TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn không ngờ tên Hào lại "bền gan vững chí" như thế, chẳng những kiếm được người giúp, lại còn là đồng chí cảnh sát. Cho nên khi đồng chí cảnh sát này chặn y và Nghiêm Phi lại ở một cửa hàng trang phục khác, Liễu Tuấn thực sự hơi giật mình.

Viên cảnh sát đi đầu cừng hai hai hai mươi ba tuổi, rất mất lịch sự dùng tay chỉ vào mặt Liễu Tuấn, hỏi:
- Đúng cậu ta không?

- Đúng, đúng là nó đấy.
Cánh tay của tên Hào đã được nắn lại rồi, đắc ý nhìn Liễu Tuấn, như con sói xám nhìn thấy con cừu vậy.

Viên cảnh sát trẻ hùng hổ hỏi Liễu Tuấn:
- Cậu tên là gì?

- Liễu Tuấn, liễu là cây liễu, tuấn trong anh tuấn.
Phó bí thư Liễu Tuấn rất là phối hợp với đồng chí cảnh sát, không hề ỷ thế ngông cuồng.

Viên cảnh sát trẻ lạnh lùng nói:
- Liễu Tuấn phải không? Cậu có hiềm nghi cố ý làm bị thương người khác, theo chúng tôi tới đồn cảnh sát một chuyến.


Liễu Tuấn bình thản nói:
- Xin mời đưa giấy chứng nhận của anh ra.

- Cậu không nhìn thấy đồng phục của tôi sao? Đưa giấy chứng nhận gì nữa.
Viên cảnh sát trẻ tức thì cực kỳ khó chịu.

Liễu Tuấn lắc đầu, xem ra lại là một kẻ không biết trời cao đất dày nữa, bình thường mà nói, thành phố cấp tỉnh, nếu như có thể làm cảnh sát nhân dân chính thức trong nội thành, thì trong nhà cũng có chút quan hệ, tính cách ngang ngang ngược một chút cũng hết sức bình thường. Đội ngũ cảnh sát vào đầu những năm 90, tốt xấu lẫn lộn, cảnh sát trong biên chết chính thức còn khá một chút, chứ dân phòng thì tốt chất lại càng không thể đảm bảo được.

Vì quan hệ với nhóm người Lương Quốc Cường, Trình Tân Kiến, nên Liễu Tuấn không phản cảm với cảnh sát, hơn nữa y là phó bí thư huyện ủy, cũng chẳng có lý do gì phản cảm với cảnh sát. Chỉ có điều lần đầu tiên tới Hồng Châu, lại được "tiếp đãi" như thế này, trong lòng không thoải mái cũng phải có.

- Xin hỏi đồng chí cảnh sát, anh nói tôi cố ý làm người khác bị thương có chứng cứ gì không?
Liễu Tuấn vẫn giữ ngữ khí bình tĩnh.

- Cậu bẻ trật khớp tay Thi tiên sinh ra, còn không phải là cố ý làm người khác bị thương sao?
Viên cảnh sát trừng mắt lên.
Liễu Tuấn chẳng để ý viên cảnh sát nhìn trừng trừng, cười đáp:
- Ha ha, đó là anh ta ra tay kéo tôi trước, không cẩn thận tự mình làm trận khớp. Hơn nữa trật khớp cũng chẳng phải thương tích gì, anh ta không phải hiện giờ đã khỏe rồi sao? Không thể tính là cố ý làm bị thương chứ?

- Được, cậu ngang ngược lắm! Có biết đây là đâu không? Là thành phố Hồng Châu, là tỉnh J, đây là chỗ cho cậu làm càn hả?
Viên cảnh sát nổi giật rồi, lớn tiếng quát:
- Đừng lắm mồm nữa, lập tức theo cúng tôi về đồn.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi nói:
- Nếu như anh cho rằng cần phải làm như vậy, thì tôi theo anh về đồn làm báo cáo. Nhưng tôi phải gọi điện thoại trước.

Viên cảnh sát rất bực mình quát:
- Gọi điện thoại cái gì, muốn nhân cơ hội bỏ chạy hả? Muốn gọi điện thoại thì về đồn gọi.

Nghiêm Phi thấy không vừa mắt, liền ra mặt nói:
- Này anh hung dữ thế làm gì? Chúng tôi đâu có làm chuyện gì xấu.

Liễu Tuấn cười nói:
- Phi Phi à, trên thế giới này, chúng ta có làm chuyện xấu không, đôi khi không phải do chúng ta định đoạt, mà do bọn họ định đoạt!

- Hắc, coi như tên nhãi cậu còn khá biết mình đấy.
Viên cảnh sát trẻ không ngờ Liễu Tuấn lại nói như vậy, liền "khen ngợi".

- Phi Phi, đi nào, vừa lúc đi dạo cũng mệt rồi, tới đồn cảnh sát uống chén trà cũng tốt.
Liễu Tuấn nói rất thoải mái.

Viên cảnh sát và tên Hào tức thì buồn bực, tên tiểu tử này đúng là ung dung.

Đồn cảnh sát nằm ở khu vực C, quy mô có vẻ so ra còn lớn hơn cả quảng trường Thập Nhất của Đại Ninh, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tay trong tay, vừa đi vừa nói cười, tiến vào đồn cảnh sát.

Tên Hào thi thoảng lại liếc bọn họ một cái cười lạnh.

Tới một gian phòng làm việc của đồn cảnh sát, viên cảnh sát trẻ đĩnh đạc ngồi xuống, lấy giấy bút ra, chỉ vào một cái ghết đối diện, nói với Liễu Tuấn:
- Ngồi xuống đó!

Liễu Tuấn liền ngồi xuống, Nghiêm Phi ngồi kề sát bên cạnh, đưa tay ra nghịch vành tai của y, miệng tươi cười, xinh đẹp vạn phần, làm tên Hào ngồi ở bên kia bàn nhìn tới ngây dại, thiếu chút nữa dãi nhỏ ra đất.

- Tên là gì?
Viên cảnh sát nghiêm mặt hỏi, bày ra vẻ thẩm vấn tội phạm.

Liễu Tuấn cau mày:
- Đồng chí cảnh sát, vừa rồi tôi đã nói tên, hơn nữa cho dù tôi và Thi tiên sinh có tranh cãi, tới đồn cảnh sát hòa giải, cùng không phải xử lý như vậy, thái độ của đồng chí, giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy.

Viên cảnh sát nổi giận, vỗ bàn quát:
-Này cậu dạy tôi đấy à? Lúc tôi đây làm cảnh sát thì cậu còn đang đọc sách đấy, thành thực chút đi.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Đồng chí gọi lãnh đạo lại đây đi, chứ cứ theo điệu bộ này, chắc chắn sẽ gây họa.

- Mẹ kiếp! Mày là cái thá gì mà dám chỉ chỏ ở đây, còn không ngoan ngoãn, tao nhốt mày vào.

- Đúng đấy, Tiểu Chung nhốt nó vào đi, thằng này quá láo toét, dạy dỗ nó cẩn thận, hôm nay tôi mới khách, phục vụ từ A tới Z ở nhà hàng Hồng Đô.
Tên Hào ở bên cạnh đổ giầu vào lửa.

Liêu Tuấn càng nhíu chặt mày, xem ra tên Hào này quả nhiên có quan hệ rất sâu xa với đồng cảnh sát, ngay trước mặt hắn trắng trợn "hối lộ" cảnh sát.

- Được rồi, tôi phối hợp, anh muốn hỏi gì thì hỏi di.

- Tên gì?

- Liễu Tuấn.

- Tuổi.

- 23.

- Nghề nghiệp?

- Cán bộ nhà nước.

Viên cảnh sát trẻ hơi ngẩn ra, nếu như là cán bộ, vậy thì nói giọng phổ thông cũng không nhất định là người ngoài, nói không chừng là sinh viên đại học mới phân phối tới Hồng Châu.

- Đơn vị công tác?

- Ủy viên huyện ủy huyện Ninh Bắc thành phố Đại Ninh.

Tiểu Chung lại sững ra một chút, không ngờ là cán bộ huyện ủy, may mà cách tình J khá xa, không cần lo lắng nữa, vẫn là hàng bên ngoài thôi.

- Chức vụ.

- Huyện ủy phó bí thư .

- Cái gì?

Tiểu Chung và tên Hào tức thì trố mắt ra.

- Ha ha ha.
Tên Hào và Tiểu Chung phát lên cười lớn, vừa cười vừa chỉ mặt Liễu Tuấn, nói không ra lời.

Nghiêm Phi cau mày hỏi Liễu Tuấn:
- Bọn họ cười gì thế? Không tin à?

- Chắc là vậy rồi!
Liễu Tuấn có chút bất lực, đừng nói là người khác, đôi khi chính bản thân y cũng cảm thấy rất khó tin vào một phó bí thư huyện ủy chỉ hai mươi ba tuổi.

Nghiêm Phi không thích không khí ở đồn cảnh sát này, muốn rời đi ngay lập tức, liền nói với Tiểu Chung và tên Hào:
- Này, các người cười cái gì? Anh ấy đúng là phó bí thư huyện ủy!

- Ha ha ha, cô em, em vui tính thật, em bị lừa rồi, thằng này là một tên lừa gạt! Lúc thì nói mình là con trai của tỉnh trưởng, lúc thì lại nói là phó bí thư huyện ủy! Phó bí thư huyện ủy hai mươi ba tuổi à, tao xin đấy, mày lừa người cũng phải kiếm cái cớ khá hơn chứ...
Tên Hào vừa cười vừa đi tới, không ngờ dám đưa tay ra sờ lên má Nghiêm Phi.

Ban đầu hắn còn có chút ít nghi ngờ thân phận của Liễu Tuấn, dù sao bỏ ra ba nghìn tệ mua một bộ y phục thế nào cũng phải có chút lai lịch, hiện giờ thì yên tâm hoàn toàn rồi.

Hóa ra chỉ là một tên lừa đảo!

Hạng lừa đảo và đồn cảnh sát thì còn gì để nói nữa? Cứ đợi bị bắt đi.

Hắn là hạng háo sắc, ngay cái nhìn đầu tiên, đã thèm muốn Nghiêm Phi rồi, lúc này sao còn kiềm chế được nữa? Nhưng tên Hào trong lúc hưng phấn lại quên mất một việc, Liễu Tuấn tuy là tên "lừa đảo", nhưng công phu lại có thật.

Kết quả lại một tiếng rú vang lên, tên Hào người bay lên đâm thẳng vào bức tường, kêu đánh "sầm" một cái, rồi mới ngã xuống đất, hai chân dạng ra, miệng há hốc, không còn phát ra tiếng gì nữa, sắc mặt lúc đầu là đỏ bừng, sau đó lại trắng bệch, mồ hôi chớp mắt ra đầy mặt.

Tiếu Chung há hốc mồm ra.

Hắn hoàn toàn không nhìn rõ Liễu Tuấn ra tay như thế nào, cứ như chỉ chỉ nhấc chân một cái, trước mắt liền hoa lên, tên Hạo liền thành bộ dạng này rồi, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không có nữa.

Liễu Tuấn đứng lên, thong dong đi tới trước bàn làm việc.

- Cậu...cậu muốn làm cái gì...
Tiểu Chung sợ tới nhảy dựng lên, luống cuống mò gậy cảnh sát.

Cảnh sát nếu không có nhiệm vụ, bình thường không được mang súng.

Liễu Tuấn trừng mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Này, các người cười cái gì? Anh ấy đúng là phó bí thư huyện ủy!

Tiểu Chung sừng sờ, chỉ cảm thấy có một luồng áp lực vô hình ập tới, máy móc gật đầu, quả nhiên không dám hành động gì nữa. Thời khắc đó, người thanh niên trẻ lịch sự trước mắt giống như hoàn toàn biến đổi, khí thế phát ra khiến người ta ngạt thở.

Liễu Tuấn nhấc điện thoại gọi cho thư ký của Liễu Tấn Tài.

Thư ký của Liễu Tấn Tài vẫn vẫn là Tạ Ý Tường, người này làm việc cẩn thận chắc chắn, rất hợp với tính cách của Liễu Tấn Tài, Liễn Tấn Tài đến tỉnh J chỉ đưa duy nhất hắn theo.

Điều này chẳng phải bởi vì Liễu Tấn Tài không tin vào bí thư của tỉnh J, mà chủ yếu là vì ông suy nghĩ từ góc độ thuận lợi cho công việc, Liễu Tấn Tài không quen thuộc tình hình tỉnh J, lại muốn mau chóng hòa vào công việc, không muốn trễ nải quá nhiều thời gian ở việc quen thuộc với thư ký mới. Hơn nữa Tạ Ý Tường rất có tài hoa, ông muốn bồi dưỡng thêm cho hắn, đợi tới thời cơ thích hợp mới đưa ra ngoài.

Tạ Ý Tường ở Đại Ninh đã được giải quyết đãi ngộ cấp chính xử, đoán chừng không quá hai ba năm nữa, sẽ được giải quyết đãi ngộ cấp phó sở rồi.

Liễu Tuấn có quan hệ vô cùng tốt với các thư ký của cha mình, lần này tới Hồng Châu chúc tết cha mẹ, cũng mang cho Tạ Ý Tường chút đặc sản từ quê, vốn định tối nay sẽ mời hắn cùng ăn cơm, không ngờ gặp nhau từ chuyền này.

- Anh Tạ, là em, Liễu Tuấn đây, hiện giờ em đang ở sở cảnh sát khu mua sắm Hồng Đô, bị người ta coi là lừa đảo bắt mất rồi ....
Liễu Tuấn kết đơn giản tình hình qua điện thoại cho Tạ Ý Tường nghe, cuối cùng lại nhấn mạnh thêm một câu:
- Phi Phi cũng ở cùng em.

Tạ Ý Tường còn chưa nghe xong, toàn thân đã toát mồ hôi lạnh.

Chỉ riêng một mình Liễu Tuấn ở đồn cảnh sát đã đành, người ta cũng chẳng thể làm gì nổi y được.

Giả thì không thể là thật được, thật thì không thể giả được.

Có điều Nghiêm Phi cũng ở đó thì tình hình hoàn toàn khác rồi, hắn biết vị thiên kim của Nghiêm bí thư xinh đẹp tới trình độ nào, vạn nhất chịu thút ủy khuất gì ở đồn cảnh sát, sợ rằng cả cơ quan công an của thành phố Hồng Châu sẽ ăn đủ.

Liễu tỉnh trưởng không nổi giận thì thôi, một khi nổi giận là có kẻ xui xẻo lớn.

- Được, anh tới ngay đây!

- Ừ, được rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười cúp điện thoại.

Liễu Tuấn vừa mới bỏ điện thoại xuống, ở cửa phòng làm việc đã xuất hiện một cảnh sát trung niên, lớn tiếng quát:
- Này, cậu là ai, đang làm cái gì đây?

Bình luận

Truyện đang đọc