bảo vệ làm ăn kiểu gì thế không biết!

Nghe thấy tiếng này, Liễu tuấn cười lớn:
- Tiểu Trầm đừng khẩn trương, đó là bạn của tôi, Trình cục trưởng của cục ba bộ công an.

Lời chưa dứt thân hình khôi ngô của Trình Tân Kiết liền xuất hiện ở cửa văn phòng, vị cục trưởng này còn nhớ gõ cửa hỏi thăm:
- Xin hỏi nơi này có phải văn phòng của bí thư Liễu Tuấn không?

Liễu Tuấn cười ha hả.

Trình Tân Kiến xông vào như một cơn gió, mặc kệ Trầm Ngọc Sinh ở bên cạnh cứ ôm chầm lấy Liễu Tuấn rồi mới lùi ra sau một bước kính lễ hô vang:
- Chào thủ trưởng.

Mấy vị cảnh sát đi sau lưng hắn cũng đồng loạt đưa tay chào Liễu Tuấn.

Đó chẳng phải là Tiêu Kiếm, Tiêu Vũ và Vương Bác Siêu hay sao?

Trầm Ngọc Sinh bị cảnh này làm sững sờ, cứ đây ngây ra đó không biết ứng phó thế nào.

- Ha ha, mấy vị sư huynh đến cả rồi, Bác Siêu, sao anh cũng tới?

Liễu Tuấn thấy Vương Bác Siêu thì hơi ngạc nhiên, vì hắn đang làm tổng đội trưởng tổng đội trị an sở công an tỉnh A.

Vương Bác Siêu cười:
- Tôi tới thủ đô họp, thật khéo đúng lúc Liễu bí thư tới TW làm việc, Trình cục nói bí thư hôm nay tới báo danh tôi còn không tin.

Trình Tân Kiến rất khó chịu nói:
- Hừ! Tôi lừa cậu bao giờ chưa?

Vương Bác Siêu cười:
- Cái này khó nói, lừa người khác là sở trưởng của anh, không biết làm qua bao nhiêu lần rồi, Tiêu Kiếm, Tiêu Vũ hai cậu nói có đúng không.

- Đúng thế!

Cả hai không nể mặt Trình cục trưởng tí nào.

Trình Tân Kiết không phật ý ngoạc miệng cười dài, hiện nay hắn là quan lớn cấp chính ở rồi, nhưng thường ngày ở cùng thích đùa với các cấn dưới thân cận, đôi khi bày ra trò đùa quái ác, chẳng trách "thanh danh" với cấp dưới không tốt.

Trầm Ngọc Sinh ngây ra một hồi mới tỉnh lại, nhìn thái độ thì mấy người này đúng là bạn của Liễu Tuấn rồi, xem ra còn là cảnh sát cấp bậc không thấp, Trầm Ngọc Sinh vội vàng rót trà cho khách.

- Nào, giới thiệu cho mọi người làm quen một chút, đây là đồng chí Trầm Ngọc Sinh phó chủ nhiệm văn phòng TW Đoàn, Tiểu Trầm, mấy vị này đều là cán bộ ngành công an, đây là Trình cục trưởng của cục ba ...

Liễu Tuấn từng người một cho hai bên.

Tiêu Kiếm là phó cục trưởng cục ba, Tiêu Vũ là phó cục trưởng cục hai, vì bị liên lụy của vụ án Đông Nam một vị phó bộ trưởng tư cách lão thành đã rớt đài, Lương Quốc Cường giờ đã chủ trì công tác thường ngày của bộ công an, đám Trình Tân Kiến càng như cá gặp nước, cuộc sống rất đặc sắc.

Trầm Ngọc Sinh vội bắt tay hàn huyên với đám Trình Tân Kiến, Liễu Tuấn ngày đầu tiên tới nhậm chức đã chạy tới chúc mừng, có thể thấy quan hệ không hề tầm thường. Cha vợ Liễu Tuấn là bộ trưởng bộ công an, Trầm Ngọc Sinh biết mấy vị này khẳng định thuộc phái quyền lực trong bộ, nên rất muốn kết giao, trong thủ đô có bạn làm ở bộ công an luôn có lợi.

- Ha ha ha, Tiểu Trầm, có duyên gặp mặt là bạn bè rồi, sau này có gì cần, cậu cứ tìm lão Trình này.

Trình Tân Kiến vỗ vai Trầm Ngọc Sinh nói oang oang.

Liễu Tuấn đúng là có chút lo lắng cho tấm thân còm nhom của Tiểu Trầm.

Trình Tân Kiến vừa tới bộ công an không lâu đã có bạn khắp thủ đô, quả nhiên có đạo lý. Có điều Trình Tân Kiến rất biết chừng mực, chuyện nhỏ giúp thoải mái, kiên quan tới nguyên tắc miễn bàn. Hắn biết mình không thể làm hai vị lão đạo cũ Nghiêm Liễu mất mặt được.

Trầm Ngọc Sinh thừa lúc mọi người không chú ý quay mặt đi nhăn nhó một hồi, đừng thấy Trình Tân Kiến trên 50 mà nhầm, lực tay của hắn chẳng phải trò đùa đâu.

- Ha ha ha, Liễu bí thư cuối cùng cũng tới thủ đô làm việc rồi, ha ha ha, vừa nghe thấy tin này tôi sướng điên, con bà nó thật là hay.

Trình Tân Kiến đặt phịch mông xuống ghế cười ha hả.

Trầm Ngọc Sinh một lần nữa đần mặt ra.

Trong văn phòng bí thư TW đoàn nói ba chữ "con bà nó", đúng là chưa từng có.

Liễu Tuấn cười:
- Anh Trình chú ý một chút, hiện giờ thân phận của anh khác rồi.

- Hả? Ừ ừ, chú ý chú ý, nhưng mà chuyện này thật quá mừng ha ha ha.

Cùng với địa vị Liễu Tuấn thăng cao, đám bạn bè đồng nghiệp trước kia càng ngày càng kính cẩn, nhưng Trình Tân Kiến là ngoại lệ, ở trường hợp công chúng luôn miệng "Liễu bí thư" không chút hàm hồ, nhưng nơi riêng tư vẫn gọi "Tiểu Tuấn".

- Này anh Trình, bọn anh làm sao lừa được bảo vệ cổng?

Liễu Tuấn hỏi.

Mong vị Trình cục trưởng này đừng bày ra trò oái ăm gì với các đồng chí bảo vệ, theo tích cách của Trình Tân Kiến phân tích, loại chuyện đó không chừng dám làm thật. Tw đoàn là đơn vị cấp chính bộ, bị người ta tới văn phòng bí thư không ai hay, sao lại chẳng tò mò.

- Chuyện này lại chẳng dễ à, nhìn cái vỏ này đi.

Trình Tân Kiến chỉ vào đồng phục của mình.

Thân là một vị cục trưởng lại gọi đồng phục của mình là cái vỏ, Liễu bí thư chỉ biết lắc đầu.

Nhưng như thế mới là Trình Tân Kiến.

Bình luận

Truyện đang đọc