TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Thôn Tân Đường không có điện thoại. Lê lão đã ở lại đây qua đêm, thì cha và Long Thiết Quân đều phải ở lại theo. Những người khác thì không cần nữa. Mấy phút sau, Phạm Thư Hồng cầm tờ danh sách, gọi lái xe, rồi vội vàng rời khỏi thôn Tân Đường, đi thẳng đến chính phủ hương Bách Lý. Ngồi cùng xe còn có cả bí thư của hương Bách Lý và hương trưởng.

Sau khi đến chính phủ hương, Phạm Thư Hồng liền thúc giục.

“Mau lên nào, điện thoại ở đâu?”

“Ở ngay đằng trước….”

Bí thư dẫn đầu, hương trưởng theo sau, chạy vào phòng làm việc rất nhanh.

“A lô, bí thư Đường đó phải không? Tôi là Phạm Thư Hồng của huyện Thanh An đây…”

Phạm Thư Hồng gọi điện đến nhà của Đường Hải Thiên.

Vừa nghe thấy tiếng cuar Phạm Thư Hồng, Đường Hải Thiên ngay lập tức trở nên cảnh giác, Lê lão hôm nay có khả năng đã thị sát đến huyện Thanh An, gọi điện đến vào lúc nửa đêm thế này, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì lớn rồi sao?

“Tiểu Phạm à, có chuyện gì thế?”

“Bí thư Đường, là bí thư Liễu bảo tôi báo cáo cho ông…..Là thế này, ngày mai Lê lão sẽ mở một cuộc tọa đàm về đại biểu của công nhân nghỉ hưu, thư ký của Lê lão đã đưa tờ danh sách cho bí thư Liễu, nói là Lê lão nhất định phải điểm danh những người này….”

“Ừm. Anh đợi một chút. Tôi đi lấy giấy ghi lại…Anh nói đi….”

Phạm Thư Hồng nói một lượt danh sách trong điện thoại, bao gồm cả họ tên, giới tính, đơn vị công tác trước đó và cả tình hình hiện tại. Tất cả đều có hết. Tổng cộng có sáu người, Đường Hải Thiên ghi lại một cách rất cẩn thận.

“Tiểu Phạm, bí thư Liễu còn chỉ thị gì không?”

“Không có ạ. Bí thư Liễu chỉ nói, bảo tôi phải tôi báo cáo tờ danh sách này cho ông.”

“Vậy được, tôi biết rồi. Lê lão ở huyện Thanh An thế nào?”

“Giờ thì vẫn còn vui vẻ lắm. Về đến quê, uống được một hồi rượu mừng…”

Phạm Thư Hồng nói lại một cách đơn giản hành trình của Lê lão trong ngày hôm nay.

“Vậy được rồi, anh vất vả rồi!”

“Không có gì không có gì…”

Phạm Thư Hồng đặt điện thoại xuống, muốn gọi điện cho thị trưởng Thạch Vinh Hiên để báo cáo chút tình hình, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không gọi điện.

Bí thư Liễu đã dặn mình tìm bí thư Đường, không nói đến thị trưởng Thạch, mình không nên tự quyết định mọi việc.

Xem ra, đến lúc quan trọng, bí thư Liễu vẫn tín nhiệm nhất bí thư Đường.

Điều này cũng khó trách, dù sao thì hai người đã hợp tác với nhau bao năm nay, quan hệ giữa Liễu và Đường nghe nói không kém hơn quan hệ của Nghiêm Liễu. Thực ra Phạm Thư Hồng nghĩ như vậy, cũng chỉ đoán đúng một nửa. Cha muốn anh ta báo tin cho Đường Hải Thiên vào giữa đêm, là vì vấn đề về tái nghiệp của công nhân về hưu, trước tới giờ đều là do Đường Hải Thiên quản cả, dù Đường Hải Thiên được điều động đi làm phó bí thư quần thể Đảng, nhưng vấn đề này cũng không để cho người khác.

Sau khi Đường Hải Thiên lấy được tờ danh sách này, tất nhiên biết rằng phải nói thế nào với Thạch Vinh Hiên.

Quả nhiên, Đường Hải Thiên sau khi đặt điện thoại xuống, liền gọi điện ngay cho Thạch Vinh Hiên.

“Thị trưởng, tôi là Đường Hải Thiên, có một việc muốn báo cáo cho anh…”

Thạch Vinh Hiên cũng ngồi không yên được nữa, vội vàng nói: “Bí thư Hải Thiên, anh đợi một chút, tôi đến ngay đây.”

Đường Hải Thiên cười nói: “Làm sao phiền anh đến đây được, tôi qua đó đây….Tôi qua đó ngay bây giờ.”

Thạch Vinh Hiên vốn đã hơi nóng ruột, nghe những lời này của Đường Hải Thiên, thấy dễ thở hơn một chút. Sự việc cấp bách, cũng chẳng hơi đâu đi để ý đến những vấn đề nhỏ nhặt này nữa.

Lê lão đánh giá thế nào về thành phố Bảo Châu, không chỉ quan hệ đến tiền đồ của Liễu Tấn Tài, mà còn có khả năng ảnh hưởng đến cả một đám người.

Trước khi Đường Hải Thiên đến nhà Thạch Vinh Hiên, đã gọi điện cho Ngô Thu Dương, mời ông ta lập tức đến nhà Thạch Vinh Hiên.

Chủ nhiệm của “Phòng làm việc lãnh đạo tái nghiệp cho công nhân nghỉ hưu” vẫn là do Ngô Thu Dương đảm nhận.

Đường Hải Thiên đến nhà Thạch Vinh Hiên không lâu, Lương Quốc Cường đến sớm hơn cả Ngô Thu Dương, có lẽ rằng Thạch Vinh Hiên đã gọi điện cho ông ấy. Một lúc sau, Ngô Thu Dương cũng vội vàng chạy đến.

Đường Hải Thiên đưa tờ danh sách đó cho Ngô Thu Dương và Lương Quốc cường xem.

Ngô Thu Dương vừa xem xong, bèn chau mày lại, hừm một tiếng, rồi nói: “Toàn là những tên không an phận!”

Ông ta rất tiếc lời, có thể nói mấy chữ thế này, có thể thấy rằng mấy người này quả thật đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong não ông ta.

Thạch Vinh Hiên cũng chau mày càng nhiều hơn nữa, rồi nói: “Có biện pháp gì không, để mấy người này không nói linh tinh vào ngày mai?”

Ngô Thu Dương trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, rồi lắc đầu: “Khó!”

Với tình hình của mấy người này, Đường Hải Thiên cũng biết rõ cả, điềm đạm nói: “Chỉ cần bọn họ nói thật tình hình, thì vấn đề sẽ không lớn!”

Thạch Vinh Hiên nói: “Vấn đề là, bọn họ có nói thật đúng tình hình không?”

Đường Hải Thiên đưa mắt sang nhìn Lương Quốc Cường, không nói gì hết.

Thạch Vinh Hiên liền thêm vào một câu: “Phải thận trọng, không được để bất cứ lỗ hổng nào!”

…………….

Tọa đàm ngày hôm sau, theo yêu cầu của Lê lão, mở hội nghị ở khách sạn lớn Thu Thủy. Thư ký đã nói lại lời của Lê lão thế này: “Lê lão ngh nói, thành phố Bảo Châu có một khách sạn rất to đẹp, ông muốn đi xem thế nào.”

Chỉ thị này của Lê lão làm cho mấy ông quan của thành phố Bảo Châu cảm thấy bất an.

Nếu như là những thủ trưởng trung ương khác, thì chẳng phải hỏi, tất cả những quan viên của thành phố Bảo Châu cũng sẽ ưu tiên sắp xếp hội nghị ở khách sạn Thu Thủy. Dù sao thì, khách sạn Thu Thủy có điều kiện tốt hơn cả khách sạn Bảo Châu, theo truyền thống “hiếu khách” của dân tộc tôi, phàm là khách đều được hưởng những điều kiện tốt nhất. Hơn nữa, giống như là công viên nhân dân và Công ty bách hóa vậy, khách sạn Thu Thủy giờ đây đã trở thành một kiến trúc mở cửa, thu hút nhiều nguồn vốn nước ngoài. Chính khách sạn này đã mang đến cho thành phố Bảo Châu nguồn lợi không nhỏ. Sắp xếp cho thủ trưởng ở khách sạn Thu Thủy, chẳng phải cũng đồng nghĩa với việc quảng cáo thành tích mở cửa cải cách của thành phố Bảo Châu ư?

Nhưng Lê lão không giống với những người lãnh đạo bình thường khác, hình như lần này, ông có ý “vạch lá tìm sâu”.

Nhưng Lê lão đã quyết định như vậy rồi, không sắp xếp theo là không được. Vậy là cha ngay lập tức quyết định rời địa điểm sang khách sạn Thu Thủy.

Với sự sắp xếp này của cha, tôi rất bằng long.

Sau khi khai mạc buổi tọa đàm, Lê lão không có quá nhiều thời gian để quan sát tỉ mỉ khách sạn Thu Thủy, với loại “Hình thức sống mang đậm tính chất xa hoa tư bản” này, chỉ có thể cưỡi ngựa xem hoa mà thôi, như vậy mới giảm bớt đi những ảnh hưởng không tốt.

Tổng cộng có 20 đại biểu nghỉ hưu đã tham dự vào cuộc tọa đàm lần này, trong đó đại bộ phận là công nhân mô phạm của tái nghiệp và những nhân vật tiên tiến trong vấn đề tái tựu nghiệp, tất nhiên, cũng bao gồm cả mấy vị “chuyên gia phỏng vấn” do Lê lão đích thân chỉ thị nữa.

Buổi tọa đàm định vào 3h chiều, đại biểu công nhân nghỉ hưu và thị trưởng thành phố Bảo Châu Thạch Vinh Hiên, bó bí thư thị ủy Đường Hải Thiên, phó thị trưởng thường vụ Lôi Vệ Quốc, thị trưởng thường ủy, bí thư khu ủy khu Tú Thành Tô Chí Kiên, chủ nhiệm “phòng làm việc quản lý tái tựu nghiệp” Ngô Thu Dương đều đã đến trước 10 phút, ngồi đợi ở phòng hội nghị lớn của khách sạn Thu Thủy.

Thế này…Thế này quá trẻ, và cũng xinh đẹp nữa!

Ông trời cũng quá bất công, nhào nặn người ta xinh đến vậy cũng thôi, lại còn khí phách như thế nữa, có để cho người khác sống không vậy? Cũng chẳng biết là một anh chàng như thế nào mới có thể xứng được với cô gái này đây!
Đừng nói là đại biểu của công nhân nghỉ hưu, dù là lãnh đạo thị ủy như Đường Hải Thiên, cũng là lần đầu tiên mở hội nghị ở đây, rất trầm trồ với những thiết bị của phòng hội nghị. Những nơi khác thì đã dần hình thành thói quen này, thích họp hội nghị chính phủ ở những nơi hào hoa như những khách sạn lớn. Nhưng ở thành phố Bảo Châu thì không được vậy, bí thư Liễu trước tới giờ chưa từng đề nghị họp ở khách sạn Thu Thủy.

Bí thư Liễu không nhắc đến vấn đề này, hoặc nói là không đề ra tiên lệ này, ai mà dám làm trái? Mặc dù bí thư Liễu không giống như bí thư Nghiêm, hở ra là sầm mặt lại phê bình người khác, nhưng nếu có một ngày thật sự sầm mặt lại với anh, thì có lẽ chiếc mũ ô sa trên đầu anh sắp sửa rơi xuống rồi.

Nghe nói Lê lão muốn đến khách sạn Thu Thủy để mở hội nghị, còn có những lãnh đạo từ trên tỉnh và thành phố cũng có mặt, cả khách sạn từ trên xuống dưới đều bắt đầu hành động, tổng giám đốc Lương Thiếu Lan đích thân xuất mã đốc thúc mọi người làm việc, thu dọn khách sạn vốn trước đó đã ngăn nắp giờ đây không dính chút bụi nào, phòng họp được bố trí đầy hoa tươi, các loại hoa quả và bánh trái gần như bầy đầy trên bàn hội nghị, nước để pha trà cũng được dùng loại nước tinh khiết.

Những người làm việc ở trong khách sạn vừa bận rộn làm việc vừa không ngừng bàn tán. Nhưng điều mà họ bàn tán nhiều nhất, không phải là vì mấy người khách từ trung ương, mà là vì vị chủ tịch tập đoàn đang đứng ở đại đường Lương Xảo kia.

Điều này cũng bình thường thôi, tổng giám đốc Lương vốn đã một đại mỹ nữ, có lẽ toàn thành phố Bảo Châu cũng chẳng tìm được mấy người. Điều họ ngạc nhiên là tuổi tác của bà chủ lớn. Lương Thiếu Lan nhìn bề ngoài chỉ khoảng tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, em của cô ấy chẳng phải sẽ trẻ hơn sao?



Thế này…Thế này quá trẻ, và cũng xinh đẹp nữa!

Ông trời cũng quá bất công, nhào nặn người ta xinh đến vậy cũng thôi, lại còn khí phách như thế nữa, có để cho người khác sống không vậy? Cũng chẳng biết là một anh chàng như thế nào mới có thể xứng được với cô gái này đây!

Xảo Nhi hôm nay cố ý mặc rất giản dị, đây là điều tôi đã nói trước với cô ấy. Giống như Bạch Dương, chỉ mặc một chiếc áo len màu hồng, chiếc quần bó màu đen và một đôi boot cao gót, chẳng có khác biêt gì mấy với những cô gái ở thành phố Bảo Châu này. Điểm khác biệt duy nhất là trên đầu cô đội một chiếc mũ đỏ, làm cho cô trở nên rất trẻ trung và hợp thời trang.

Nếu không phải là Lương Thiếu Lan đã biết rõ thân phận của Lương Xảo, thì chẳng ai nghĩ được rằng một cô gái trẻ thế này là bà chủ thật sự đằng sau khách sạn Thu Thủy. nhìn thế này, thì chẳng ai biết cô đã đầy hai mươi tuổi hay chưa.

Ăn mặc trang điểm kiểu này đã đạt được hiệu quả như lúc đầu dự định.

Lê lão cùng với Long Thiết Quân và cha đi vào đại đường của khách sạn Thu Thủy, Xảo Nhi ngay lập tức cười đón tiếp, cúi lưng về phía Lê lão, hơi rung môi nói: “Chào Lê lão, chào bí thư Liễu!”

Lê lão hơi kinh ngạc, ngỡ rằng đây là nhân viên phục vụ của khách sạn.

Cha cười nói: “Là chủ tịch Lương à, chào cô. Lê lão, bí thư Long, tôi giới thiệu cho hai vị một chút, vị này chính là chủ tịch của khách sạn Thu Thủy: Tiểu thư Lương Xảo, chủ tịch Lương, vị này là Lê lão, vị này là bí thư Long của khu Bảo Châu chúng tôi, giờ đang là bí thư Long bí thư chính pháp ủy”

Cha mở miệng ra là chủ tịch Lương, Xảo Nhi nhất thời đờ người ra, hơi xấu hổ, nhưng vẫn rất lịch sử bắt tay với Long Thiết Quân, rồi yêu kiều nói: “Bí thư Long, chào ông!”

Long Thiết Quân và Lê lão đều được một dịp kinh ngạc.

“Chủ tịch? Nói vậy, khách sạn Thu Thủy này là do cô xây sao?”

Lê lão tỏ vẻ không tin.

“Đúng vậy, Lê lão. Đây là sản nghiệp của tôi.”

Xảo Nhi mỉm cười đáp.

“Ôi chà, điều này thật là….Không thể ngờ được!”

Lê lão vốn rất điềm tĩnh, giờ khen ngợi không ngớt.

“Chủ tịch Lương xây khách sạn và quản lí bất động sản ở thành phố Nam Phương, mặc dù giàu có nhưng vẫn không quên quê hương, đã có tác dụng dẫn dắt rất lớn đối với những người Bảo Châu phát triển sự nghiệp của mình ở những vùng lân cận…”

Cha cười giải thích.

“Bí thư Liễu, ông cứ gọi tôi là Lương Xảo đi ạ….Gọi là chủ tịch Lương đúng là không dám!”

Dù Xảo Nhi giỏi giang đến thế nào, thì đứng trước mặt “bố chồng”, vẫn giữ được nét đẹp của người con gái.

Cha bèn mỉm cười, cũng không biết nên nhận lòng khiêm tốn của Xảo Nhi hay không.

Tim Xảo Nhi đập thình thịch, chỉ đang nghĩ có phải bí thư Liễu đã biết được “quan hệ đó” của mình và Tiểu tuấn rồi hay không.

“Ha ha, bà chủ Tiểu Lương, rất tốt mà, thành phố Bảo Châu của chúng ta có những bà chủ phát triển ở ngoài thế này, phải làm cho ai cũng như cô, giàu rồi mà không quên được quê hương, nếu được như vậy, thì cuộc sống của những người dân ở thành phố Bảo Châu này nhất định sẽ tốt lên rất nhiều….”

Lê lão mỉm cười đáp.

Xảo Nhi vội vàng cảm ơn.

Lúc này thư ký bước lên một bước, nhẹ nhàng nói: “Lê lão, thời gian họp sắp tới rồi.”

Xảo Nhi ngay lập tức nói: “Lê lão, bí thư Long, tôi dẫn mọi người vào phòng hội nghị.”

“Được được, vậy làm phiền chủ tịch Tiểu Lương rồi!”

Lê lão cho thêm một chữ “Tiểu” vào đằng trước chữ “chủ tịch”, cũng rất hay. Xảo Nhi nhoẻn miệng cười, rồi làm một động tác “Mời”, đi trước dẫn đường.

Các vị lãnh đạo vừa xuất hiện trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đã rộ lên từng tràng pháo tay ròn rã.

Lê lão mặt mày vui vẻ, vừa vỗ tay vừa ngồi vào chỗ đầu, đợi đến ki Long Thiết Quân và Lê lão đền ổn định chỗ ngồi, cha mới vào chỗ. Lê lão dùng hai tay ấn ấn xuống, biểu thị dừng tràng vỗ tay lại.

“Mọi người đều ngồi cả đi…Hôm nay mời mọi người đến đây, là muốn mở một cuộc tọa đàm, có gì thì nói nấy, không cần phải e ngại gì, cũng không phải lo lắng gì, người nói không có tội, mọi người đều có thể nói tự do thoải mái. Tôi rất thích nghe những lời nói thẳng nói thật!”

Lê lão cũng không đi đường vòng, cũng không nói những lời sáo rỗng, mà đi thẳng ngay vào vấn đề.

Thạch Vinh Hiên và một đám lãnh đạo nữa, đều hướng mặt về phía Lê lão, mặt mỉm cười, không ngừng gật đầu. Còn những đại biểu công nhân về hưu thì quay sang nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Không nói đến Lê lão, dù là những ông đứng đầu trong thành phố, cũng đã gây cho họ không ít áp lực rồi.

Nếu muốn nói thẳng nói thật, thì làm sao dễ dàng như vậy được?

Cha bèn quay sang nhìn Đường Hải Thiên, Đường Hải Thiên biết ý, ho một tiếng, rồi nói: “Lê lão, tôi là phó bí thư thị ủy thành phố Bảo Châu Đường Hải Thiên, công tác tái tựu nghiệp ở thành phố Bảo Châu, là do tôi nắm giữ, giờ đây, tôi sẽ báo cáo cho ông biết những tình hình chung nhất về công tác đó…”

Lê lão gật đầu.

Đường Hải Thiên mở máy tính ra, bắt đầu báo cáo sách lược và tình hình thực tế của công tác tái tựu nghiệp ở thành phố Bảo Châu, ngữ điệu rất bình thường, không nhanh không chậm.

Lê lão lặng yên nghe, thỉnh thoảng lại nhấc cốc trà lên uống từng ngụm nhỏ, trên mặt ông không lộ ra một vẻ gì. Khi Đường Hải Thiên báo cáo đến “tỉ lệ nghỉ hưu của công nhân các doanh nghiệp thành phố Bảo Châu là thấp nhất toàn tỉnh”, đôi lông mày bạc của Lê lão mới động đậy một chút.

Bài báo cáo của Đường Hải Thiên từ ngữ đơn giản, mỗi lời báo cáo đều có thêm số liệu chứng minh. Ví dụ như tổng thu nhập là bao nhiêu, giúp đỡ được bao nhiêu người tái tựu nghiệp, giúp đỡ được bao nhiêu khoản tiền, chẳng có gì là không rõ ràng. Điều này có lẽ là do chịu ảnh hưởng của cha, người đứng đầu phải làm việc cho cẩn thận, không dám qua quýt.

Mọi người đều biết rằng, nếu như làm việc qua quýt trước mặt bí thư Liễu, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bí thư Liễu cũng không phê bình anh, chỉ là thuận miệng nói mấy chỗ không xác thực trong bài báo cáo của anh. Nghĩ đến công việc mà mình phụ trách, người đứng đầu lại hiểu rõ hơn cả mình, thì còn lời gì để bào chữa nữa? Tác phong làm việc thật thà đã hình thành từ đó.

Trước kia khi Nghiêm Ngọc Thành vẫn chưa chuyển công tác, rát nhiều người đứng đầu đã nói: “không sợ bí thư Nghiêm nổi giận, chỉ sợ bí thư Liễu hỏi anh!”

Đường Hải Thiên đã báo cáo chừng ba mươi phút.

Sau khi nghe xong, Lê lão cũng không biểu rõ thái độ gì cả, chỉ đánh mắt nhìn khắp hội trường, rồi chậm rãi nói: “Những đồng chí khác cũng nói đi chứ, chủ yếu là những đại biểu công nhận nói đi cho tôi nghe.”

Câu này của Lê lão vừa nói ra, Ngô Thu Dương vốn muốn phát biểu giờ im bặt.

Hội trường lặng im.

Ngô Thu Dương bèn nhìn vào một đại biểu công nhân. Sau đó, người đại biểu này đứng lên, bắt đầu nói về sự tích của mình từ một người nghỉ hưu trở thành người xuất sắc.

Lê lão lần này đã hơi gật đầu.

Người đầu tiên đã bắn phát súng khởi đầu, những đại biểu cũng không câu nệ nữa, ào ào phát biểu, hầu như đều khen ngợi chính sách rất quan tâm đến người dân, trợ giúp cũng rất đắc lực, họ đều nhận được nhiều lợi ích, cuộc sống gia đình cũng không gặp mấy khó khăn.

Một người đàn ông trung niên kiếm được ít tiền khi kinh doanh ở một cửa hang đặc biệt, càng xúc động hơn, nói to rằng mình đã gặp phải rát nhiều khó khăn trong quá trình kinh doanh, nhưng “phòng làm việc quản lý tái tựu nghiệp” và khu Tú Thành đã giúp đỡ ông thế nào về tiền lương và cụ thể công việc, lien lạc với quầy sạp, rồi giúp ông ấy đưa chính sách kế hoạch thế nào.

“Lê lão, không phải tôi nói quá, mà mấy vị lãnh đạo ở thành phố Bảo Châu của chúng tôi, lúc cứng thì cần cứng, nhưng rất quan tâm đến quần chúng chúng tôi. Tất cả những người về hưu đều biết, “phòng làm việc quản lý tái tựu nghiệp và những cán bộ hành xử quan tâm người dân thê nào. Có vấn đề gì, có khó khăn gì, tìm họ nhờ sự giúp đỡ không hề sai!”

Mặt Lê lão lộ ra nụ cười nồng hậu, nói: “Tiểu đồng hcí, cán bộ của Đảng nên phục vụ cho dân. Họ chẳng qua chỉ làm đúng chức trách của mình mà thôi.”

“Lê lão nói đúng lắm, giúp đỡ người dân giải quyết vấn đề khó khăn là chức trách của những đảng viên như chúng tôi, chúng tôi vẫn làm chưa đủ cho mọi người.”

Cha kịp thời nói thêm một câu khiêm tốn.

Lê lão gật đầu nói: “Nói vậy, thì về vấn đề tái tựu nghiệp của thành phố Bảo Châu, cách làm cũng rất hiệu quả, quần chúng cũng khá hài lòng….”

“Lê lão, tôi có điều cần nói!”

Đột nhiên, một cánh tay giơ lên, một người nói to.

Mọi người đều đờ ra, tất cả ánh mắt đổ dồn về người đó, chỉ thấy một người tầm ba mươi mấy tuổi, người hơi gầy, mặt đỏ bừng, nói tiếng của huyện Thanh An.

Thấy người này, gương mặt của Đường Hải Thiên và Ngô Thu Dương đều khựng lại.

Nguyên nhân không gì khác, tên này là “hộ phỏng vấn chuyên nghiệp” làm cho các nhà chức trách trong thành phố đau đầu nhất, lúc này ông ta xuất hiện, chắc chắn không có gì tốt đẹp.
“Anh tên là gì?”

Lê lão ôn tồn hỏi.

“Tôi….Tôi là Phụ Liên Hưng, trước kia là kỹ sư điện của xưởng máy nông nghiệp….Tôi, tôi là một kỹ sư điện cao cấp….”

Dường như đây là lần đầu tiên đối mặt với một lãnh đạo cấp trung ương thế này, Phụ Liên Hưng rất căng thẳng, câu cú hơi lộn xộn.
“Đồng chí Tiểu Phụ, không cần phải căng thẳng, có việc gì thì ngồi xuống nói.”

“Vâng…”

Phụ Liên Hưng ngồi xuống, cũng không nhìn những người khác, hai mắt nhìn thẳng vào mặt Lê lão.

Bình luận

Truyện đang đọc