TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trước mặt Liễu Tuấn đặt một tờ báo, có tiêu đề rất chướng mất (không hiểu quy tắc trò chơi khiến nhà đầu tư sợ bỏ chạy)

Tờ (động thái kinh tế ) này là của chính phủ Đại Ninh, tác giả bài (khiến người đầu tư sợ bỏ chạy) tên là Chu Phàm, một lưu học sinh ở Mỹ, là người Đại Ninh, Chu Phàm là người có lòng nhiệt huyết, mang hoài bão tạo phúc quê hương, thời gian sống ở Mỹ, đã tuyên truyền rất nhiều cho Đại Ninh, cũng có chút hiểu quả, thầy hướng dẫn của hắn bị tinh thần đó làm cảm động, sinh ra hứng thú với Đại Ninh, kéo một nhóm người đầy hăng hai tới thành phố Đại Ninh tham quan khảo sát.

Thầy hướng dẫn của Chu Phàm tên là Johnson, bản thân là giáo sư nghiên cứu học vấn, nhưng vợ lại là phụ nữ thành đạt trong giới kinh doanh, có chút danh tiếng ở Seattle, Johnson nghe Chu Phàm cổ động, cùng vợ thương lượng thuyết phục mấy người bạn trong giới làm ăn cùng bạn tới Đại Ninh, đương nhiên khảo sát chỉ là một phần, mục đích của chuyến đi này là du lịch.

Chu Phàm thấy nỗ lực của mình có hiệu quả hết sức kích động, liền liên hệ trước với cục đầu tư của Đại Ninh, lãnh đạo cục đầu tư rất coi trọng chuyến đi của Johnson, báo cáo với Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên. Đào Nghĩa Âu chỉ thị nhiệt tình tiếp đãi, vì thế cục trưởng cục đầu tư đích thân tới sân bay đón tiếp.

Johnson tới Đại Ninh, phó thị trưởng Ngô Ba đại diện cho chính phủ thành phố mời đoàn người Johnson ăn cơm, tỏ ý nhiệt liệt chào mừng.

Đoàn người Johnson tháy dung mạo thành phố sạch sẽ môi trường tốt đẹp, rất là phấn chấn, biểu thị sẽ tiến hành khảo sát tỉ mỉ hoàn cảnh đầu tư ở Đại Ninh, nếu như có khả năng sẽ tiến hành đầu tư.

Là học trò của Johnson, Chu Phàm được cục đầu tư mời làm phiên dịch, tháp tùng đoàn khảo sát của Johnson, Chu Phàm rất hưng phấn, biểu thị sẽ làm phiên dịch miễn phí.

Nhưng chuyện này lại thay đổi một trăm tám mươi độ, Johnson hẹn Chu Phàm gặp mặt ở nơi ở, nghiêm túc nói rõ với hắn, mục đích của chuyến đi này đổi thành du lịch thuần túy, mà không phải là tiến hành khảo sát đầu tư nữa.

Chu Phàm thất kinh, không biết vì sao sinh ra biết cố, vội vã hỏi nguyên nhâm.

Johnson nghiêm mặt, đưa một tờ tạp chí tiếng Nhật tới trước mặt hắn, Chu Phàm nhận lấy xem, đó là bài phỏng vấn Sơn Điền Tuấn Ngạn, bên trong miêu ta mình là người đầu tư, bị quan viên chính phủ Đại Ninh vô cớ đánh đập, lại bị cục cảnh sát vô cớ bắt giam bảy ngày.

Trong bài phòng vấn, chỉ đích danh tên Liễu Tuấn huyện trưởng Ninh Bắc, và Nghiêm minh phó bí thư huyện Thanh An.

- Chu, tôi biết cậu nồng nhiệt yêu quê hương, Đại Ninh đúng là một thành phố tươi đẹp, nhưng lại không hiểu quy tắc cuộc chơi, thương nhân đầu tư nơi này ngay cả an toàn nhân thân còn không được đảm bảo, chúng tôi không thể thích ứng được cái quy tắc này, cho nên mong cậu thứ lỗi.

Johnson nói rất khách khí nhưng cũng rất kiên quyết.

Chu phàm biết tính khí của thầy giáo, nói một là một hai là hai, nếu đã nói như vậy có giải thích thêm cũng là uổng công vô ích. Nghĩ tới tâm huyết bao năm của mình trôi theo dòng nước, Chu Phàm cực kỳ oán giận, lập tức tới cục đầu tư hỏi rõ căn nguyên của chuyện này.

Cục trưởng cục đầu tư chỉ mìm cười không trả lời chính diện, chỉ qua loa với hắn.

Chu Phàm càng thêm phẫn nộ, nhận định rằng người chính phủ bao che cho nhau.

Chu Phàm là người vô cùng chính trực, nồng nàn tình yêu quê hương, nói theo ngôn ngữ văn vè, là người có một trái tim vàng! Bởi thế mặc dù là người Đại Ninh, hắn có hiểu biết nhất định với quan trường trong nước, song lại bị ảnh hưởng cực lớn của văn hóa Mỹ, có gì là nói thẳng, lại tức giận đi tìm phó thị trưởng thường vụ Ngô Ba.

Thái độ của Ngô Ba cũng giống hệt người ở cục đầu tư, cũng né tránh không trả lời thẳng vấn đề, chỉ mỉm cười khẳng định hành động không tiếc sức mình chấn hưng kinh tế quê hương của Chu Phàm rất đáng tán thưởng, cùng một đồng lời xã giao.

Chu Phàm tức không sao tả siết, trong cơn tức giận, viết một bài báo cho đăng lên tờ báo kinh tế trong nước, đương nhiên trong bài báo không ghi rõ tên người và công ty, nhưng người hiểu chuyện này, đều nhìn một cái là biết chỉ vào ai.

Cũng không biết vì sao bài báo này được đưa lên tở (động thái kinh tế).

(Động thái kinh tế) là do phòng nghiên cứu chính sách thành phố chủ biên, được các ban ngành trực quản như sở đầu tư tham gia, bài báo được xử lý, cố gắng né tránh "sự kiện đánh bạn bè người Nhật”.

Bài báo chỉ tóm tắt sơ lược, thêm vào bình luận, làm thế nào để trọng điểm cải thiện hoàn cảnh thu hút đầu tư.

Tờ (động thái kinh tế) tất cả những ban ngành quản lý kinh tế và người đứng đầu đảng chính phủ huyện thuộc Đại Ninh đều nhận được

Phan Tri Nhân vừa nhìn thấy, liền kinh hãi, suy nghĩ chốc lát rồi đặt nó phía trên cùng văn kiện cần xử lý, đưa cho Liễu Tuấn không nói một lời.

Liễu Tuấn xem xong cau mày lại.

Không bao lâu sau Phan Tri Nhân lại vào pha trà.

- Tri Nhân, ngồi xuống một lát!
Liễu Tuấn chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc nói.

Đối với Phan Tri Nhân và Vương Á, Liễu Tuấn đều rất hài lòng, đặc biệt là Phan Tri Nhân rất hợp với tính khí của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn thường xuyên cùng hắn tham khảo một số vấn đề, một phương diện là bồi dưỡng Phan Tri Nhân, mặt khác là lỗi suy nghĩ của một người lãnh đạo với thư ký đôi khi có khác biệt, Liễu Tuấn cũng muốn thông qua suy nghĩ của Phan Tri Nhân, để điều chình nhận thức của mình về vấn đề nào đó.

Phan Tri Nhân ngồi xuống.

Liễu Tuấn chỉ vào tờ báo kia hỏi:
- Cậu thấy thế nào?

- Tôi thấy có kẻ đang cố ý lấy chuyện này ra giở trò, giống như bài phóng vấn trước đó của Sơn Điền Tuấn Ngạn vậy.

Đối với sự việc này về cơ bản Phan Tri Nhân biết rất rõ, hắn là người ủng hộ vững vàng của Liễu Tuấn, cũng hiểu con người và phong cách làm việc của Liễu Tuấn, nếu như mấy tên tiểu quỷ tử kia không quá đáng, Liễu huyện trưởng sẽ không tùy tiện ra tay.

Hắn cũng tin Liễu Tuấn chỉ ngồi chỉ huy, không tự mình động thủ.

Dù sao với phong độ một huyện trưởng, lại đánh nhau với người ta trong quầy bar thì còn ra thể thống gì.

Đáng lý ra chuyện này liên quan tới con trai và con rể tương lai của bí thư tỉnh ủy, lại là tranh chấp với bên ngoài, bất kể là chính phủ tỉnh hay Đại Ninh, đều phải dùng phương thức che đậy, không để việc này mở rộng quá lớn. Nhưng thực tế lại có người ngầm tiến lộ tin tức cho bọn Sơn Điền Tuấn Ngạn, hiển nhiên là có mưu đồ, hiện giờ trên tờ báo do chính phủ chủ biên lại chọc ra, chính là tiến thêm một bước thăm dò.

- Có kẻ muốn thăm dò tình thế. Phan Tri Nhân lại bổ xung thêm một câu.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu:
- Không tệ, nghĩ vấn đề ngày càng toàn diện ngày càng đi sâu rồi.

Phan Tri Nhân cười ngượng ngùng, đồng thời lại kính phục huyện trưởng thêm một tầng.

Người này thực quá bình tĩnh.

Phan Tri Nhân có một điều nghĩ không ra, Đường Hải Thiên là thị trưởng Đại Ninh, mà đám phòng nghiên cứu chính sách, lại dám đưa bài báo này lên, thì thực lá gan không phải nói.

Đoán chừng là có kẻ chống lưng cho rồi.

Còn nữa, Đường Hải Thiên là người chính trực, chuyện này liên quan ít nhiều tới Đường Thắng Châu, với tính cách của ông, cũng có thể không cố ý áp chế người của phòng nghiên cứu.

Liễu Tuấn cười nói.
- Người tên Chu Phàm này rất thú vị, rất chính trực.

- Huyện trưởng, liệu có phải là...
Phan Tri Nhân chỉ nói nửa câu.

Ý hắn là có phải Chu Phàm bị người ta sai khiến hay không?

- Không đâu.
Liễu Tuấn lắc đầu.

Chu Phàm mà bị người ta sai khiến, thì ngôn tử sẽ không kịch liệt như thế, hắn được sai khiến, thì là vì kiếm lợi, mà đắc tội với con trai cùng con rể của bí thư tỉnh ủy thì có lợi gì? Nếu như về sau hắn còn muốn phát triển ở Đại Ninh, thì ngu không ai bằng rồi.

- Ừm, Chu Phàm học quản lý kinh tế, là một nhân tài, nếu như đưa tới được huyện Ninh Bắc, thì là một tham mưu tốt.
Liễu Tuấn lại liếc qua tờ báo đó.

Phan Tri Nhân giật mình rồi lại cười khổ, thực sự không ngờ Liễu huyện trưởng lại nói ra một câu như vậy, xem ra mình ra sức học tập thế nào, về cách cục vẫn có chênh lệch không sao bù đắp được.

- Huyện trưởng, hay là chúng ta hẹn Chu Phàm?
Phan Tri Nhân không thẹn là thư ký tốt, lập tức nghĩ tới chức trách của mình, cho dù Liễu huyện trưởng nghĩ thế nào, chỉ cần lãnh đạo muốn người, mình phải nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.

Biết ở vị trí nào phải làm chuyện gì!

Đây chính là điều Liễu Tuấn tán thưởng.

Liễu Tuấn nói:
- Khả năng anh ta quay về Mỹ rồi không?

Phan Tri Nhân nói:
- Để tôi hẹn trước vậy, nếu anh ta về Mỹ rồi, thì cũng có thể liên hệ điện thoại, nói rõ ràng chân tướng sự việc, tránh cho người ta mãi hiểu lầm.

Nếu như để hắn ta viến thêm một bài báo nữa vãn hồi ảnh hưởng thì càng tốt.

Đó là suy nghĩ trong lòng của Phan Tri Nhân, chứ không nói ra, không biết có thể làm xong việc này không, trước khi có kết quả không nên nói bừa là hơn.

Liễu Tuấn gật đầu.

Phan Tri Nhân đi rồi, Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi gọi điện cho Nghiêm Minh, trao đổi việc này.

- Mẹ nó!
Nghiêm Minh chửi trong điện thoại.

Phải nói vị phó bí thư huyện ủy này trải qua bao năm rèn luyện, tính cách không còn thiếu trầm ổn như thế nữa, cũng chỉ có ở trước mặt Liễu Tuấn mới không muốn mang mặt nạ mà thôi.

- Không sao đâu, em chỉ muốn báo một tiếng cho anh biết thôi.
Liễu Tuấn nói rất nhẹn nhàng:
- Thế nào chẳng có kẻ luôn không chịu an phận, cứ mặc cho bọn chúng đi.

Nghiêm Minh hỏi ngay:
- Liễu Tuấn, cậu có suy tính gì rồi hả?

Hai người giao tinh nhiều năm, Nghiêm Minh hiểu tính cách của Liễu Tuấn, biết y nói thế chắc chắn có chuẩn bị rồi.

Liễu Tuấn chỉ cười nói:
- Thật thì không giả được, giả thì không thật được, cứ mặc cho bọn chúng gây chuyện trước, nếu chuyện lớn lên, thế nào cũng tới lúc có kẻ phải đau đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc