TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Du Khả Khanh nhìn tôi một lúc, đột nhiên cúi đầu, cười ha ha.

Tôi có chút tức giận.

"Cười cái gì?"

"Cậu gặp phiền phúc rồi, cô gái đó không phải là ngọn đèn tiết kiệm dầu đâu (chỉ đanh đá, không vừa).”

Du Khả Khanh cười híp mắt nói.

Tôi trừng mắt lên, tức giận nói: "Cô ấy không tiết kiệm dầu, lẽ nào là cô?"

Du Khả Khanh cũng không giận, cười nói: "Trên thế giới này không có loại phụ nữ tiết kiệm dầu. Có điều trình độ khác nhau mà thôi. Liễu Tuấn, không ngờ cậu lại là kẻ đa tình như vậy, đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt."

Ôi trời, tôi chưa hề làm gì mà cô gái này đã chụp cái mũ đó cho tôi.

Nhất thời cơn tức giận của tôi trào lên.

"Ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi thôi"

"Đừng vội. Phải có sự kiên nhẫn đối với phụ nữ chứ..."

Du Khả Khanh cười xinh đẹp, giống như cảm thấy chuyện này càng lúc càng vui.

"Tôi nói cho cô biết. Tôi đối với chuyện gì cũng nhẫn nại, duy chỉ có không nhẫn nại vói phụ nữ thôi. Tốt nhất là cô nên tránh xa tôi một chút. Nếu không tôi sẽ làm cho cô hối hận đấy."

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta.

"Ví dụ thử coi, cậu sẽ làm gì để tôi hối hận đây?"

Du Khả Khanh một chút cũng không sợ.

Tôi nhìn cô ta cười khẩy nói: "Thủy loạn chung khí, câu thành ngữ này cô đã từng nghe chưa?”

"Từng nghe rồi có điều tôi chưa bắt đầu loạn..."

Tôi lập tức có cảm giác bị đả kích.

Du Khả Khanh này thật sự là sinh viên năm hai ư?

Du Khả Khanh thấy dáng vẻ tức tối của tôi như vậy liền cười vui vẻ nói: "Ôi, cậu không muốn biết vì sao tôi lại ngắm trúng cậu ư?"

Tôi lạnh lùng nói: "Tại hạ được sủng ái mà thấy sợ."

"Cái tôi dựa vào là trực giác!"

"Trực giác?"

"Đúng, trực giác. Đàn ông các cậu đều là động vật lí tính, chuyện gì cũng thích phân tích được mất, phân tích rõ ràng rồi mới ra tay. Đàn bà chúng tôi lại không giống, chúng tôi rất ít khi phân tích đi phân tích lại, chỉ dựa vào trực giác mà làm việc thôi. Trực giác của tôi nói với tôi cậu chính là loại đàn ông có thể dựa vào..."

Tôi tức giận cười: "Chỉ vì cái đó mà cô không biết... đã thích tôi?"

Du Khả Khanh cười nói: ''Không biết xấu hổ phải không? Trai chưa vợ gái chưa chồng. Mọi người đều tự đo, có lẽ không cần dùng đến nhận xét đó chứ?"

Xem ra cô gái này không những xinh đẹp mà cái miệng cũng rất lợi hại

Thấy tôi không lên tiếng, Du Khả Khanh hơi đắc ý vênh mũi lên, uống hết canh gà ô long, cầm giấy lên lau miệng, rút từ trong hộp Trung Hoa ra một điếu thuốc, đưa cho tôi.

Tôi vùa nhìn thì Du Khả Khanh đã lại lấy ra một chiếc bật lửa được làm tinh xảo khéo léo, đưa tới trước mặt tôi và đánh lửa.

Tôi làm ra vẻ muốn châm lửa, đột nhiên lại ngừng lại, hỏi: "Ai dạy cô ân cần như vậy?”

”Bản tính con gái mà. Tôi nghe Truơng Hiểu Mạn nói bạn gái cậu đối xử rất ân cần với cậu, đúng không?”

Tôi đặt điếu thuốc xuống, dựa về phía sau lạnh lùng nói: "Đối với những chuyện của tôi cô biết được bao nhiêu?"

Trong mắt Du Khả Khanh lóe lên một sự thất vọng, thu bật lửa lại, cười nói: "Không nhiều, cũng chỉ là một chút, cơ bản, đều là chuyện bên ngoài.”

"Nói chơi chứ không có thật!”

"Thực ra chỉ có chuyện của bạn gái cậu. Tên là Lương Xảo phải không? Nghe nói là một bà chủ rất có tiền, con nguời thì vô cùng xinh đẹp, vẫn còn trẻ. Đối rất tốt với cậu, hai người còn là đồng hương...tôi chỉ là có chút không hiểu, cậu bảo cô ấy là một cô gái trẻ tuổi lại còn đến từ nội địa, sao có thể có bản lĩnh như vậy? Này, cậu có thể nói cho tôi nghe không?”

"Cơ bản cô nói không sai, tôi chỉ bổ sung một chút — tôi rất yêu cô ấy!”

Du Khả Khanh ngẩn ra, thần sắc đột nhiên trở nên u ám, lầm bầm nói:

"Cậu rất yêu cô ấy à?”

Tôi gật gật đầu.

"Xem ra là tôi tự tác đa tình rồi..."

Thấy một cô gái kiêu ngạo như vậy lại nói ra lời này, lòng tôi đột nhiên lại có chút không đành.

“Tuổi trẻ lông bông, ai cũng không tránh được.”

Sự buồn bã trên khuôn mặt Du Khả Khanh lập tức biến mất, tiếp đó lại nổi lên sự kiêu ngạo: ”Vẫn là câu nói đó, tiếp nhận hay không là do cậu quyết định. Tranh hay không tranh quyền chủ động vẫn nằm trong tay tôi. Một khi cậu chưa kết hôn thì tôi vẫn còn cơ hội"

Tôi thầm thở dài, rút một điếu thuốc ra, nhìn cô ta.

Du Khả Khanh chần chừ một lát lại rút bật lửa ra châm cho tôi.

Chỉ có một tình tiết mà cô ta không để ý tới. Điếu thuốc Trung Hoa đang trên mồm tôi bây giờ không phải là điếu mà cô ta đưa cho tôi mà là tôi lấy từ trong bao của tôi. Điếu thuốc mà cô ta đưa cho tôi tôi đã để vào trong túi của tôi.

Tôi hút một hơi, nói: "Mùi vi của thuốc Trung Hoa này không tồi”

Du Khả Khanh hình như đột nhiên mất hứng, đứng dậy, nói: "Đi thôi"

Tôi mỉm cười, cũng đứng đậy cong cánh tay lên.

Du Khả Khanh lại chần chừ rồi quay lại nắm lấy cánh tay tôi

"Đưa cô về trường học trước nhé.”

Ngồi vào trong xe tôi đã thay đổi thái độ lạnh nhạt, vẻ mặt ôn hòa nói với Du Khả Khanh.

'Tôi không ở trường học.”

Du Khả Khanh uể oải nói

"Vậy cô ở đâu?"

"Tiểu khu Mai Uyển ở Đông Mai. Biết không?"

"Biết."

Người trả lời lại là Tô Kiến Trung.

"Tiểu khu Mai Uyển là một khu nhà thương nghiệp hạng cao cấp đấy. Xem ra cô cũng là một đại gia không lộ mình?"

Tôi mỉm cười trêu chọc.

"Là thuê thôi"

Tôi gật đầu, lại rút một điếu thuốc ra.

Du Khả Khanh hít một hơi, thấp giọng nói: "Liễu Tuấn, cậu có vẻ nghiện thuốc...hút nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."

Tôi cười nói: "Tôi biết, hút thuốc giống như hít thuốc phiện vậy, nghiện rồi thì không dễ bỏ."

Du Khả Khanh toàn thân rung lên, quay đầu nhìn tôi

Tôi quay đâu nhìn ra cửa sổ phì ra một làn khói.

Du Khả Khanh rất nhanh trấn tĩnh lại, từ từ dựa vào ghế, hai tay ôm ngực hình như không chịu nổi gió đêm đầu xuân. Tôi đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy vai cô ta rồi kéo cô ta vào lòng mình.

Thân hình xinh đẹp của Du Khả Khanh có chút run rẩy.

Tiểu khu Mai Uyển mới được xây, bố cục hợp lý, để ra một không gian xanh tương đối rộng. Hồi đó mà xây dựng một khu thương nghiệp lớn như vậy có thể coi là vượt mức quy định. Nghe nói do một công ty liên doanh với nước ngoài xây, nghe nói còn có quân đội đứng đằng sau, thế lực rất lớn.

Du Khả Khanh ở tầng hai lầu B.

Xe lái tới phía trước lầu B, Du Khả Khanh xuống xe, đưa tay về phía tôi: "Cảm ơn."

Tôi cười nói: "Cô không phải là muốn làm bạn gái tôi sao? Hà tất phải khách sáo vậy."

Du Khả Khanh thấy thái độ của tôi đột nhiên thay đổi có chút kinh ngạc, cũng cười nói: "Bây giờ chẳng phải vẫn chưa là bạn gái của cậu sao?"

"Không mời tôi lên ngồi một chút sao?"

Tôi cười nói.

Du Khả Khanh liếc nhìn Tô Kiến Trung, mỉm cười: "Đây không phải là tài xế của cậu chứ? Tài xế của Lương Xảo, cậu không sợ anh ta về sẽ báo lại sao?"

"Tôi dám đưa anh ta đến thì sẽ không sợ anh ta tiết lộ."

Du Khả Khanh nghĩ ngợi rồi nói: "Thôi vậy, cậu không sợ thì tôi sợ. Bà chủ nhiều tiền như vậy tôi thật không dám dây vào."

Tôi cười cười: "Nhưng cô đã dây vào rồi."

Du Khả Khanh lại nhìn chằm chằm vào tôi, vẫn lắc đầu; "Lần sau đi, hôm nay tôi hơi mệt rồi!"

"Cũng được, vậy cô nghỉ ngơi sớm đi."

''Tuấn thiếu gia, Du Khả Khanh là người Xuân Thành, sinh năm 1968, năm nay 20 tuổi cha mẹ đều là công chức bình thường năm ngoái đã nghỉ hưu rồi!”

Đại Hải béo lật một đống tài liệu dày, nói.

Đây là phòng làm việc đuợc lắp đặt xa hoa của tổng giám đốc công ty quảng cáo Phượng Hoàng, ngoài Đại Hải béo ra chỉ có tôi và Hắc Tử. Cửa phòng đóng chặt, rèm cửa sổ bằng như hiệu thiên nga dày cộp được buông xuống, bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Đại Hải béo đã bố trí phòng làm việc của mình kín kẽ không có chổ hở như vậy đương nhiên là để "làm việc" cho tiện. Cái tên béo háo sắc này cũng không biết đã hại bao nhiêu cô gái ở đây nữa.

Có điều phòng làm việc như thế này cũng có một điểm tốt đó là hiệu quả cách âm rất tốt, khi cần bàn bạc những chuyện hệ trọng thì không cần phải gia cố vách tường lại.

Tôi cười nhạt: "Xuân Thành, tỉnh hội của tỉnh Y, đó là thành phố đẹp được xưng là bốn mùa như xuân phải không?"

"Đúng vậy, nghe nói con gái nơi đó đều rất đẹp...”

Đại Hải béo đập một cái vào miệng, đúng là ba câu không thoát khỏi bản tính

Hắc Tử trừng mắt, hừ một tiếng: "Đại Hải, cậu càng ngày càng chẳng ra sao!"

Cho dù đã là một "đại tướng” độc chiến trên một mặt nhưng Đại Hải béo trước sau vẫn luôn sợ đại ca Hắc Tử, hắn cười bồi nói: "Anh Hắc Tử, đây không phải là chuyện chính cũng đừng để lỡ thời gian..."

Tôi cũng chẳng thèm để ý đến sự "háo sắc vô sỉ" của Đại Hải béo, cầm tập tài liệu dày, từ từ lật đọc.

Tài liệu rất chi tiết từ sau khi lên trung học, các bức ảnh về tất cả các giai đoạn tuổi của Du Khả Khanh đều có. Từ những bức ảnh có thể nhận ra Du Khả Khanh từ nhỏ đã lộ rất rõ thiên phú "họa thủy”, tương đối giống Xảo Nhi và Phi Phi, hoàn toàn không kém. Có điều Du Khả Khanh trước khi học đại học là một cô gái rầt đỗi lành mạnh - hình như học kì nào cũng được bình chọn là "học sinh ba tốt", thành tích trước lớp luôn là hạng đứng đầu.

Nếu không phải như thế thì cô ta cũng không thể đỗ vào đại học Hoa Đại, một trong những trường trọng điểm có tiếng toàn quốc.

Cứ như vậy cho đến khi lớn lên, Du Khả Khanh đều là một cô gái xinh đẹp hoạt bát, vẻ đẹp thanh xuân của cô không thể không làm động lòng bao nhiêu nguời. Nhưng đến học kì thứ hai của năm nhất, nhân cách xinh đẹp khỏe mạnh của cô ta đột nhiên thay đổi, sự hoạt bát bắt đầu thay đổi, cứ như vậy xuất hiện sự u buồn.

Năm nay, ba mẹ của Du Khả Khanh phải xin nghỉ việc

Xem ra gánh nặng về kinh tế đang đè nặng làm mất đi sự hoạt bát vui vẻ của một cô gái.

"Đại Hải, Du Khả Khanh và công ty Phượng Hoàng kí hợp đồng là vào lúc nào?"

Tôi lật đến bức ảnh ở tiểu khu Mai Uyển, đột nhiên hỏi

"Cuối năm ngoái”

"Ảnh bìa cô ta bao nhiêu tiền?"

"Sáu vạn, một năm tiền ứng, cuối năm thì tính khác.”

”Dự chi bao nhiêu?"

"Tính theo tháng, không rõ dự chi”

'Trong tài liệu ghi rõ tháng 10 năm ngoái cô ta chuyển đến tiểu khu Mai Uyển.”

"Đúng tôi đã điều tra, đó là gian nhà gồm một phòng lớn và ba phòng ngủ ở số 202 khu lầu B tiểu khu Mai Uyển, diện tích thực dụng một trăm mười mấy m2, giá mỗi mét là 1400 đồng tên chủ hộ là Du Khả Khanh.

Đại Hải béo làm việc tương đối rõ ràng.

”110m2, giá 1400 đồng vậy căn phòng đó giá là khoảng 15,16 vạn đồng?"

Tôi cau mày lên.

15,16 vạn đồng khi đó chắc chắn là một con số rất lớn.

Không cần nói cùng biết Du Khả Khanh tự mình không thể mua nổi một căn nhà đắt như thế này. Cho dù khi đó cô ta đã kí hợp đồng với công ty Phượng Hoàng, Đại Hải béo đã trả trước cho cô ta một khoản tiền lương thì cô ta cũng không thể mua được.

Huống hồ cha mẹ cô ta đều đã nghỉ việc, là một sinh viên đại học, việc đầu tiên làm cũng không phải là mua một căn nhà

"Hai ngày trước cô ta nói căn nhà đó là cô ta thuê."

"Cô ta nói dối."

Hắc Tử quả quyết nói

Tôi mỉm cười: "Tôi biết cô ta đang nói dối, vấn đề tại sao cô ta lại nói dối với chúng ta? Còn nữa, căn nhà này rốt cuộc là ai mua cho cô ta? Đại Hải, anh đã điều tra ra chưa?"

Đại Hải béo cũng nhíu mày, lắc lắc cái đầu béo.

"Không tra ra được. Có lẽ là có người bao cô ta."

Trong trường đại học cái từ "bao gái" đã bắt đầu được lưu hành. Một bộ phận nữ sinh có sắc hoặc là tham ham danh hoặc không hiểu đời nhiều khi đã trở thành con hoàng yến của kẻ có tiền. Phân tích này của Đại Hải béo cũng có lí.

"Không đúng!"

Hắc Từ nghĩ ngợi rồi nói

Tôi và Đại Hải béo đều nhìn về phía anh ta.

Hắc Tử nói: "Nếu như có người bao cô ta thì sẽ luôn đến chỗ cô ta qua đêm chứ? Sao lại không tra ra được? Hơn nữa, có thể một lần mà bỏ ra 15,16 vạn mua một căn nhà cho cô ta thì cũng coi như là một ông chủ lớn rất có tiền, chắc sẽ không để cho cô ta xuất đầu lộ diện ở công ty quảng cáo chứ."

Hắc Tử rất có tư duy.

Tôi cười nói: "Cũng chưa chắc là như thế. Rất nhiều ông chủ đều đồng ý cho tình nhân của mình nổi tiếng, đây cũng là một thủ đoạn sủng ái."

Đại Hải béo nói: "Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy người nào ra mặt cổ vũ cho cô ta. Tuấn thiếu gia, nếu không phải cậu bảo tôi đi điều tra cô ta thì tôi vẫn còn tưởng cô ta là một sinh viên bình thường ý chứ.”

Tôi vỗ vỗ vào lập tài liệu, trầm giọng nói: "Càng lúc càng thú vị đây."

Đại Hải béo đột nhiên hỏi: "Tuấn thiếu gia, sao cậu lại nghĩ đến chuyện điều tra cô ta?"

"Trực giác!"

"Trực giác?”

Đại Hải béo và Hắc Tử đều không hiểu.

“Đúng. Lần đó ớ phòng biểu diễn của khách sạn Hải Giang, cô ta rõ ràng là có ý tiếp cặn tôi, Đại Hải, nếu như tôi không đoán nhầm thì bình thưòng cậu gọi cô ta di chơi buổi tối cô ta nhất định là chưa từng đồng ý?"

Đại Hải béo vỗ đùi nói: "Chẳng phải vậy sao? Cô ta bình thường rất kiêu ngạo, tôi đã hẹn cô ta bao nhiêu lần rồi, mà chưa lần nào cô ta đồng ý."

”Thế thì đúng rồi, cô ta là biết hôm đó tôi sẽ đến khách sạn Hải Giang nên đặc biệt tới tiếp cận tôi."

Đại Hải béo cười nói: "Tuấn thiếu gia, xem ra thân phận của cậu đã bị lộ nên người ta mới đưa hàng tới tận nhà như vậy."

"Hồ đồ!”

Tôi và Hắc Tử không hẹn mà cùng quát lên.

Đại Hải béo lập tức nhăn mặt

"Cô ta có thể mua đuọc nhà, bất cứ ai cho tiền cô ta cũng không cần phải khổ tâm suy nghĩ tiếp cận tôi như thế."

Tôi nói

Hắc Tử nói: "Có lý, Tuấn thiếu gia, cô gái này ắt có vấn đề, cô ta hiểu rất rõ tình hình của cậu."

Tôi gật đầu, cười: “Bất kể là vì sao cô ta cũng khó tránh để lại dấu vết, Đại Hải, điếu thuốc hôm trước tôi cho anh, anh tìm người xét nghiệm chua?"

Đại Hải béo nói: "Sáng nay tôi đã đưa đi, có lẽ phải đợi.”

"Ừm, giục họ nhanh một chút."

"Vâng."

Hắc Tử nói: 'Tuấn thiếu gia, cậu điều cho tôi thêm hai người nữa đi, một mình Tô Kiến Trung không đủ dùng."

"Người như thế nào?”

"Quân nhân xuất ngũ, lão binh tự vệ, phàm đã từng tham gia chiến trường, từng giết người, từng nhìn thấy máu. Người mà bây giờ đang làm bảo an ở khách sạn, tôi đã tìm thấy họ, họ cũng rất có bản lĩnh.1’

Hắc Tử vốn là một kẻ có võ nổi tiếng, hắn nói có tài thì chắc chắn là không tồi

'Tôi thì không sao, quan trọng là Xảo Nhi, anh cứ điều đến đây đi, tiền công trả cao một chút, công việc vệ sĩ này có lúc nhàm chán.”

"Hay là tôi lại điều một cô gái nữa đến để lái xe cho Lương tổng?”

Hắc Tử rất biết quy tắc, trước đây hay gọi là "Xảo Nhi” nhưng bây giờ cứ mở mồm ra là gọi "Lương tổng"

"Được."

Đang nói chuyện thì diện thoại reo lên. Đại Hãi béo nhấc điện thoại "Alo” một tiếng, lập tức mặt biến sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc