TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bộ khung nhân sự cơ bản của tỉnh A đã được an bài, giống như dự liệu của Liễu Tuấn, để tạo thế cho Cù Hạo Cẩm, thanh trừ chướng ngại, TW tiến hành điều chỉnh quy mô lớn với tỉnh A, tính cả Thai Duy Thanh, Cù Hạo Cẩm, lần này mười ba vị thường ủy tỉnh A đã thay sáu khuôn mặt mới, lực độ điều chỉnh rất lớn.

Mọi người vốn cho rằng thường vụ phó tỉnh trưởng không điều chỉnh, nhưng không ngờ cũng điều chỉnh, phó tỉnh trưởng mới từ bên đông phương minh châu tới, cũng là thân tín của đương kim thủ trưởng, từng có quan hệ cấp trên cấp dưới với Cù Hạo Cẩm, thời gian cộng tác không ngắn, theo Liễu Tuấn biết, người này chính do Kính bộ trưởng tiến cử.

Thế là chính phủ tỉnh coi như thay máu hết rồi, tỉnh trưởng Thai Duy Thanh, phó tỉnh trưởng thường vụ là người thuộc Cù hệ, phó tỉnh trưởng thường ủy thì là Thôi Phúc Thành thuộc Hà hệ, ba đại lão đứng đầu chính phủ tỉnh hoàn toàn thay mới.

Thôi Phúc Thành bất ngờ chen chân vào thường ủy tỉnh làm biết bao người mắt tròn mắt dẹt, không chỉ vì Thôi Phúc Thành tiến vào trung tâm quyền lực của tỉnh A, mà vị trí thường ủy này còn cố ép ra cho hắn. Ban đầu ban tỉnh ủy chỉ cấp cho chính phủ hai hạn ngạch, Hà Duyên An vận động cao tầng, thể hiện sự tồn tại mạnh mẽ của mình, làm cán bộ Hà hệ ở tỉnh A tinh thần phấn chấn.

- Tiểu ngoan đồng, cậu thật gớm đấy.

Đồng chí Bạch Dương trêu chọc Liễu bí thư qua điện thoại.

Liễu bí thư không hiểu gì:
- Bạch ti trưởng, lãnh đạo nói chuyện quả nhiên là có trình độ, lời này khiến tôi như đi trong mây mù.

Bạch Dương cười hì hì:
- Vị trí của Thôi Phúc Thành do cậu an bài chứ gì?

- Thủ trưởng anh minh, trông xa vạn dặm.

Liễu bí thư cũng đùa, trước mặt chị Bạch Dương, y chẳng bao giờ che giấu gì. Chỉ cần chị Bạch Dương hỏi gì, là cơ bản báo cáo đúng sự thật. Có điều Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, chuyện này đang nhẽ phải do Hà Mộng Doanh đàm luận với y mới đúng, sao Bạch Dương cũng tin tức linh thông như thế rồi.

- Hi hi, ngạc nhiên phải không? Ba chị nói Hà bộ trưởng chuyến này tranh đấu quyết liệt, không hề có ý nhún nhường chút nào.

Bạch Dương cười hé lộ đáp án.

Liễu bí thư vỡ lẽ, Bạch Kiến Minh vừa mới lui về tuyến hai, sức ảnh hưởng còn rất lớn. Thực tế quan viên cỡ như Bạch Kiến Minh cho dù lùi về, trí tuệ chính trị đối với người kế nhiệm vẫn là một món tài phú quý giá, Kính bộ trưởng lại cùng hệ phái với ông, đều là cấp dưới đương kim thủ trưởng tín nhiệm, Kính bộ trưởng gặp phải vấn đề khó giải quyết, trao đổi với ông là chuyện rất bình thường.

Vì vị trí thường ủy của Thôi Phúc Thành mà Hà Duyên An dốc toàn lực, ngay cả Bạch Kiến Minh cũng phải nói bà tranh đấu quyết liệt thì đúng là mức độ kịch liệt rất lớn. Hà Duyên An lịch sự nhã nhặn, nhưng một khi cương ngạnh thì ai ai cũng phải nhường ba phần.

- Nghe nói lần này Hà bộ trưởng tiến cử Thôi Phúc Thành, vốn liếng lớn nhất chính là khu Trường Hà phát triển mau chóng, đó là công hiến đặc biệt trong nhiệm kỳ của Thôi Phúc Thành.

Bạch Dương chỉ điểm rõ hơn, Liễu Tuấn lấy thành tích huy hoàng của mình ở khu Trường Hà ra cho Thôi Phúc Thành, để Hà Duyên An lấy đó làm vốn tranh đấu.

Có điều Bạch Dương chẳng ngạc nhiên, người này khi mới tốt nghiệp đại học, làm chức phó khó trưởng nho nhỏ đã có khả năng tác động bố cục nhân sự của tỉnh rồi, y tới tỉnh A hơn hai năm, thành tích nổi trội, đấu đá tưng bừng, càng không thể coi thường.

Phải nói Thôi Phúc Thành cũng không phải là cướp công của người khác, Thôi Phúc Thành bỏ ra rất nhiều công sức cho việc kiến thiết khu Trường Hà, ít nhất nếu không có sự ủng hộ của hắn, Liễu Tuấn không thể mau chóng đứng vững ở khu Trường Hà rồi tiếp đó ho phong hoàn vũ ở Ngọc Lan. Khu Trường Hà nhất định sẽ không phát triển nhanh chóng như ngày hôm nay.

Sự ủng hộ toàn lực của người đứng đầu chính phủ đối với Liễu Tuấn mà nói là rất quan trọng, Thôi Phúc Thành vì thế tiến cấp là điều đương nhiên.

- Chị, sao chị lại...

Liễu bí thư hiểu rõ rồi lại hiện ra nghi vấn mới, trước kia Bchj Dương đâu để ý tới cái này, Bạch Dương có thói quen làm tốt công việc của mình, không tùy tiện đi can thiệp vào lĩnh vực bên ngoài.

Bạch Dương bĩu môi, có chút không vui, rồi nhớ ra, tiểu ngoan đồng ở bên kia mà, sao thấy được động tác bất mãn của mình, không khỏi bật cười nói:
- Ai bảo cậu ở đó chứ.

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng làm Liễu Tuấn cảm động hết mức, chỉ cần y ở đâu, trái tim Bạch Dương hướng về đó.

Liễu Tuấn trêu:
- Đồng chí Bạch Dương, cha chồng thành lãnh đạo trực tiếp, trong lòng không có áp lực gì chứ?

Bạch Dương đỏ mặt, gắt giọng:
- Lại nói bậy bạ.

Bạch Dương vẫn hay thẹn thùng như thế, cho dù trong lòng đem Liễu Tấn Tài thành "cha chồng" thật, nghe Liễu Tuấn nói thế vẫn không khỏi xấu hổ.

- Chị yên tâm, ba chúng ta yêu cầu công việc có nghiêm khắc một chút, nhưng là người rất tốt, tuyệt đối không vô duyên vô cớ đi làm khó các đồng chí... Nếu biết chị là con dâu, nói không chừng...

Liễu bí thư còn đang nói lung tung, chị Bạch Dương đã không chịu nổi, tức giận nói:
- Cậu còn nói năng bậy bạ chị không thèm để ý tới cậu nữa.

- Được được được, em không nói nữa.

Liễu Tuấn biết tính cách e lệ của Bạch Dương, liền không nói nữa, chọc giận Bạch Dương rồi nói không chừng sẽ cúp điện thoại, thế thì gay to.

Điện thoại trầm mặc một lúc, Bạch Dương nói khẽ:
- Hai ngày trước chị tới công viên Long Sơn, nói chuyện với... Với dì Nguyễn, ừm, Liễu Dương thật dễ thương...

Liễu Tấn Tài sau khi tiến kinh, không vào tứ hợp viện cổ kính ở, mà giống Nghiêm Ngọc Thành, ở trong khu biệt thự của công viên Long Sơn, đó là nơi quần cư của quan lớn trong kinh thành, Giải Anh và Nguyễn Bích Tú lại có thể thường xuyên gặp gỡ chuyện trò, Liễu Dương chạy qua chạy lại giữa bà nội và bà ngoại rất tiện.

Bạch Dương từng là cấp dưới của Liễu Tấn Tài, hiện giờ Liễu Tấn Tài lần nữa thành cấp trên trực tiếp, hơn nữa với giao tình hai nhà, Liễu Tấn Tài tiến kinh, Bạch Dương tới bái phỏng là chuyện đương nhiên, không ai có thể bàn tán được gì.

Nhưng thế giới nội tâm thực sự của Bạch Dương thì người ngoài không thể hiểu được.

Nói tới câu "Liễu Dương thật dễ thương", Bạch Dương lặng lẽ thở dài, vẻ mặt buồn bã.

Tuổi hoa sớm qua, hồng nhan dễ già.

Nhất thời tim Liễu Tuấn thắt lại, trầm mặc hồi lâu, rồi nói:
- Chị, em nhớ chị rồi... Chị tới Ngọc Lan khảo sát đi.

- Ừ.

Bạch Dương thấp giọng đáp.

Đặt điện thoại xuống rất lâu, trong lòng Liễu Tuấn cứ loạn lên, không sao bình tĩnh được, có điều Liễu bí thư thương cảm không được bao lâu, mau chóng bị tiếng chuông điện thoại khác quấy nhiễu.

- A lô, tôi là Liễu Tuấn đây!

- Liễu bí thư, là tôi, Lý Huệ đây.

Từ khi Cận Tú Thật "gửi con côi", biểu thị nguyện vọng hợp tác, quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lý Huệ đã thành một loại như đồng minh. Ít nhất thì cũng không va chạm với nhau nữa, Lý Huệ là người rất thông minh nhạy bén, nếu như Liễu Tuấn cần chính phủ hợp tác, thường thường y chưa lên tiếng, Lý Huệ đã xử lý rồi, thủ đoạn gọn gàng mau lẹ, lại không hề kể công. Ước chừng theo hắn, nếu là đồng minh, thì hỗ trợ cho nhau là điều hiển nhiên.

Theo phân tích bình thường công việc của Liễu Tuấn và Lý Huệ không có mấy chỗ đan xen nhau, chuyện của Liễu Tuấn vốn không cần phiền Lý Huệ xử lý. Quan hệ Liễu Tuấn và Thôi Phúc Thành đã công khai, cán bộ lớn nhỏ ở Ngọc Lan còn ai không biết Thôi thị trưởng là "chiến hữu" của Liễu bí thứ? Song chính vì quan hệ mật thiết công khai, nhiều chuyện Thôi Phúc Thành không tiện ra tay.

Nếu là cán bộ thân cận với bọn họ thì không phải là vấn đề lới, chỉ cần là công việc do một trong hai người giao cho, khẳng định ra sức đi làm. Nhưng với cán bộ khác quan hệ xa hơn, dù Liễu Tuấn hay Thôi Phúc Thành giao việc cũng bớt xén, làm không tích cực lắm.

Lúc này tác dụng của Lý Huệ liền thể hiện ra.

Quan hệ đồng minh giữa hai bên là một bí mật, người biết cực kỳ ít. Chính Thôi Phúc Thành cũng không biết. Mọi người vẫn theo lối tư duy cũ cho rằng hai người từng có va chạm, Liễu Tuấn lại đăng tội với Đinh Ngọc Chu, tức là gián tiếp đắc tội với Cận Tú Thật, Lý Huệ chắc chắn đứng ở phía đối lập với Liễu Tuấn. Cho nên đôi khi Lý Huệ đứng ra xử lý, thu được tác dụng không ngờ.

Liễu Tuấn cũng âm thầm xử lý một số vấn đề khó khăn của Lý Huệ.

Lúc này Lý Huệ gọi điện tới có ý gì, Liễu Tuấn biết rõ.

Thôi Phúc Thành lên phó tỉnh trưởng rồi, tuy vẫn kiêm nhiệm thị trưởng, nhưng thực tế chỉ là quá độ, đợi đại hội nhân dân ở Ngọc Lan được mờ, là phải trao quyền lại cho thị trưởng mới.

Hiện giờ công tác thường ngày ở chính phủ do Lý Huệ chủ trì.

Trong lòng Lý Huệ khó tránh khỏi có suy nghĩ.

Có điều Liễu Tuấn thấy Lý Huệ lần này không có cơ hội, vì hắn lên phó sở còn muộn hơn Liễu Tuấn, không thể lên làm thị trưởng thành phố phó tỉnh sớm như thế.

Lý Hụê làm thư ký cho Cận Tú Thật lâu, nhưng khởi điểm lại thấp, khi mới tới bên Cận Tú Thật chỉ là là cán bộ cấp phó xử, mấy năm tăng liền hai cấp lên phó ở, đã là quá mức rồi.

Quả nhiên Lý Huệ nói:
- Liễu bí thư có thời gian không? Tối này cùng nhau tụ họp.

- Được

Bình luận

Truyện đang đọc