TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cảnh sát tới bắt người lại bị người ta dí súng vào đầu, cảnh này quá thần kỳ, làm cho mấy người vốn chạy đi đều tò mò quay lại, nhưng không dám tới quá gần, chỉ ở xa nghền cổ nhìn lại.

- Du Dũng, Ngô Vĩ Hàng, tước súng của bọn chúng.

Hồ Hạo Nhiên dùng súng ngăn hai tên cảnh sát, mắt nhìn thẳng vào chúng, nói nhỏ.

Du Dũng và Ngô Vĩ Hàng lập tức đi tới nhanh gọn lấy súng của bọn chúng.

Trần đội trưởng toát mồ hôi, rống lên:
- Các... Các ngươi là ai? Cướp súng là trọng tội? Phải ngồi tù đấy...

Tên Trần đồn trưởng này cũng có chút cốt khí, không bị doạ cho sợ tới té đái ra.

Nhưng chẳng ai để ý tới hắn.

Liễu Tuấn đỡ Du Minh Học lên, hỏi:
- Anh Du, anh không sao chứ?

Du Minh Học vai bị trúng một gây, đau đớn vô cùng, có điều chỉ cần không gẫy xương thì vấn đề không nghiêm trọng lắm. Thấy Liễu Tuấn đỡ mình dậy, sợ tới run rẩy, thủ hạ của ông chủ Liễu này mang súng, còn giỏi đánh nhau, thoáng cái hạ gục sáu dân cảnh, Du Minh Học không hiểu thân phận của ông chủ Liễu thế nào. Chẳng lẽ là cướp?

- Không sao, tôi không sao...
Du Minh Học cuống quít nói, khẽ gạt tay Liễu Tuấn ra, lùi lại phía sau, mặt đầy vẻ kinh hoàng.

- Không sao thì tốt, anh yên tâm, vẫn đề của mọi người nhất định được giải quyết, thành phố An Phong không quản thì tỉnh sẽ quản.

Liễu Tuấn cũng biết còn người thực thà này sợ hãi, liền cười an ùi.

- À, vâng vâng...

Du Minh Học rối rít gật đầu, càng lui càng xa.

Liễu Tuấn quay đầu lại, nói với Trần đồn trưởng:
- Các cậu vừa tới không hỏi rõ trắng đen gì đã xông lên bắt người đánh người là không đúng. Đi thôi, tới đồng công an các cậu xử lý rõ ràng vấn đề này.

Trần đồn trưởng nghe thế trố mắt ra.

Cái gì? Còn muốn tới đồn công an? Đám người này đầu óc có vấn đề hay là ăn phải gan báo? Dám ngang nhiên đánh cảnh sát, cướp súng, còn dám tới đồn công an?

Liễu Tuấn liếc nhìn Hồ Hạo Nhiên, hắn lền lấy giấy chứng mình ra đưa tới trước mặt Trần đồn trưởng. Họ Trần tái mặt:
- Cục cảnh vệ TW?

- Đi, cậu dẫn đường, tới đồn công an.
Liễu Tuấn không muốn lộ thân phận ở chốn đông người, trầm giọng nói.

- Vâng vâng, thủ trưởng theo tôi.

Trần đồn trưởng phản ứng rất nhanh, lập tức ý thức được thân phận người trẻ tuổi này không tầm thường, tuyệt đối không phải người làm ăn, không phải tới thăm người thân, càng không phải cướp. Có quan quân cục cảnh vệ TW làm vệ sĩ, địa vị sao có thể thấp.

Thế là cả đoàn người đi theo Trần đồn trưởng, sáu tên dân cảnh lóp ngóp bò dậy, toàn thân bùn đất tập tếnh theo sau, bọn chúng đều nhìn nhau nghi hoặc.

Đồn công an cách khu ổ chuột rất gần, chưa tới 1 km, đó là một tòa nhà 5 tầng rất oai phong, so với cục công an một huyện chẳng kém bao nhiêu.

Cảnh sát ra vào thấy dáng vẻ nhếch nhác của đám Trần cục trưởng đều ngạc nhiên, không ngừng nhìn ngó đám Liễu Tuấn. Có cảnh sát thân cận với họ Trần hỏi thăm tình hình, liền bị hắn trừng mắt đáp lại, có phải là chuyện vinh quang gì đâu, hỏi cái gì?

Họ Trần là phó đồn trưởng đồn công an, có văn phòng làm việc riêng, diện tích không lớn, mấy người đi vào lập tức trở nên chật chội.

- Thủ trưởng, mời ngồi.

Trần đồn trưởng ân cần mời Liễu Tuấn ngồi, vừa rối rít rót rót nước pha trà.

- Cậu tên là gì? Đảm nhiệm chức vụ gì?

Liễu Tuấn ngồi sau bàn làm việc họ Trần, uống ngụm trà ôn hòa hỏi, hành vi của họ Trần tất nhiên là rất tệ, nhưng thân phận Liễu Tuấn hiện nay sao còn chấp một cán bộ cảnh sát cơ sở?

- Báo cáo thủ trưởng, tôi.. Tôi tên là Trần Dịch, là phó đồn trưởng ...

Trần Dịch khép chân đứng nghiêm đáp, nhận định thân phận Liễu Tuấn không tầm thường, hắn tấn nhiên không dám lỗ mãng.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Tôi tên Liễu Tuấn, là tỉnh trưởng tạm quyền của chính phủ tỉnh...

- Tỉnh... Tỉnh trương?

Trần Dịch tức thì choảng váng, hồi lâu không bình tĩnh nổi, hóa ra vừa rồi mình thiếu chút nữa bắt tỉnh trưởng?

Tên cách sát đi cùng Trần Dịch cũng trố mắt nhìn Liễu Tuấn, mồm há hốc không khép lại nổi.

Liễu Tuấn chẳng bận tâm, nói với Kha Khải Phàm:
- Khải Phàm, cậu gọi điện thoại cho Hồng Thiên Kính, bảo hắn tới đây.

Kha Khải Phàm nghe ra sự bất mãn từ lời nói của Liễu Tuấn, vừa không xưng là "đồng chí Hồng Thiên Kính", càng không "mời" tới, có thể thấy Liễu tỉnh trưởng vô cùng bất mãn với Hồng bí thư rồi. Liền đáp lời lấy di động ra gọi điện.

- A lô, Hồng bí thư phải không? Tôi là thư ký Kha Khải Phàm của Liễu tỉnh trưởng... Đúng là tôi... Hồng bí thư, là thế này , Liễu tỉnh trưởng đang ở... Đúng, mời Hồng bí thư qua đây! Vâng.
Tắt điện thoại rồi, Kha Khải Phàm nói:
- Hồng bí thư bảo sẽ qua ngay.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, quay sang nói:
- Trần đồn trưởng, vì sao tôi tới khu dân nghèo làm khách, các cậu không hỏi đen trắng trải phải gì đã tới bắt người? Chuyện này là sao?

Hai chân Trần Dịch sẽ run run, tựa hồ đứng không vững nữa, mặt đầm địa mồ hôi, thầm chửi mình mù mắt, không phải thường nhìn thấy Liễu Tuấn trên TV sao? Thế nào ngay trước mặt lại không nhận ra.

Kỳ thực chẳng trách hắn mù mắt được, thực sự ai ngờ Liễu Tuấn lại đột nhiên có mặt ở khu ổ chuột.

Còn nhớ trước khi Lưu Phi Bằng làm tỉnh trưởng tới An Phong thị sát khung cảnh long trọng ra sao? Thành phố phải quét tước trước hai ngày, tất cả cửa hàng rong bị dọn sạch, mấy con đường chính treo cờ, lối vào đường cao tốc giăng hoa tươi, làm còn linh đình hơn cả lễ thành hôn.

Còn về cục công an thì như đi đánh trận, liền hai ngày xử lý các khu giải trí, lại cất vó tất cả phần tử khả nghi trong các nhà khách, khách sạn. Những "chuyên gia khiếu nại" bị bọn họ khống chế chặt trẽ, quyết không để ai có cơ hội xuất hiện trước mặt tỉnh trưởng.

Hiện giờ lại không có chút tin tức gì, Liễu Tuấn như thần binh từ trên trời xuống, xuất hiện ngay trước mặt họ, bảo Trần Dịch sao mà nhận ra được? Trên đời này người giống nhau nhiều lắm.

- Tỉnh trưởng...
Trần Dịch lắp ba lắp bắp, hoàn toàn không hiểu Liễu Tuấn đang hỏi hắn cái gì.

Liễu Tuấn cau mày, hỏi lại:
- Tôi hỏi cậu, vì sao muốn bắt người ngoài khu dân nghèo.

Lần này Trần Dịch hiểu ý Liễu Tuấn rồi, mặt lộ vẻ khó xử, ấp úng đáp:
- Tỉnh trưởng.. Chuyện này.. Chúng... Chúng tôi không có cách nào.. Thành phố lo có phóng viên tỉnh và TW ... Tới phỏng vấn, muốn chúng tôi bắt giữ.

Liễu Tuấn "ừm" một tiếng, câu trả lời của Trần Dịch cơ bản như điều y đã nghĩ trong lòng. Hồng Thiên Kính cưỡng chế di dời người dân để bán cho thương nhân địa ốc, lại muốn tô vẽ thái bình, nên chỉ đánh phòng thủ nghiêm ngặt.

- Cậu không cần khẩn trương, các cậu làm việc theo lệnh, tôi không trách. Có điều, Trần đồn trưởng, phương pháp làm việc của các cậu rất thô bạo, quần chúng nhìn thấy cảnh sát mà như nhìn thấy cướp, điều này không được. Cảnh sát và nhân dân là một nhà, đó là truyền thống tốt đẹp, sau này phải chủ ý, không được chấp pháp dã man, hiểu chưa?
Liễu Tuấn nói với vẻ không nghiêm khắc lắm.

Trần Dịch rối rít gật đầu:
- Vâng vâng, tỉnh trưởng, sau này chúng tôi nhất định thay đổi, quyết không chấp pháp dã man nữa.. À, tỉnh trưởng, nơi này hơi nhỏ, hay là, mời tỉnh trưởng tới phòng hội nghị của chúng tôi, nơi đó rộng...

Trần Dịch hỏi thử, hắn biết rất nhanh sẽ có cả đống quan viên thành phố tràn vào đây, cái văn phòng nhỏ hẹp này của hắn thế nào cũng không chứa nổi. Hơn nữa một mình hắn đối diện với Liễu Tuấn áp lực quá lớn, tới phòng hội nghị, trước khi những lãnh đạo thành phố tới, có thể gọi đồn trưởng tới tiếp, có thể chia xẻ một chút, cứ thế này hắn lo mình ngất xỉu mất.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Tên Trần Dịch này khá khôn ngon, có điều nhìn cách hắn đối đãi với Du Minh Học, có thể thấy thường ngày kẻ này chẳng phải hạng lương thiện. Nhưng cán bộ cấp bậc này không tới lượt Liễu tỉnh trưởng ra tay đối phó.

Thấy Liễu Tuấn đồng ý với đề nghị của mình, Trần Dịch liền mời tỉnh trưởng tới phòng hội nghị, khi ra tới cửa còn đánh mắt cho tên cảnh sát bên cạnh, hắn hiểu ý, lén chạy đi báo cáo cho những lãnh đạo của đồn công an.

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống trong phòng hội nghị, trà nước chưa mang lên, hai cảnh sát cấp hai đã hối hả chạy tới, tự xưng là đồn trưởng và chỉ đạo viên của đồn công an, xin chỉ thị của tỉnh trước.

Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay bọn họ mời ngồi xuống, hỏi tới tình huống cơ bản của đồn công an, quan tâm tới kinh phí phá án của bọn họ có đủ không.

Hai lãnh đạo đồn công an toát mồ hôi, thận trọng trả lời câu hỏi của Liễu tỉnh trưởng. Nói thật kinh phí phá án của bọn họ quá eo hẹp, nhưng không dám nói thật, từ ý nghĩa nào đó mà nói, làm như thế không khác gì cáo trạng lãnh đạo thành phố. Tỉnh trưởng tất nhiên quyền cao chức trọng, nhưng huyện quan không bằng hiện quản, đắc tội với lãnh đạo thành phố là sẽ phải nếm đủ.

Liễu Tuấn cũng biết băn khoăn của bọn họ nên không miễn cưỡng, liền nói mấy câu như làm việc theo pháp luật, không nên biết sai còn phạm. Hai người liên tục gật đầu, biểu thị nhớ kỹ giáo huấn của tỉnh trưởng, tuyệt đối không dám quên, ước chừng nửa tiếng sau, trong sân vang lên những tiếng xe hơi,

Bình luận

Truyện đang đọc