TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Ha ha ha, bí thư đại nhân, nhiệm vụ ngài giao phó đã hoàn thành viên mãn.

9h tối, Cận Hữu Vi gọi điện thoại cho Liễu bí thư.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Tốt.

Vốn cũng biết loại chuyện vặt vãnh thế này, Cận Hữu Vi ra mặt khẳng định là không có chút xíu vấn đề gì, một tiểu khoa trưởng và một tên thương nhân trái luận, sao có thể là đối thủ của Cận công tử.

- Nói ra cũng thật buồn cười, đám khốn đó không có mắt, dám tính kế với bạn Liễu bí thư, đáng đời bọn chúng.

Cận Hữu Vi tâm tình khá tốt, trong điện thoại kể đơn giản qua một chút, thì ra Trương Thu vốn là người làm ăn đàng hoàng, mười mấy năm kinh doanh tích lũy được một chút gia sản, không ngờ hai năm qua mê cơ bạc, bị người ta cắt xẻo, nợ chồng chất, không đường trả, liền nảy ra ý đồ xấu, muốn chơi Trầm Nguyệt Sơn một vố.

Dù sao Trầm Nguyệt Sơn là thương nhân ngoại tỉnh, chỉ cần lôi kéo được Kiều Lương, cho dù Trần Nguyệt Sơn có biết bị người ta chơi xỏ, cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.

Không ngờ lại chọc vào thủ trưởng số một của Ngọc Lan.

Xem ra cái số Trương Thu tệ hết chỗ nói.

- Gian thương.

Liễu bí thư nói hai chữ, tâm tình cũng rất tốt, ít nhất chuyện này cha mẹ Trầm Nhiêu không có trách nhiệm, thực phẩm sản xuất ra cũng hợp cách, thế thì tốt, Liễu Tuấn không muốn thấy Trầm Nguyệt Sơn cũng là thương nhân bất lương. Nếu không nể mặt Trầm Nhiêu y vẫn ra tay giúp đỡ, có bồi thường khác cho ông ta, nhưng trong lòng không thể không có vết gợn.

Hai chữ này của Liễu bí thư làm Cận công tử cú lắm, cảm giác như câu này của y là nhắm vào mình, bình luận Liễu bí thư với hắn là "thương nhân bất lương", cứ mỗi lần gặp mặt lại nhắc nhở Cận công tử một lần.

- Còn có tham quan ô lại nữa.
Cận công tử chẳng phải vừa ăn miếng trả miếng.

Liễu Tuấn cười, rồi nói:
- Lữ Cao Vân là sao đây, cục vệ sinh hẳn quản tệ hại như thế, năng lực công tác của người này đáng hoài nghi.

- Thôi đi, cậu cho rằng mình là thượng đế có thể cảm hóa được tất cả quan viên sao? Tình hình này quá bình thường, không thể trách một mình Lữ Cao Vân, nói thế nào thì lão Lữ cũng coi như hiểu chuyện, bỏ qua đi.

Cận công tử có ấn tượng không tệ với Lữ Cao Vân, không muốn thấy hắn gặp xui xẻo.

Liễu Tuấn trầm mặc một lúc rồi thở dài.

Cận Hữu Vi nói không sai, Liễu bí thư đúng là chẳng có bản lĩnh cảm hóa được tất cả quan viên.

Hoàn cảnh như thế.

Nhân tính như vậy.

Làm được gì chứ?

Cận Hữu Vi khẽ thở phào, biết mũ ô sa của Lữ Cao Vân giữ được rồi.

- Vậy tên Kiều giì đó và tên gian thương kia xử lý ra sao?
Liễu Tuấn đột nhiên hỏi.

Cận Hữu Vi ngạc nhiên, vừa rồi hắn chỉ nói sự việc, không nói tới "xử lý". Thực sự Kiều Lương và Trương Thu quá nhỏ bé, Liễu Tuấn hoàn toàn không thèm chú ý, nhưng Liễu Tuân lại chú ý. Điều này có vấn đề, sao Liễu Tuấn lại chú ý tới kết cục của hai tên khốn kiếp đó?

- Ờ, Kiều Lương hả, cách chứng, nếu cậu thấy chưa đủ cho hắn xử phạt trong đang là được. Trương Thu, tên gian thương cậu nói, liên quan lừa đảo phạm tội, có điều ý tứ Trầm Nguyệt Sơn oan gian nên giải không nên kết, không truy cứu nữa, chỉ cần hắn thanh toán đủ tiền hàng là được.

Kỳ thực Kiều Lương cách chức là Cận công tử thêm vào, Lữ Cao Vân chưa tỏ thái độ. Nếu Liễu bí thư không có ý buông tha thì lát nữa nói với Lữ Cao Vân là được rồi, nói ra Kiều Lương cũng có hiềm nghi lừa đảo, nếu thực sự truy cứu, đủ mang ra tòa, bị cách chức là còn nhẹ.

Hai tên khốn này cũng đen, chọc vào ai không chọc, lại chọc vào nữ nhân của Liễu Tuấn, chẳng phải tự tìm lấy cái chết?

Liễu Tuấn có thể hiểu được lo lắng của Trầm Nguyệt Sơn, dù sao ông ta là người làm ăn, có thể lấy lại hàng không bị tổn thất là được, không muốn dồn Trương Thu vào đường cùng.

- Ừ, thế là được.

- Hắc hắc, bí thư đại nhân xem ra nổi giận thật rồi. Thứ cho tôi nói thẳng, cô Trầm Nhiêu địa vị trong lòng ngài không thấp nhỉ?
Cận Hữu Vi cười nói.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Không còn việc gì thì anh sớm về nhà tắm rửa đi ngủ đi.

Cận Hữu Vi cười ha hả cúp điện thoại.

Bằng vào câu này Cận Hữu Vi có thể khẳng định Liễu Tuấn đúng là có ý với Trầm Nhiêu. Thế thì lạ rồi, tuy Trầm Nhiêu trông không tệ, cũng tươi trẻ, nhưng Liễu Tuấn muốn nữ nhân, một ngày đổi ba cô cũng không có vấn đề, còn đảm bảo là loại mê người.

Có lẽ là duyên phận, Trầm Nhiêu khẳng định có chỗ đặc biệt, nhưng tạm thời Cận công tử chưa phát hiện ra mà thôi. Có điều Cận công tử cũng không định đi phát hiện, Liễu Tuấn thích ai ghét ai là chuyện của y, có là bạn cũng có giới hạn không thể tùy tiện vượt qua.

... ...

- Ha ha, Nhiêu Nhiêu, không ngờ con có bạn lợi hại như thế!

Ở nhà khách Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh nghỉ chân, Trầm Nguyệt Sơn cười không khép miệng lại được, Diệp Ninh xoa đầu con gái đầy yêu thương.

Cận Hữu Vi vừa xuất hiện, chuyện được giải quyết ngay.

Chuyện này vốn là Trương Thu thông đồng với Kiều Lương, muốn nuốt toàn bộ số hàng của Trầm Nguyệt Sơn, cái báo cáo kiểm nghiệm tất nhiên do Kiều Lương làm ra. Hắn nắm đại quyền kiểm dịch, muốn làm một báo cáo, còn chẳng phải dễ như trở lòng bàn tay?

Không ngờ Trầm Nhiêu đưa ra một nhân vật như Cận hữu Vi.

Nghĩ tới hôm qua Kiều Lương và Trương Thu sợ tới run lẩy bẩy, có thể thấy Cận Hữu Vi là nhân vật lợi hại ra sao.

Trầm Nhiêu liền đắc ý nói:
- Đương nhiên, coi giỏi từ bé rồi.

- Con đó, con đó...
Trầm Nguyệt Sơn cười nói:
- Nhiêu Nhiêu Cận Hữu Vi rốt cuộc là ai mà lợi hại thế?

Thế này làm khó Trầm Nhiêu rồi.

Tới giờ cô còn chưa rõ Cận Hữu Vi là ai.

- Chuyện này ba đừng quan tâm, tóm lại là bạn con là được.
Trầm Nhiêu đành dùng thủ đoạn nói bừa cho qua.

- Không được, Nhiêu Nhiêu, con phải nói cho rõ, cậu ta rốt cuộc là ai? Người này chỉ huy cục trưởng cục vệ sinh như chỉ huy ngựa của mình, không phải là người làm ăn bình thương, phải có thể lực lớn.

Diệp Ninh không chịu buông tha cho con gái, trong lời nói có chút bất an.

Con gái mình, Diệp Ninh biết rõ, không phải là người giỏi giao tế, vừa mới tốt nghiệp tới Ngọc Lan làm giáo viên chưa tới một năm, đã quen với nhân vật ghê gớm như thế, chuyện này có thể có vấn đề.

Nhìn thân hình thanh xuân uyển chuyển của con gái, Diệp Ninh càng lo thêm, nếu như không có lý do khác, thì Trầm Nhiêu làm người ta động lòng nhất chỉ ở vẻ thanh xuân ngọt ngào này thôi. Trầm Nhiêu hiểu đời chưa sâu, đừng để bị người ta lừa.

Trầm Nhiêu thông minh, lập tức hiểu ý mẹ, không vui nói.
- Mẹ nghĩ đi đâu đó? Đúng là bạn bè bình thường.

- Nhiêu Nhiêu, con từ trong bụng mẹ chui ra, mẹ lại không hiểu tính cách của con sao? Nói cho mẹ biết, con quen Cận tiên sinh như thế nào?

Trầm Nhiêu càng phủ nhận, Diệp Ninh càng hoài nghi, niềm vui thu lại hàng dần phai nhạt, lo lắng càng đậm.

- Đúng đó Nhiêu Nhiêu, người ta giúp chúng ta một việc lớn, thế nào cũng phải cám ơn một chút.

Trầm Nguyệt Sơn nói, Diệp Ninh liền trợn mắt nhìn chồng, tựa hồ oán trách ông chỉ biết chuyện làm ăn, không phát giác sự khác thường của con gái.

- Con đã nói rồi, chỉ là bạn bình thường thôi, con cũng chẳng biết anh ta làm gì...
Trầm Nhiêu có chút bực bội.

Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh nhìn nhau, cả hai cùng cau mày.

Đúng lúc này điện thoại của Trầm Nguyện Sơn vang lên, vừa nhìn số, ông ta vội tươi cười, ấn nút nghe khách khi nói:
- Chào Cận tiên sinh.

- Ha ha, chú Trầm ở phòng nào thế? Tôi tới nhà khách rồi, muốn tới thăm.

Trầm Nguyệt Sơn cả kinh nhìn vợ và con gái, cười nói:
- Cận tiên sinh khách khí qua, tôi nào dám nhận... Ha ha, phải phải, chúng tôi ở phòng 402.. Thật ngại quá, phiền tiên sinh đích thân tới đây.

Đặt điện thoại xuống, Trầm Nguyệt Sơn bảo vợ dọn dẹp lại phòng.

Họ ở trong một nhà khách nhỏ, phòng không lớn, vì vui mừng, nên không dọp dẹp gì, giờ khách quý tới thăm thế nào cũng phải làm sạch sẽ một chút, nếu không có lỗi với người ta.

Cận Hữu Vi hôm qua chẳng những lưu lại số điện thoại cho Trầm Nguyệt Sơn, còn nhớ chỗ ở của họ, vốn cho rằng chỉ là khách khí, không ngờ đích thân tới thăm hỏi.

Hai vợ chồng họ Trầm có chút bất an.

Không bao lâu Cận Hữu Vi đã xuất hiện ở gian phòng 402, đi cùng hắn còn có một nam nhân chừng 40, người tâm trung trông rất tinh minh.

- Chú Trầm, dì Diệp, hai người ở chỗ này hơn đơn sơ một chút.
Cận Hữu Vi vừa gặp mặt đã cười nói.

Trầm Nguyệt Sơn có chút ngại ngùng:
- Làm ăn mà, tiết kiệp một chút tốt hơn, dù sao có chỗ ăn ngủ là được rồi... Cận tiên sinh, vị tiên sinh này nữa, mời vào ngồi... Ài, xấu hổ quá, chỗ này quá nhỏ, thất lễ với khách quý, xin thứ lỗi.

Diệp Ninh vội rót trà nước, còn Trầm Nhiêu rửa hoa quả

Bình luận

Truyện đang đọc