TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Câu trả lời nhận cho cuộc điện thoại mà tôi gọi từ phòng làm việc của cha đến viện nông khoa tỉnh làm người ta phải phấn chấn. Họ có thể cung cấp hai loại ong mật Italia và ong mật Trung Hoa. Những thứ liên quan đến thùng nuôi ong, kĩ thuật nuôi dưỡng đều đường cung cấp.

Tôi khá thích cái tên mong mật Trung Hoa này, nên đã lập tức đặt hàng hai thùng.

Vốn muốn đặt nhiều hơn vài thùng nhưng nhân viên tiếp đãi của viện nông khoa nghe thấy tôi nói qua tình hình, biết tôi là một tay nuôi dưỡng mới chưa có kinh nghiệm liền nhiệt tình kiến nghị nói tốt nhất là đặt hai thùng, đợi khi có kinh nghiệm nuôi thì tăng thêm số lượng, hơn nữa nuôi ong mật sau một khoảng thời gian thì sẽ tự phân đàn.

Cha nghe tôi gọi điện thoại xong mới hỏi: "Mua cho ai vậy?"

"Lương Quốc Thành, là cha của Lương Kinh Vĩ."

Thực ra cũng không cần thêm lời giải thích vào, con nhà mình đã chạy đến nhà người ta chơi cả hai ngày chẳng lẽ lại không thể nhớ được Lương Quốc Thành là ai sao?

"Nhà bác Lương rất nghèo, cả thôn Phong Thụ cũng nghèo, phải nghĩ cách giúp họ thoát nghèo làm giàu."

Sau một buổi tối nói chuyện, nhận thức của cha đối với tôi đã sâu thêm một tầng, đã hoàn toàn coi tôi là đối tượng có thể nói chuyện bình đẳng. Nghe vậy liền nói: "Lối suy nghĩ này là đúng. Cha nghĩ chúng ta có thể mời chuyên gia viện nông khoa tỉnh đến làm một cuộc điều tra nghien cứu, xem xem huyện Hướng Dương chúng ta rốt cuộc là có nơi nào thích hợp để nuôi ong. Đưa ra một phương án rồi triển khai toàn huyện.

Tôi mừng rỡ, tán thành nói: "Cha thật có khí phách, càng ngày càng giống người đứng đầu huyện cách uỷ."

Cha cười mắng: "Cái gì mà càng ngày càng giống? Cha vốn đã vậy rồi mà."

"Đúng đúng đúng, là con nói sai, đáng đánh."

Nói rồi tội nhẹ chạm vào mặt mình.

Nhìn thấy hai cha con tôi cười đùa vui vẻ, Giang Hữu Tín đang cúi đầu chỉnh lý tài liệu văn kiện cũng mỉm cười. Từ khi anh ta giúp chị cả học phụ đạo đến nay, cha ngày càng coi trọng anh ta, vẻ yêu thích như cũng được viết trên mặt vậy. Có điều hình như giữa anh ta và chị cả vẫn chưa nhìn thấy tiến triển gì, cũng chả trách, chị cả bây giờ vẫn là học sinh cấp 3 mà. Giang Hữu Tín phải rất cẩn thận, nếu như chọc giận Liễu chủ nhiệm thì không phải là chuyện đùa.

"Được, tìm cơ hội thì chúng ta thử hợp tác với họ."

"Nếu đã như vậy thì không cần phiền đến Lương Kinh Vĩ chạy ngược chạy xuôi lên tỉnh thành nữa. Tự con sẽ lên tỉnh thành một chuyến, vừa lúc tiện đường đưa bác Chu quay về trường Đảng."

"Ý kiến này không tồi." Cha mỉm cười nói: "Cha sẽ sắp xếp một đồng chí ở cục nông nghiệp đưa con đi tỉnh, lái xe Jeep đưa đi.

"Tốt quá."

Nghe nói không cần phải chen chúc lên chiếc xe lớn đi hơn 200km mà mất 7, 8 tiếng đồng hồ tôi vui mừng đến mức nhảy cẫng cả lên. Không cần phải nói đến thập niên 70 mà cả thời kì đầu của thập niên 80, 90, dân chúng ra ngoài khó, ngồi xe khó đều là một vấn đề lớn tồn tại mang tính toàn quốc, còn đối với bộ phận tầng lớp thấp mà nói, sau khi bánh xe lịch sử tiến vào thế kỉ 21, vấn đề này vẫn chưa từng được giải quyết tốt.

Giang Hữu Tín cười nhắc nhở một câu: "Chủ nhiệm, thầy giáo Chu chuyển nhà chắc là sẽ có một chút hành lý? Một chiếc xe Jeep sợ là không đủ."

Tôi liền nhớ đến chiếc hòm trong phòng của Chu tiên sinh, đó chắc là một chiếc hòm vô cùng quý báu, tiên sinh xem trọng nó còn hơn tính mạng.

"Ừ, việc này để tôi gọi phòng làm việc huyện cách uỷ phái một chiếc xe tải đến. Chu tiên sinh đã hồi phục chức vụ cán bộ phó phòng ban, có thể hưởng thụ đãi ngộ này, cũng không thể để người trong tỉnh nói huyện Hướng Dương chúng ta không có tình nghĩa được.

Chủ nhiệm huyện cách uỷ điều động hai chiếc xe vốn không phải báo cáo với Nghiêm Ngọc Thành, nhưng cha đã quen với việc này rồi nên vẫn nói qua với Nghiêm Ngọc Thành một tiếng. Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên là gật đầu đồng ý.

Đến ngày Chu tiên sinh chuyển nhà, tình hình đoàn kịch huyện và đại đội Ma Đường Loan đã phát triển sáng láng. Không cần nói Chu tiên sinh có bao nhiêu của cải, cũng không phải là người đưa đi đặc biệt nhiều, quan trọng là ở chỗ trong đám người đi đưa lại có bóng dáng của thư kí huyện cách uỷ và chủ nhiệm huyện cách ủy. Đoàn trưởng đoàn kịch huyện vừa nghe được chuyện này lập tức choáng váng, khi ông ta vội vã chạy tới bên ngoài gian phòng nhỏ mà trước đây Chu tiên sinh ở thì đã không còn một bóng người, ông ta chỉ có thể nhìn theo chiếc xe tải đang kêu ầm ầm chạy phía xa, rồi để bụi bám đầy mặt.

Đồng chí ở cục nông nghiệp huyện lần này được phái đến viện nông khoa tỉnh làm công vụ là cục trưởng Trần Lập Hữu và một trưởng ban họ Nghiêm. Trần cục trưởng rất có mắt nhìn người, thấy Nghiêm Ngọc Thành và Liễu chủ nhiệm đích thân chuyển nhà, lập tức đã đoán ra thân phận Chu tiên sinh không phải tầm thường, nửa đường liền kêu tài xế quay trở về cục nông nghiệp gọi hai công nhân trẻ tuổi một nam một nữ lên xe tải ngồi, rồi tiến về thành phố Đại Ninh. Hai công nhân trẻ tuổi đó là do Trần cục trưởng gọi đến trường Đảng của tỉnh uỷ để bố trí nơi ở mới cho Chu tiên sinh. Tiên sinh và sư mẫu tuổi cũng đã cao, chiếc hòm lớn và những vật dụng muốn bê lên xuống cũng không tiện. Trần cục trưởng và Nghiêm trưởng ban hình như cũng không giống như những người quen với lao động thể lực, còn tài xế xe Jeep và xe tải là thuộc sự quản lý của chủ nhiệm phòng lòng việc huyện cách uỷ, Trần chủ nhiệm chỉ huy họ đương nhiên là không bằng chỉ huy công nhân của chính mình.

Sự thật đã chứng minh, Trần cục trưởng này sắp xếp quả thật là có con mắt nhìn xa. Xe đã đến tỉnh thành, Chu tiên sinh đến bộ tổ chức tỉnh uỷ báo cáo, rồi lại chạy về kí túc xá trường Đảng, nhưng đã đến lúc tan làm, khó khăn lắm mới tìm được một cán bộ hậu cần của tổng vụ sở quản, rồi lấy được chìa khoá vào phòng mới. Muốn trường Đảng phái người đến giúp chuyển nhà nhưng lại có mấy người tình nguyện rồi.

Của cải của Chu tiên sinh ít đến đáng thương, đồ đạc vận chuyển rất dễ. Bốn cán bộ của cục nông nghiệp công với hai tài xế và thêm cả bổn nha nội vào mà chưa đến một tiếng đồng hồ đã sắp xếp nhà xong. Chu tiên sinh vô cùng cảm kích, liền mời mọi người vào trong nhà ăn của trường Đảng ăn bữa tối. Người đầu bếp ở đó vẫn là người 8 năm trước, vừa nhìn đã nhận ra Chu tiên sinh, lắc lư cái thân hình mập ú lớn tiếng chào Chu tiên sinh. Cố nhân gặp lại nhau đương nhiên sẽ có sự xúc động hàn huyên.

Trần cục trưởng làm việc rất tinh tế, hôm nay chưa vội đến viện nông khoa tỉnh, vừa sáng sớm đã đến trường Đảng, cũng không bảo tài xế xe tải quay về mà đem theo cả hai xe, kép Chu sư mẫu đi dạo phố, mua tất cả những vật dụng gia đình cần cùng, sắp xếp thoả đáng, lại bận rộn mất một ngày mới tính toán mọi chuyện ổn thoả.

Đến ngày thứ ba mới cáo từ vợ chồng Chu tiên sinh, đến viện nông khoa tỉnh làm công vụ.

Nghĩ đến việc những ngày sau này không thể thường xuyên gặp gỡ Chu tiên sinh, nên khi từ biệt, tôi quả thật là rất buồn. Sư mẫu xoa xoa đầu tôi, khóc một lúc lâu thật sự không nỡ rời xa. Hai người họ không có con cái, hai ba năm nay xem tôi như là con trai họ vậy, tình cảm rất sâu đậm.

"Tiểu Tuấn, cháu thiên chất thông minh, tiền đồ rộng mở. Sau này hành sự phải cẩn thận, không được ỷ thế kiêu ngạo rồi tự gây ra hoạ nhé."

Chu tiên sinh nhìn tôi, chầm chậm nói những lời khuyến khích trước khi chia tay.

Tôi đỏ cả hai mắt lên gật gật đầu, lùi một bước, quỳ xuống, dập đầu ba cái rất quy củ.

"Tiểu Tuấn, có thời gian thì đến đây chơi nhé..."

Chiếc xe jeep đã khởi động, sư mẫu vẫn đuổi theo xe hét lên.

Lúc đó tôi dốc hết sức lực toàn thân mới có thể miễn cưỡng không cho nước mắt chảy ra.

Người của viện nông khoa rất nhiệt tình. Cuối năm ngoái họ đã giúp huyện Hướng Dương làm những chuồng nuôi lớn và bồi dưỡng cách phòng rỗng nấm đông cô thành công, trở thành một thành tích lớn của viện nông khoa, nhận được sự biểu dương của lãnh đạo cách uỷ chủ quản nông nghiệp sinh sản tỉnh, mọi người đều đã rất vui mừng. Bây giờ đồng chí của huyện Hướng Dương lại đến nhờ giúp đỡ đương nhiên không thể chối từ. Phùng phó viện trưởng của viện nông khoa tỉnh thậm chí còn đích thân gặp gỡ tiếp đón cục trưởng Trần, thái độ coi trọng khoa học kĩ thuật nông nghiệp đối với huyện Hướng Dương càng được tán thưởng, ông ấy lập tức chỉ định hai chuyên gia về nuôi dưỡng ong đen 4 thùng nuôi ong mật và một đống tài liệu về kĩ thuật nuôi ong đi cùng xe chúng tôi trở về huyện Hướng Dương. Hai thùng ong trong số đó là tôi mua cho Lương Quốc Thành, còn hai thùng kia là dùng để làm vật dụng giảng bài nuôi ong.

Trần cục trưởng biết tôi là con trai của Liễu chủ nhiệm nên ngầm nói với tôi coi như hai thùng ong đó tính vào phí đi công tác, tôi mỉm cười mà từ chối khéo. Một chút tình nghĩa như thế này không nợ cũng được, món tiền này bây giờ thật là không đáng để bổn nha nội để tâm.

Về phía huyện Hướng Dương, cha đặc biệt coi trọng chuyện này, đích thân tiếp đãi hai vị chuyên gia, sắp xếp để cho hai chuyên gia trong thời gian điều tra nghiên cứu ở huyện Hướng Dương do Trần cục trưởng cùng đi với họ cả quá trình. Còn nói với Trần cục trưởng có chuyện gì thì có thể liên hệ trực tiếp với Giang Hữu Tín.

Nghe nói phải đi cùng cả quá trình, Trần cục trưởng trong lòng có chút ngại khó. Nghiên cứu khảo sát nuôi dưỡng nông nghiệp không cần thứ khác, đa phần thời gian là ở trên sơn dã làm việc, quả thực không phải là chuyến công tác tốt đẹp gì. Trần cục trưởng là quan gia quen làm việc một cách dễ chịu trong phòng làm việc rồi, làm thế nào có thể nhẫn nại với sự khổ cực đó? Nhưng sau đó khi nghe thấy có thể trực tiếp liên lạc với thư kí của Liễu chủ nhiệm để báo cáo công việc thì Trần Lập Hữu lại chuyển buồn thành vui. Đây là một cơ hội tốt để tiếp cận với lãnh đạo.

Trong các cục uỷ thuộc huyện thì cục nông nghiệp không quyền không thế, vẫn là nha môn thanh thuỷ. Trần cục trưởng ở trong cái cục nát này đã bao nhiêu năm, quả thực là phát ngấy lên rồi. Nếu có thể mượn cơ hội này thông qua con đường thư kí Giang để nhận được mấy câu nói tốt đẹp của chủ nhiệm Liễu thì tình hình sẽ khác. Không cần phải đề bạt trọng dụng, chỉ cần có thể điều đến những đơn vị có thực quyền, thì đó đã là chuyện rất tốt rồi. Chỉ cần cắn chặt răng vượt qua khoảng thời gian nghiên cứu này, nhưng phải làm cho hai vị chuyên gia này không quyến luyện bịn rịn với sơn thuỷ ở huyện Hướng Dương này mới tốt.

Còn về việc làm thế nào để lấy lòng thư kí Giang rồi tiến đến làm thân với chủ nhiệm Liễu thì với một kẻ đã lăn lộn quan trường như cục trưởng Trần đương nhiên tự có cách mà không thể để cho người ngoài biết.

Nhìn thấy cục trưởng Trần vui vẻ dẫn hai vị chuyên gia đi, trước khi đi còn không quên cười chào với tôi một cái, tôi cũng mỉm cười đáp lễ. Những gì trong lòng ông ta nghĩ tôi có thể quan sát mà ít nhiều hiểu được đôi chút. Vị cục trưởng Trần này làm việc rất tinh tế, am hiểu quan trường, nếu như có thể thực tâm làm việc thì có lẽ có thể kết bạn được, có thể kéo vào đội thành viên nòng cốt của cha.

Tối hôm đó, cục trưởng Trần đứng bên ngoài chỗ ở đơn vị của Giang Hữu Tín đợi đến hơn 9h, mới nhìn thấy dáng người cao gầy của Giang Hữu Tín đang ung dung bước ra.

"Trưởng khoa Giang."

Trần Lập Hữu đột nhiên chui ra cánh cửa tối thui, làm cho Giang Hữu Tín giật nảy mình lên.

Quan trường ở huyện Hướng Dương đã thành lệ, thường không gọi bí thư của lãnh đạo là bí thư, đại khái là vì tuy họ là người ở bên cạnh lãnh đạo, nhưng quyền lực ẩn chưa không nhỏ, cách gọi bí thư lại có chút không hay cho lắm, luôn cảm thấy như người hầu hạ của người khác. Gọi một tiếng trưởng khoa có vẻ có bề bên trên hơn.

Cấp bậc hành chính của Giang Hữu Tín đã đề lên chức phó khoa, câu "trưởng khoa Giang" cũng có chút xứng.

"Hả? Là cục trưởng Trần, muộn như thế này rồi còn không nghỉ ngơi sao."

Giang Hữu Tín cười bắt chuyện.

"Truởng khoa Giang cũng chưa đi nghỉ sao?" Trần Lập Hữu cười cười có chút nịnh nọt: "Muộn như vậy rồi mà trưởng khoa Giang giờ mới tan làm sao?"

"Đúng vậy, chủ nhiệm Liễu mu

Giang Hữu Tín thực ra vừa phụ đạo cho chị cả về, từ trong nhà tôi ra, nhưng chuyện này anh ta không thể tuỳ tiện nói với người khác.

"Làm việc bên cạnh lãnh đạo đúng là khổ cực nhỉ..."

Trần Lập Hữu há mồm ra vỗ nhẹ một cái.

Giang Hữu Tín cười xua tay, chặn lời Trần Lập Hữu nói: "Cục trưởng Trần muộn như vậy rồi còn có chuyện gì vậy?"

"Ha ha, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi thư kí Giang hai ngày tới có rỗi không thì cùng đi ăn cơm?"

Giang Hữu Tín cười nói: "Chuyện này nói không tiện lắm."

Lời này là nói thật, làm một thư kí thì thời gian không do mình sắp xếp.

Trần Lập Hữu liên tục gật đầu tỏ ra hiểu.

"Vậy, trưởng khoa Giang bây giờ có rỗi không? Đến kí túc của cậu ngồi một lát, tiện thể có chút chuyện muốn thỉnh giáo."

Giang Hữu Tín liếc mắt nhìn thấy trong tay Trần Lập Hữu đang xách một chiếc túi căng phồng, liền cười ha ha nói: "Ôi chà, cục trưởng Trần, thật là không đúng lúc rồi. Tài liệu đó tôi vẫn chưa viết xong, định về nhà tiếp tục viết nốt. Chủ nhiệm liễu giục gấp quá, ngày mai cần rồi. Quả thực là rất xin lỗi."

Trên phương diện chuyện này, không những cha tôi nhiều lần đã nhắc nhở anh ta không thể nhận đồ của người khác mà ngay cả tôi cũng từng nói với anh ta mấy lần, nếu như thiếu tiền thì cứ tìm tôi, bây giờ quan hệ của tôi và Giang Hữu Tín đã vô cùng thân thiết, coi nhau như anh em cũng không có gì là quá. Trong lòng tôi luôn coi anh ta là "anh rể" mà, đương nhiên anh ta cũng sẽ không chìa tay mượn tiền tôi thật.

Trần Lập Hữu biết Giang Hữu Tín đang từ chối khéo nên cũng không nóng vội. Chuyện này không thể gấp gáp được.

"Trưởng khoa Giang thật là còn người bận rộn, ha ha ha...vậy tôi không phiền cậu nữa, thỉnh giáo mấy câu ở đây luôn vậy, cậu xem có được không? Mấy phút là được rồi.

Trần Lập Hữu tốt xấu gì cũng là trưởng của một cục, những nhân vật có máu mặt ở huyện Hướng Dương Giang Hữu TÍn không thể quá phản bác trước mặt họ được.

"Cục trưởng Trần khách sáo rồi, tôi còn trẻ, mới đến huyện cách uỷ làm việc chưa lâu, còn phải nhờ sự chỉ bảo nhiều của anh. Anh có chuyện gì thì cứ nói, nếu là chuyện tôi có thể giúp thì tôi nhất định sẽ làm mà không nói hai lời.

Tuy là lời khách sáo nhưng Trần Lập Hữu nghe cũng thấy trong lòng có chút dễ chịu. Ông ta là người đã ngoài 40 tuổi, là cấp cục trưởng chính khoa, khi đã dùng lời mềm ngọt nhờ sự giúp đỡ của một thư kí trẻ mới cơ hai mươi mấy tuổi thì nếu người ta kiêu căng ra vẻ thì khong tránh khỏi có chút uất ức.

"Chỉ bảo thì không dám, trưởng khoa Giang là người đạt được giải nhất trong cuộc thi viết bài thu hoạch, so với mấy người già thô lỗ như chúng tôi thì giỏi hơn nhiều... Là như thế này trưởng khoa Giang, lần này chủ nhiệm Liễu bảo cục chúng tôi đến viện nông khoa tỉnh mời chuyên gia nuôi ong về đây, đó là chuyện rất tốt, có điều không biết...chủ nhiệm Liễu có chỉ thị gì cụ thể không?"

"Ừm, chủ nhiệm Liễu quả thật có ý muốn mở rộng ngành nuôi ong mật cho toàn huyện, nhưng chi tiết cụ thể như thế nào thì phải đợi kết quả điều tra của chuyên gia đã. Đương nhiên, nếu như cục nông nghiệp các anh có thể đưa ra một phương án cụ thể để chủ nhiệm Liễu tham khảo thì càng tốt."

Giang Hữu Tín không do dự gì mấy, vì những lời này vốn là muốn nói lại cho cục trưởng Trần, chỉ có điều buổi sáng cục trưởng Trần bận rộn tiếp đãi mấy chuyên gia viện nông khoa nên chưa kịp nói thôi.

Trần Lập Hữu vô cùng vui mừng vì đã hiểu được ý đồ của lãnh đạo, làm việc sẽ có mục tiêu rõ ràng hơn, việc này còn quan trọng hơn nhiều những việc khác. Nếu không chỉ biết cắm đầu vào làm việc, đợi làm xong mới nhìn lại thì lãnh đạo người ta lại bảo không có ý này, phí công tốn sức là thứ yếu, quan trọng là còn lưu lại ấn tượng xấu không có năng lực làm việc với lãnh đạo.

"Cảm ơn, cảm ơn. Trưởng khoa Giang, thật là quá cảm ơn...sau này công việc của cục nông nghiệp chúng tôi còn mong trưởng khoa Giang chỉ giáo nhiều hơn...ừm, một chút thổ sản này mong trưởng khoa Giang đừng khách sáo..."

"Cục trưởng Trần, rất muộn rồi, tôi còn phải về làm tài liệu. Nếu như cục trưởng Trần không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây."

Giang Hữu Tín hoàn toàn không muốn nhận mấy thứ này, ngay cả lời cũng không để người ta nói hết.

Trần Lập Hữu cũng không kiên trì. Tuy nói thời gian đã muộn, bên ngoài kí túc xá không có người, nhưng dù sao cũng là trong sân lớn của huyện uỷ, vạn nhất bị ai đó nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng không tốt.

Giang Hữu Tín nghĩ ngợi một chút rồi lại dặn Trần Lập Hữu một câu.

"Cục trưởng Trần, khi anh viết phương án thì tốt nhất là tìm con trai của chủ nhiệm Liễu, nó thường hay chơi ở xưởng sửa chữa trên phố cổ."

"Sao cơ? Được được..."

Thấy Giang Hữu Tín đã lên lầu, Trần Lập Hữu vẫn còn đứng ngẩn ra ở đó. Tìm con trai chủ nhiệm Liễu ư? Chính là cái đứa nhóc hai hôm trước đã cùng lên tỉnh sao? Tìm nó thì có tác dụng gì? Một đứa trẻ thôi mà. Lẽ nào thư kí Giang nói người nào khác? Nhưng chưa từng nghe thấy chủ nhiệm Liễu có hai đứa con trai!

Việc này có chút tốn sức suy nghĩ rồi.

Bất kể là Giang Hữu Tín có chỉ thị gì nhưng nếu đã là giao việc trọng đại thì Trần Lập Hữu không dám chậm trễ, liền ghi nhớ kĩ hai từ "phố cổ" và "xưởng sửa chữa". Ngày hôm sau, sau khi sắp xếp một phó cục trưởng và một trợ lí của phòng làm việc dẫn hai vị chuyên gia xuống vùng nông thôn điều tra, thì một mình mình đi vội đến con phố cũ tìm người.

Chỉ có điều thật không đúng lúc, cục trưởng Trần đã phí công đến rồi.

Tôi còn sớm hơn cả ông ta, đem theo hai thùng ong mật Trung Hoa và một số tài liệu về nuôi ong rồi kéo theo cả Lương Xảo đến thẳng thôn Phong Thụ. Từ sau nằm cùng giường và ngủ chung gối với Lương Xảo, đặc biệt là nghe chính miệng cô ấy thổ lộ thì trong lòng tôi đã hoàn toàn coi cô ấy là bạn gái mình. Di chỉ có một thiếu sót, đó chính là thời gian, như những gì Lương Xảo đã nói, cần phải đợi tôi trưởng thành đã. Thực ra tôi cũng cần cô ấy trưởng thành hơn chút nữa, dù sao thì tuổi trong tâm lý tôi đã là 40, cái bậc ngăn cách này không thể nói vượt qua là có thể vượt qua được.

Bây giờ thấy thời gian tôi làm ở xưởng sửa chữa ngày càng ít đi, mà công việc làm ăn lại đã vươn tới tận thành phố Bảo Châu, số lượng yêu cầu đối với điện thoại di động ngày càng lớn, Phương Văn Dịch cảm thấy chỉ dựa vào mình tôi thì đã có chút không chống đỡ được, nên sau khi thương lượng với tôi trước đó không lâu đã gọi một người làm công đến giúp, đó là con trai của chú anh ta, là em trai họ ruột thịt, người thuộc trấn Độ Đầu, tên là Nghiêm hồng Quân, 18 tuổi, đã từng học qua trung học.

Bình luận

Truyện đang đọc