TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Chú Sở rất vui.

Bởi vì đi đứng bất tiện, cũng bởi vì suy nghĩ về kinh tế, trước đây chú Sở chưa bao giờ nghĩ tới đi du lịch. Thế nhưng mấy năm nay, dưới sự kiên trì khuyên bảo nhiều lần của vợ và con gái, chú Sở đã thử đi ra ngoài vài lần, phát hiện du lịch cũng không "gian nan" như trong tưởng tưởng trước đây của chú. Nhất là chỉ cần bỏ tiền, phục vụ loại hình gì cũng có thể nhận được. Thậm chí còn có thể ngồi kiệu để đi.

Ngay từ đầu, shú Sở rất không quen hưởng thụ loại phục vụ này. Bản tính của chú chất phác, để cho người khác khiêng mình lên núi, chung quy cứ cảm thấy mình thoáng cái đã trở thành mấy ông địa chủ trong mấy bộ film truyện. Hai người khiêng chú, lại thêm cỗ kiệu tổng cộng tới hơn 50 kg, lên núi xuống núi cũng không thoải mái. Nhìn kiệu phu mồ hôi rơi cứ như mưa, trong lòng chú Sở rất áy náy.

Tuy nhiên Tiểu Vũ đã an ủi chú rằng, đây không phải là áp bức, chỉ là một loại phục vụ thương nghiệp. Chú đi đứng bất tiện, người ta khiêng chú lên núi cũng nhận được thù lao mà, xem như là mua bán sòng phẳng. Đương nhiên, nếu như trong lòng chú Sở cứ mãi bất an, cũng có thể trả nhiều tiền hơn. Cho nên kiệu phu luôn có thể nhận được tiền công gấp hai lần của chú Sở. Thậm chí ngồi ở trên kiệu, nhìn kiệu phu nóng quá, chú Sở còn quạt mát cho họ.

Thế nhưng, thường khi chú Sở đi ra ngoài đều cố gắng tránh phải leo núi, đều là đi cạnh biển cạnh hồ, như vậy là có thể thoát được "kiệu phu".

Lần này tới thủ đô du lịch, nhưng lại đành phải hưởng thụ phục vụ của kiệu phu thêm một lần.

Chủ tịch cũng nói, bất đáo Trường Thành phi hảo hán. Nếu đã đến thủ đô, Trường Thành là bất kể như thế nào cũng phải đến xem cho biết. Lần này là Tiểu Vũ đích thân cùng đi, còn có dì Đồng cùng với con trai Sở Kiến Huy cũng đi theo, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ.

Tiểu Vũ biết "tâm bệnh" của ông già nên vừa ra tay đã trả giá gấp ba cho hai kiệu phu, lúc này chú Sở mới vui vẻ lên kiệu, leo lên Trường Thành.

Đừng thấy kiệu phu khiêng một người, nhưng khi lên Trường Thành lại bước đi như bay, Sở Kiến Huy lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đi theo sát bên cạnh kiệu, còn hai mẹ con dì Đồng và Tiểu Vũ thì bị bỏ lại phía sau. Hai mẹ con dìu nhau từ từ leo lên tường thành.

"Mẹ, Kiến Huy hiểu chuyện hơn rồi đấy. . ."

Nhìn em trai luôn đi theo sát bên cạnh cha, Tiểu Vũ rất vui mừng nói, trong ánh mắt quyến rũ chứa đầy vẻ cưng chiều.

Hồi Sở Kiến Huy mới vừa lên đại học, từng có một đoạn thời gian có hành vi phản nghịch, sau đó "cải tà quy chính", nhất là sau khi tốt nghiệp đại học tham gia công tác, càng hăng hái có chí tiến thủ. Nghe con gái nhắc tới như thế, dì Đồng cũng vui mừng nói: "Đúng vậy, Kiến Huy hiện tại đã hiểu chuyện hơn nhiều rồi, người của đơn vị nó cũng khen nó mà, nghe nói lãnh đạo cũng rất coi trọng nó, còn muốn đề bạt nó làm chủ quản."

Sở Kiến Huy là học sinh giỏi của khoa máy tính thuộc Đại Học Công Nghiệp Ngọc Lan, sau khi tốt nghiệp không như dự liệu của mọi người là đi kinh doanh, mà là làm việc tại một Cty thông tin quốc hữu nổi tiếng. Đối với điểm này, chú Sở, dì Đồng và Tiểu Vũ đều tán thành.

Nếu như luận thực lực kinh tế hiện thời của Tiểu Vũ, hỗ trợ cho em mình vài triệu để cho cậu ta buôn bán thì không thành vấn đề. Tuy nhiên bản thân Sở Kiến Huy hình như không quá mong muốn làm buôn bán, Tiểu Vũ cũng không miễn cưỡng. Kiếm một công việc tại Cty quốc hữu, thu nhập ổn định lại có thể diện, còn lúc rảnh rỗi thì làm bạn với cha mẹ, đó là chuyện tốt đẹp đến nhường nào?

Còn về tiền, đối với Tiểu Vũ thậm chí cả gia đình của họ thì thực sự không là vấn đề.

Tiểu Vũ là tổng tài của Cty điện ảnh và truyền hình Phượng Hoàng, chiếm 30% cổ phần Cty, tiền lãi hàng năm đều là một chữ số to lớn, căn bản dùng không hết.

Tiểu Vũ liền mỉm cười gật đầu: "Dạ, con nghe Kiến Huy nói vậy, đây là chuyện tốt mà. . .À mẹ, Kiến Huy có bạn gái chưa?"

Lại nói tiếp, Sở Kiến Huy cũng đã là thanh niên 25, 26 tuổi rồi, đã đến tuổi nói chuyện cưới xin.

Vừa nghe Tiểu Vũ nhắc tới đề tài này, dì Đồng nhất thời sầu mặt nói: "Ôi, con đừng nói chuyện này, thằng bé Kiến Huy này cái gì cũng tốt, cũng không biết là chuyện gì, mãi không chịu nghiêm chỉnh kết bạn. . .Mẹ cũng đã nhắc với nó nhiều lần rồi, nó chỉ cười mà không chịu nói ra tin chính xác gì hết. Tiểu Vũ, mẹ thật lo lắng, con nói Kiến Huy có phải có tâm sự gì không?"

Tiểu Vũ cười nói: "Mẹ, Kiến Huy còn nhỏ mà có tâm sự gì? Trong nhà cũng đâu có chuyện gì khiến nó bận tâm đâu."

Dì Đồng vẫn còn do dự: "Tiểu Vũ, mẹ lo lắng về việc này thật đấy. . .Con nói đi, có phải là lúc trước học đại học đã khiến trong lòng nó có khúc mắc gì không? Giống như đám thanh niên các con hay nói cái gì. . .cái gì. . .đúng rồi, bóng ma tâm lý. . . Có phải sẽ có khả năng này không?"

Hồi Sở Kiến Huy mới vừa lên đại học, đã bị người trên xã hội "mê hoặc" qua một lần, kết giao với một cô bạn gái không ra gì, dụ dỗ cậu ta đi đánh bài, mặc dù cuối cùng bị Liễu Tuấn xử lý, nhưng từ lần đó, Sở Kiến Huy không hề nghiêm chỉnh tìm bạn gái nữa.

Dì Đồng lo lắng như vậy cũng không phải không có đạo lý.

Tiểu Vũ không còn cười nữa, cô hơi nhíu mày trầm tư một lúc mới nói: "Chắc không đâu mẹ ạ. Con thấy yêu cầu của Kiến Huy khá cao, chưa tìm được đối tượng thích hợp thôi. Mẹ nghĩ đi, với điều kiện của Kiến Huy, nó đâu có thể để ý tới mấy cô gái bình thường được. . ."

Con người Sở Kiến Huy rất tốt, mặt mũi tuấn tú, vóc người cũng khá cao to, hơn nữa kinh tế trong nhà rất tốt, bản thân lại có một công việc rất thể diện, tìm bạn gái có yêu cầu cao một chút cũng là hợp lý.

Dì Đồng nghe con gái giải thích vậy bỗng nhiên sáng cả hai mắt: "Nếu thật như vậy thì không khó giải quyết. Tiểu Vũ, Cty của con không phải là có rất nhiều cô gái đẹp đó sao? Chi bằng, lựa thời gian thích hợp giới thiệu cho Kiến Huy một người đi?"

Trước đây quả thật Tiểu Vũ chưa từng suy nghĩ qua về phương diện này. Bản thân cô cũng xuất thân từ minh tinh điện ảnh, hiện nay còn là tổng giám đốc của một Cty điện ảnh và truyền hình dân doanh lớn nhất nước, đối với nhiều loại tin tức trong giới điện ảnh rõ như lòng bàn tay. Lúc trước ở tại Cty Phượng Hoàng cô có thân phận cỡ nào, hầu như được coi là "quốc bảo", thiếu chút nữa còn xảy ra vấn đề lớn, càng đừng nói tới diễn viên khác. Vì vậy Tiểu Vũ chưa bao giờ nghĩ tới muốn tìm cho em trai mình một đối tượng tại giới điện ảnh. Cô chỉ có một đứa em trai, cũng không hy vọng cậu ta kết hôn với một nhân vật của công chúng. Cứ con gái một là tốt nhất, có thể phu xướng phụ tùy, hiếu kính cha mẹ chồng. Chú Sở và dì Đồng tới tuổi già cũng có chỗ mà nương tựa.

Cái gọi là nương tựa, không chỉ tiền tài vật chất, chủ yếu vẫn là phương diện tìm cảm. Chú Sở và dì Đồng rất muốn con cháu quây quần, cả gia đình hòa thuận vui vẻ sống bên nhau.

"Mẹ, công ty cũng có rất nhiều cô gái đẹp, nhưng con cảm thấy không thích hợp với Kiến Huy đâu. Con thấy Kiến Huy nên tìm một người cô gái bình thường kết hôn thì sẽ tốt hơn, bớt lo."

Tiểu Vũ suy nghĩ một chút mới nói.

Không ngờ đầu óc của dì Đồng cũng nhanh nhạy, bà nói ngay: "Mẹ hiểu ý của con. Làm diễn viên, suốt ngày chạy ngược chạy xuôi, không ổn định. Tuy nhiên cũng không phải không có cách nào mà? Chỉ cần chúng nó hợp nhau thì con có thể nghĩ một biện pháp mà, giống như con vậy đấy. . ."

Tiểu Vũ cũng không phải là từ một minh tinh đang độ chói sáng mà biến thành tổng tài một công tý đó sao? Hôm nay cả công ty Phượng Hoàng đều nằm trong tay Tiểu Vũ, nếu muốn em dâu có một chức vị cố định, từ từ làm mờ dần trận doanh minh tinh, hình như cũng không khó mà. Chỉ cần cô minh tinh đó muốn, có thể nói hoàn toàn không thành vấn đề.

"Như vậy. . .việc này cũng khả thi đấy. . .để con tìm hiểu thử xem. . ." Tiểu Vũ gật đầu, sau đó ôm lấy vai của mẹ, cười hì hì nói: "Mẹ thông minh thật đấy. Nhất là khi tìm đối tượng cho con trai là thông minh nhất!"

"Nha đầu chết tiệt này, lại còn nói giỡn với mẹ. . ." Dì Đồng liền cười khẽ đánh cho Tiểu Vũ một cái, rồi bà lại nhíu mày nói: "Tiểu Vũ, con cũng đừng chỉ lo nói chuyện của Kiến Huy, nói chuyện của con đi."

Tiểu Vũ nhất thời đỏ mặt, chu môi nói: "Sao mẹ lại kéo cả con vào rồi?"

Dì Đồng dừng chân, dựa lưng vào tường thành, nhìn con gái rồi nghiêm túc nói: "Tiểu Vũ, không phải là mẹ nói con đâu. Tuổi tác của con cũng không nhỏ mà vẫn còn chưa dự định sinh con, chuẩn bị kèo dài tới khi nào đây?"

Kỳ thực đây mới là vấn đề mà dì Đồng quan tâm nhất, mức độ còn hơn cả việc chung thân đại sự của Sở Kiến Huy. Dù sao Sở Kiến Huy cũng là con trai, kết hôn sinh con trễ một chút cũng không sao. Điều kiện tốt như thế, đâu có thể cả đời sống độc thân cho được? Còn tình huống của Tiểu Vũ mới thực sự khiến dì Đồng thầm lo lắng.

Đừng thấy giờ đây Tiểu Vũ đã là tổng tài, ông chủ uy phong hiển hách, nhưng phụ nữ chung quy phải làm mẹ, đó mới là "chính đạo". Nhất là tình huống của Tiểu Vũ càng không thể không có con. Lúc này còn phong nhã hào hoa, xinh đẹp như hoa. Nhưng mà hồng nhan dễ già, một khi cái tuổi xuân qua đi, không có con cái, vậy lấy gì để yên thân gởi phận?

Vì theo dì Đồng nghĩ, sự tình rõ ràng, một hào môn đại tộc, coi trọng nhất chính là con cháu phồn thịnh, muôn đời hưng vượng.

Tiểu Vũ chỉ có sinh con thì mới có thể đứng vững gót chân.

Bằng không thì tất cả đều không an toàn.

Tiểu Vũ cắn môi, không nói năng gì.

"Tiểu Vũ, ý cậu ta thế nào?"

Dì Đồng nhìn thoáng qua hai bên, không có người lạ mới hạ giọng hỏi, bà có vẻ sợ hãi. Thực sự Liễu Tuấn đã làm cho dì Đồng cảm thấy được áp lực quá lớn.

Người lãnh đạo Đảng và quốc gia mà!

Từ sau khi Liễu Tuấn điều nhiệm đến tỉnh D, Tiểu Vũ cũng đi theo qua đó ở. Tổng bộ của Cty Phượng Hoàng ở TP.Nam Phương, là tổng tài Cty, Sở Vũ tọa trấn tại tổng bộ thì rất hợp lý. Bên phim trường Phượng Hoàng thì có thể ủy thác cho những người khác phụ trách quản lý. Tiểu Vũ chạy qua lại hai bên là được.

Tiểu Vũ ở lại TP.Nam Phương thời gian càng lúc càng dài, ở lại Ngọc Lan càng lúc càng ngắn, nói thật chứ, trong lòng dì Đồng rất luyến tiếc. Nhưng dì Đồng hiểu lí lẽ, chỉ cần Tiểu Vũ ở lại Ngọc Lan một lúc, dì Đồng sẽ chủ động giục Tiểu Vũ trở về Nam Phương.

Vợ chồng nghiêm chỉnh, ở riêng lâu đã xảy ra vấn đề, càng không nói loại quan hệ giữa Liễu Tuấn và Tiểu Vũ.

Trong nội tâm dì Đồng là một tư tưởng rất bảo thủ, mặc dù Tiểu Vũ không phải là vợ chính thức của Liễu Tuấn, nếu đã theo cậu ta, vậy cũng phải coi chung một việc để giải quyết. Cho nên chuyện của con cái chính là đại sự!

Bình luận

Truyện đang đọc