TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Mỗi một căn phòng trong khách sạn rộng khoảng 100m2, phòng khách chiếm diện tích hơn 60m2. Trong phòng khách, một bên đặt một bộ bàn ghế gỗ Hồ Dương hình chữ nhật, có 12 chiếc ghế có thành dựa, bên cạnh là một bức bình phong, lúc cần có thể kéo ra để trang trí.

Một bên của phòng khách treo một bức tranh và một bộ sôfa màu vàng, thảm và rèm cửa màu vàng in hoa màu xanh, thiết kế phòng khách tạo cho con người có cảm giác thoải mái, phấn trấn tinh thần.

Tôi mỉm cười gật đầu, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, phòng ngủ là màu xanh mơ hồ, tạo cảm giác ấm áp điềm tĩnh cho con người, bên trong có đặt một chiếc giường lớn, giường trang trí một màu thống nhất, đó là màu hồng phấn.

Thiết kế kiểu này cũng đúng, bình thường, người sống trong căn phòng hào hoa này, không thể là một người. Màu hồng phấn, sẽ tạo cảm giác hưng phấn cho con người khi nằm trên giường.

Trong phòng khách và phòng ngủ có đặt chiếc TV màu 11 inch và chiếc camera sản phẩm mới ra.

Cơ bản, nội thất và đồ dùng trong căn phòng hào hoa này tương đối hiện đại hoá, nhưng vẫn mang đậm phong cách cổ. Trong thành phố Giang Khẩu lúc bấy giờ, khách sạn đươc coi là hiện đại nhất.

Thăm quan lần lượt, tôi mỉm cười, nói: " Bố trí rất tốt."

Ba người thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi khi đi thăm quan phòng, ba người có chút căng thẳng.

" Đầu bếp của chúng ta, có sở trường là nấu món gì?"

Vừa ngồi xuống, tính tham ăn của nha nội tôi bắt đầu lộ ra, cũng không có cách nào khác, bụng liên tục kêu ục, ục, "Ông chủ" không thể tiếp tục giả bộ nữa.

"Em muốn ăn cái gì thì bảo đầu bếp làm cái đó."

Bàn Đại Hải cười.

" Nhưng...."

" Nhưng cái gì?"

Bàn Đại Hải liếc mắt nhìn chị tiểu Thanh, cười: " Liễu tỗng đã nói đầu bếp chuẩn bị rồi, chân giò hầm và nước tương thịt bò, và có thịt gà hấp..."

Lại là ba món cũ, nhưng tôi cũng không dám nói ra, trước mắt đây chính là ba món ăn mà tôi thích ăn nhất. Khi người ta đói, ăn cái gì cúng thấy ngon.

Chị tiểu Thanh mỉm cười, cầm điện thoại lên.

" Alô, bộ phận nhà bếp đúng không? Tôi là Liễu Thanh đây, mang những món ăn mà tôi đã đặt lên phòng 1C 08 nhé."

Cách sắp xếp số phòng, rất hợp với tập tục của thành phố Giang Khẩu, ở đây kiêng số 4, do vậy rất nhiều khách sạn không có tầng bốn, tầng ba lên luôn tầng năm, khách sạn chín tầng , thực tế là 8 tầng thôi.

" Uống rượu hay không?"

Bàn Đại Hải hỏi.

" Miễn đi, chút nữa chúng ta còn phải bàn chuyện, lần đầu gặp Âu Dương và Hán Sinh, người toàn là mùi rượu thì không được tốt.

" Vậy chúng ta uống nước ngọt nhé."

Chị tiểu Thanh cười, nói.

Tôi xua tay: " Không còn loại nước ngọt khác sao?"

Chị tiểu Thanh vội vàng nói: " Nước hoa quả được không? Dưa hấu hay nước chanh?"

" Nước dưa hấu nhé."

Tôi thích ăn đồ nhiều mỡ và đồ ngọt.

Chị tiểu Thanh cầm điện thoại thông báo cho nhân viên.

Không đến 15 phút, nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh biếc mang thức ăn lên, bước vào rồi cúi đầu chào khách. Nhân viên phục vụ đều là những người trẻ tuổi linh hoạt. Thành phố Giang Khẩu thời gian này, tuyển người rất dễ, chỉ cần gặp được công việc phù hợp với bản thân, không quan tâm việc năng hay nhẹ đều đồng ý đi làm.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đặt thức ăn vào bàn, rồi khoanh tay đứng bên cạnh, trong số đó có một bé gái tầm 10 tuổi rất đáng yêu, khom người đi đến, nói: " Tiên sinh, mời dùng cơm."

Âm thanh nhẹ nhàng, rất dễ nghe.

Tôi mỉm cười rồi gật đầu.

Huấn luyện rất tốt, phân công việc rất hợp lí. Ba vị lãnh đạo cấp cao của khách sạn đều có mặt, tôi mới là khách, ba người bọn họ cũng vì khách mà phục vụ, nghề kinh doanh khách sạn là nghề phục vụ.

" Được rồi, mọi người ra ngoài đi."

Tôi không khách sáo, ngồi vào vị trí trung tâm, bảo mọi người ngồi xuống, rồi vẫy tay bảo nhân viên phục vụ đi ra ngoài.

Nhân viên phục vụ chưa quay người đi, chị tiểu Thanh theo thói quen, liền gắp một miếng chân giò hầm vào đĩa của tôi, không phải nói, nhân viên phục vụ rất ngạc nhiên.

Cũng may nha nội tôi rất chú ý đến hình tượng, đợi nhân viên phục vụ đi ra ngoài, mới gắp miếng thịt lên ăn.

Bàn Đại Hải cười : " Đây khác nào doà bọn họ, trong mắt bọn họ Liễu tổng đứng ở vị trí rất cao, không ai có thể so sánh bằng."

" Thật không?"

Tôi nhìn chị tiểu Thanh với ánh mắt kinh ngạc.

Không ngờ chị tiểu Thanh dịu dàng thuỳ mị của tôi, trước mặt mọi người lại là một " Con cọp cái."

Chị tiểu Thanh cười: "Đều là học từ Âu Dương, cô ấy nói, thân mật với cấp dưới quá mọi người sẽ không kính phục."

" Cũng có lí, Âu Dương chính là phó tổng phụ trách đại đường và việc huấn luyện nhân viên phục vụ đúng không?"

" Đúng vậy, việc điều phối nhân viên là do cô ấy quản lí, Hán tổng phụ trách hành chính, hậu cần và nhà bếp, việc mua bán do Bàn Đại Hải phụ trách. Đồ điện và những thiết bị sửa chữa bảo vệ là do Vũ Quân Huy phụ trách. Anh ấy đi mua nguyên vật liệu, có gì tối mới đến báo cáo với em được."

Chị tiểu Thanh nói, Hán tổng gọi là lão Hán, tổng giám đốc Bàn Tử gọi là Lâm Hải Nhân."

Nhìn như vậy thôi, Bàn Đại Hải cũng không phải là người tầm thường.

" Công xưởng bên đó thế nào? Anh trai anh và anh họ, mọi người vẫn khoẻ chứ?"

Tôi chuyển chủ đề, hỏi đến việc của công xưởng. Dù sao đợi chút nữa cũng gặp mặt Âu Dương và lão Hán, lúc này không nhất thiết phải nói chuyện công việc.

" Đều ổn, nhưng hơi bận một chút....Nguyễn tổng bận việc sản xuất và tiêu thụ, còn anh Triệu....."

Nói đến đây, chị tiểu Thanh nói xen vào, tựa hồ phát hiện ra chuyện gì đó.

Tôi nuốt xong miếng chân giờ hầm, nói: " Thế nào?"

Chị tiểu Thanh cười hì hì: " Anh Triệu bận việc yêu đương, anh ấy yêu một người con gái phương bắc, 20 tuổi, rất xinh...."

Tôi giật mình, nhớ lại kiếp trước, 30 tuổi anh mới kết hôn, là một người quả phụ có hai con. Thời gian đó, nhà rất nghèo, anh lấy hai vợ, vận khí được cho là không tồi, trong Liễu Gia Sơn có rất nhiều người, chưa lấy vợ. Không ngờ, anh lại chạy đến thành phố Giang Khẩu tìm người yêu, lại còn là một người con gái phương bắc xinh đẹp.

Chuyện này là thật?

Ngạc nhiên một lúc, tôi liền cười ha ha: " Đây đúng là chuyện vui mà, ngày mai phải đến thăm chị dâu tương lại mới được."

Chị tiểu Thanh cười, nói: " Đúng vậy, quà chị cũng đã chuẩn bị rồi, chút nữa dẫn em đi."

Lại một lần nữa làm tôi ngạc nhiên.

Chị tiểu Thanh đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, không ngờ chị lại chu đáo như vậy.

Hắc Tử cười nói đúng một câu: " Thế nào, tiểu Tuấn, lần này yên tâm rồi chứ?"

Tôi giơ ngón cái lên, cũng không biết khen Hắc Tử nói đúng hay chị tiểu Thanh làm việc chu đáo, có lẽ một cử chỉ hai ý nghĩa.

" Mọi người bên kia, lợi nhuận có tốt không?"

" Rất tốt, Nguyễn tổng nói, xây dựng dòng nước chảy phía trước không đủ đùng, chuẩn bị tiếp tục mở rộng sản xuất rồi."

Tôi cười: " Mở rộng sản xuất là việc không sai, nhưng không phải chỉ trong nội bộ công xưởng, mà phải xây dựng một công xưởng mới như thế sẽ tốt hơn."

Bàn Đại Hải học tôi, giơ ngón cái lên: " Tuấn gia, em thật lợi hại, năm ngoái, em mua đất rồi xây dựng mấy công xưởng nhỏ, anh vân không hiểu, bây giờ anh phục em rồi."

Tôi cười, lộ vẻ đắc ý.

Không nói nữa, 60 mẫu đất dưới chân chúng ta, không đến một năm, giá sẽ tăng lên 80%.

" Tuấn gia, sao em biết?"

Hắc Tử đội nhiên hỏi.

Nếu là Bản Đại Hải hỏi, tôi có thể tìm một lí do nào đó trả lời cho xong, nhưng Hắc Tử lại khác, anh ấy mà hỏi, nhất định phải hỏi cho rõ ràng mới thôi.

Tôi suy nghĩ, nói: " Thực ra, bây giờ chúng ta chỉ cần đọc báo nhiều một chút, quan tâm đến chuyện của chính phủ một chút. Không những là văn kiện của chính phủ, còn là văn kiện của tỉnh D, thành phố Giang Khẩu...Tất cả đều phải quan sát tỉ mỉ, phải tìm hiểu thấu đáo, có rất nhiều việc, không phải tự nhiên mà hiểu....nói như vậy nhé, năm 80 thành phố Giang Khẩu bị chính phủ xếp vào một trong bốn thành phố có nên kinh tế đặc biệt, có rất nhiều chính sách, chủ quyền kinh tế. Trong nước, có nhiều nơi được trung ương đặc biệt chú trọng, đầu tư nhằm phát triển khu vực đó. Thành phố Giang Khẩu lớn như vậy, nhân tài đến đầu tư càng ngày càng nhiều, tài nguyên đất càng ngày càng bị thu hẹp, giá cả tăng là chuyện đương nhiên sẽ sảy ra....Chúng ta sẽ chờ, khu đất này, giá sẽ càng ngày càng tăng.

" Vậy, bằng mấy năm, doanh thu của khách sạn, sao không bán đất?"

Chị tiểu Thanh phản ứng rất nhanh, lập tức nói.

Tôi cười, lắc đầu, nói đúng một chữ: " Không."

" Vì sao?"

Ba người không hiểu.

Nếu giá đất tăng lên như vậy, vì sao có tiền lại không đi bán đất? Một năm tăng 80%, chúng ta tìm đâu được nơi kinh doanh tốt như vậy.

Tôi nghiêm mặt nói: " Vì sao thì bây giờ em vẫn không thể nói, nhưng từ lúc Khách sạn Thu Thuỷ khai trương, tất cả lợi nhuận đều được gửi vào tài khoản, không được tuy tiện sử dụng, đến lúc đó, em chuẩn bị xong, nếu làm tốt, còn kiến được nhiều tiền hơn việc bán đất."

" Hả?"

Bàn Đại Hải trận mắt, nhìn tôi, chị tiểu Thanh và Hắc Tử cũng ngạc nhiên không kém.

Còn kiếm được nhiều tiền hơn?

Việc này không thể nói cho bọn họ biết được.

Tôi cuời: " Ăn cơm đi, sau này em sẽ nói cho mọi người biết."

Hắc Tử lắc đầu, cúi đầu xuống cắn miếng chân giò hầm béo nhạy. Dù sao tiểu Tuấn nói gì thì làm đó, cuộc sống sẽ tốt hơn, trong kí ức của anh ấy, từ trước đến giờ nha nội tôi không bao giờ bỏ rơi mọi người.

Ăn xong cơm, chị tiểu Thanh đố kỵ với Bàn Đại Hải và Hắc Tử, bước đến phía sau lưng tôi, nhẹ nhàng xao bóp hai vua tôi, dịu dàng nói: " Nghỉ ngơi chút đã?"

" Không, mời Âu Dương và Hán tổng đến, mọi người nói chuyện một chút, còn có mười mấy ngày nữa khách sạn khai trương rồi, phải thiết chặt thời gian."

Bàn Đại Hải vội vàng đứng dậy đi gọi điện thoại, sau khi gọi điện thoại xong, mở của gọi nhân viên phục vụ đến thu dọn.

Tôi ngồi xuống ghế sôfa, chị tiểu Thanh bưng cốc chà để trước mặt tôi, là hương vị chà của quê hương, không ngờ chi tiểu Thanh sớm đã chuẩn bị từ trước rồi, chị nhìn tôi mỉm cười.

Không đến 15 phút, Âu Dương và Hán tổng đến.

Âu Dương tầm 32- 33 tuổi, dáng người gầy gầy, mặc bộ đồng phục khách sạn màu đen, ánh mắt rất sắc. Hán tổng tên thật là Hán Lực, tầm 30 tuổi, cao to, người hơi thô.

Lí lịch của hai người này, trong điện thoại chị tiểu Thanh đã giới thiệu qua cho tôi rồi, hai người dời quê đến thành phố Giang Khẩu từ rất sớm, vừa đến đã xin vào làm việc trong khách sạn, theo lời đồn, hai người này làm việc rất tốt, vì muốn mời hai người này đến làm việc trong khách sạn, Hắc Tử và Bàn Đại Hải bỏ ra rất nhiều công sức và thủ đoạn.

Hôm nay, sau khi gặp mặt hai người, tôi thấy Âu Dương là người có năng lực, đáng giá tiền bỏ ra, nhìn cách thiết kế không gian trong phòng, thấy Hán Lục đã cố gắng hết sức mình rồi.

Hai người đến chào hỏi ba vị lãnh đạo, rồi đồng loạt liếc nhìn tôi.

Nghi ngờ, hai người họ cũng đoán ra được là tôi muốn gặp mặt hai người họ.

Nhìn điệu bộ, chủ tịch hội đồng, tổng giám đốc, giám đốc tài chính đứng bên cạnh, một người thanh niên trẻ nghiễm nhiên ngồi ở giữa, nhìn đã biết là lãnh đạo có quyền, chỉ là người này còn quá trẻ, chắc cũng chỉ tầm 20 tuổi? Nghe nói là em họ xa của Liểu tổng, nhưng bản thân Liểu tổng, cũng chỉ có 21- 22 tuổi.

" Chào hai vị, tôi lên là Liễu Tuấn, em trai của chị tiểu Thanh, lần này đến chỉ là thăm quan, nghe nói hai vị đều là người tài trong quản lí khách sạn, vì vậy tôi muốn nói chuyện với hai vị...Mời ngồi."

Tôi đứng lên bắt tay hai người.

" Liễu tiên sinh, xin chào!"

Hai người không trả lời, không dám ngồi đối diện với tôi.

" Nhan đổng, mời mọi người ngồi."

Hắc Tử và mấy người im lặng ngồi xuống.

Ha ha, em trai của Liểu tổng cũng hơi quá đáng rồi, Nhan đổng, Lâm tổng, thậm chí cả Liểu tổng chị gái, cũng phải tuân thủ quy tắc, thật không có đạo lí mà.

Tôi nói chuyện với Âu Dương và Hán lực rất tự nhiên, hai người quê ở đâu, ở đây có nhiều người thân không, con cái thế nào...v.v.Âu Dương và Hán Lực --trả lời, càng ngày càng câu nệ không yên.

Đây chính là kỹ thuật nói chuyện. Hai ngươi cho rằng tôi đang thăm dò năng lực bọn họ, sớm đã có chuẩn bị từ trước. Ai ngờ tôi lại không hỏi về chuyện của khách sạn, lại hỏi chuyện gia đình, quả nhiên lợi hại, không biết tôi đang có âm mưu gì.

Cuối cùng Hán Lực lấy hết dũng khí, nói: " Liễu tiên sinh, xin hỏi, ngài không hài lòng với chúng tôi ở điểm nào?"

Tôi mỉm cười, đứng dậy, tiến đến cửa sổ, chỉ vào con thiên nga màu vàng trên chiếc rèm cửa, nói: "Cái rèm cửa này, vì sao không thiết kế rèm cửa tự động? Một căn phòng sang trọng như vậy, người thuê nhất định phải là người có tiền?"

" Cái này...."

Hán Lục chỉ biết im lặng nghe.

Tôi cũng không nói nhiều nữa, từ từ tiến đến phòng ngủ, đẩy cưa vào phòng vệ sinh, nói: "Bồn rửa tay, sao lại chỉ có một kiểu? Người thích cao, người thích đặt thấp...Mọi người có sơ thích không giống nhau."

Hán Lực liếc nhìn Âu Dương, ngạc nhiên.

" Nào, chúng ta vừa đi vừa nói."

Giống như đàn cá, chúng tôi lần lượt bước ra, tôi dẫn đầu đàn, chỉ vào một góc bên ngoài hành lang, nói: " khói xe rất dễ bám vào, nên dùng chất liệu bằng inox, như vậy sẽ không bị hư hỏng..."
Không cần quan sát kỹ tôi cũng chỉ rất nhiều điểm không hợp lệ, sắc mặt hai người tái lại vì xấu hổ, Hán Lực và Âu Dương toát mồ hôi.

Hán tổng, Âu Dương, tôi không phải cố ý làm khó hai người, chỉ muốn biểu đạt quan niệm của mình, sinh tồn của nghề phục vụ phụ thuộc vào cách quản lí chi tiết. Bước sang một thời đại mới, thiết kế nội thất của khách sạn mới nhất định hiện đại hơn chúng ta, lúc đó sức cạnh tranh sẽ càng ngày càng kịnh liệt, muốn tiếp tục sinh tồn, nhất thiết phải làm cho tốt, không có bí quyết nào khác, chỉ cần quản lí một cách chi tiết, cũng có thể nói, chi tiết sẽ quyết định thành bại của chúng ta!"

Bình luận

Truyện đang đọc