TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Lưu Phi Bằng mày nhíu chặt, vẻ không vui thể hiện ngay ra mặt, có thể thấy lúc này Lưu bí thư vô cùng bất mãn rồi, cho dù Liễu tỉnh trưởng ở trước mặt, Lưu bí thư vẫn không kiềm chế được.

Liễu Tuấn chuyến này tới là để trao đổi việc thành lập tập đoàn năng lượng Giang Hoài.

Việc này từ một tháng trước Liễu Tuấn đã bắt đầu bố trí, Sài Thiệu Cơ và Bành Kiến Vinh đích thân chỉ đạo, triệu tập mấy cán bộ phủ trách chủ yếu của thành phố phía bắc, cùng những người phụ trách mỏ quặng, tham khảo khả năng thành lập tập đoàn Giang Hoài.

Nói là tham khảo kỳ thực là cán bộ phía dưới vừa nghe đã biết chuyện này tám phần đã định rồi, Sài tỉnh trưởng và Bành tỉnh trưởng chỉ tập trung tham khảo ý kiến cụ thể thôi.

Nói thực tuyệt đại bộ phận lãnh đạo các thành phố kia đều không hài lòng với cánh làm của chính phủ tỉnh, nguyên nhân đơn giản, tái nguyên nằm trong tay, ai mà muốn dâng lên. Những đạo lý Sài tỉnh trưởng nói bọn họ hiểu,từ đạo lý mà nói, thành lập tập đoàn quản lý thống nhất có rất nhiều cái lợi chung, nhưng lợi riêng khó bỏ.

Có điều chẳng ai dám nói ra.

Rõ ràng đây là đây là ý của Liễu Tuấn, một kế hoạch lớn như thế, không được Liễu Tuấn gật đầu, dù Sài Thiệu Cơ có là thân tín của Liễu Tuấn đề mấy cũng chẳng thể tự quyết càng chẳng dám vượt quyền.

Nếu bảo những cán bộ cấp thành phố này ngang nhiên đi ngược lại với Liễu Tuấn, nếu hơn một năm trước còn có người dám thử một chút. Hiện giờ thì khỏi cần nói tới, ai có gan to như thế?

Không cần cái đầu nữa à?

Xa là Hồng Thiên Kính, gần là Tằng Vĩnh Chính đều là minh chứng.

Tằng Vĩnh Chính hiện giờ đã chính thức giao cho tư pháp thẩm phán, nghe nói số tiền tham ô lên tới ba bốn chục triệu, cái gì chưa nói, riêng bằng con số này, hắn hoàn toàn không có đường sống nữa.

Hồng Thiên Kính cuối cùng chứng thực được có tham ô hơn 20 triệu, Tằng Vính Chính cả địa vị lẫn chỗ dựa đều không thể so với Hồng Thiên Kính. Trước đã xử bắn Hồng Thiên Kính, giờ há có thể tha Tằng Vĩnh Chính.

Cán bộ lãnh đạo chủ yếu mất mạng trong tay Liễu Tuấn đã không còn ít nữa.

May mắn duy nhất thoát chết là Tạ Viện, đó là vì dính líu tới Thai Duy Thanh, nếu không hiện giờ Tạ Viện đã là âm hồn dưới địa phủ rồi.

Đối diện với một tỉnh trưởng như thế ai mà không ngán.

Bí thư thành ủy Tống Đô là Tô Kiệt bỏ phiếu ủng hộ vô điều kiện kế hoạch của chính phủ, vốn quốc hữu hóa tài nguyên mỏ của Tống Đô làm triệt để nhất toàn tỉnh, mỗi năm lợi thuế cho tài chính thành phố tới mấy trăm triệu. Tống Đô dựa vào khoản thu nhận này đang ra sức chuyển hình kinh tế.

Tô Kiệt tỏ thái độ như thế, xem như hoàn toàn đè hết những ý kiến bất đồng ở thành phố khác xuống.

Mỗi năm thu nhập thuần mấy trăm triệu chúng tôi còn không mặc cả với chính phủ tỉnh, các vị nên ngoan ngoãn chút đi.

Bất ngờ là Vương Cam và Vương Lương Húc của An Phong cũng tỏ thái độ hoàn toàn ủng hộ kế hoạch của chính phủ tỉnh. Bí thư An Phong không lên tiếng.

Điều này cũng dễ hiểu, Hứa Vân Huy không muốn xen vào giữa cuộc đấu đá của Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng. Mặc kệ kế hoạch này dù Lưu bí thư đồng ý hay không, Hứa Vân Huy không tỏ thái độ là tốt nhất.

Vương Cam sớm đã được mọi người coi là thuộc phe Liễu Tuấn, mọi gười có thể hiểu được. Nhưng Vương Lương Húc cũng tỏ thái độ như thế, thì phải tốn công suy nghĩ rồi. Ở thành phố khác phó thị trưởng thường vụ sao dám công khai trái ý thị trưởng? Có điều tình hình An Phong thì mọi người đều hiểu, Vương Lương Húc đa số mới là người đứng đầu chính phủ, cho dù hắn không muốn tỏ ra qua ngang ngược, như vậy sau khi Vương Cam tỏ thái độ, có thể im lặng như Hứa Vân Huy cơ mà.

Vương Lương Húc và Uông Quốc Chiêu giao tình rất thân, nhiều cán bộ cũng đồng ý.

Hắn cũng tỏ thái độ như thế là có ý gì?

Mã Đầu và một thành phố khác, thái độ giống như Hứa Vân Huy, giữ im lặng.

Sài Thiệu Cơ không cần bận tâm nhiều, hắn mời mọi người tới đây không phải là thảo luận có nên thành lập tập đoàn tài nguyên không, mà là thành lập thế nào , làm sao để thông suốt quan hệ với xí nghiệp.

Trong vòng một tháng đã ba lần mở cuộc tọa đảm, Sài Thiệu Cơ tổ chức một tổ khảo sát, đích thân dẫn đội, tới thành phố phía bắc khảo sát, trưng cầu thêm ý kiến của mọi người. Sau khi tổng hợp xong, làm một báo cáo tỉ mỉ, dài tới hơn 30 nghìn chữ, giao lên bàn làm việc của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn lập tức mở cuộc họp tỉnh trưởng, thảo luận tính khả thi của báo cáo này, tám vị phó tỉnh trưởng có năm vị tỏ thái độ ủng hộ phương án này.

Bỏ qua chuyện đấu tranh, chỉ luận theo thực tế, cách nghĩ của các phó tỉnh trưởng, trái ngược với cán bộ phía dưới, bọn họ đương nhiên là ủng hộ làm thế. Đem quyền tài chính thu vào trong tay , tài chính tỉnh cảng thêm dư dả, tiền cơ động sẽ càng nhiều hơn.

Đó là chuyện tốt.

Liễu Tuấn làm việc luôn mạnh mẽ dứt khoát, nếu phương án này được cuộc họp tỉnh trưởng thông qua, thì phải trao đổi với Lưu Phi Bằng, tranh thủ mau chóng đưa lên thường ủy thảo luận, để hình thành quyết định.

Lưu Phi Bằng không phản đối phương án này, ít nhất trong lòng không phản đối.

Quyền lực nắm trong tay mình luôn tốt hơn nắm trong tay người khác.

Lưu Phi Bằng phán đối là Liễu Tuấn muốn thừa cơ đem mảng tài nguyên do Bành Kiến Vinh phân quản đưa xuống dưới sự chỉ đạo của Sài Thiệu Cơ. Chắc chắn đây là sự phản kích của Liễu Tuấn.

Bành Kiến Vinh không nghe tỉnh trưởng, chơi chiêu ngầm bị tỉnh trưởng tát cho trước mặt mọi người, tịch thu m phần quyền lực. Đương nhiên Lưu Phi Bằng không muốn thấy cán bộ thân cận với mình liên tiếp bị Liễu Tuấn xúi làm phản, chèn ép.

- Tỉnh trưởng, phương án này từ lý luận mà nói tựa hồ khả thi, cũng có cái lợi nhất định. Có điều đây là chuyện lớn, chúng ta phải suy tính thận trọng, ví dụ như làm sao phân chia lợi ích, quản lý sắp xếp thế nào, an bài công nhân viên chức ra sao, đều phải suy nghĩ tỉ mỉ. Chỉ không cẩn thận một chút thôi là có thể khiến cán bộ và quần chúng cơ sở bất mãn, cần phải thận trọng hơn nữa.

Lưu Phi Bằng cố trấn áp sự khó chịu, chậm rãi nói, ngữ khí rất trầm.

Thái độ này của hắn cũng trong dự liệu của Liễu Tuấn, nhưng không ngờ hắn lại không hề biểu thị sự dị nghị ở vấn đề Bành Kiến Vinh, mà lại từ căn bản phản đối thành lập tập đoàn tài nguyên năng lượng.

Nghĩ kỹ thì cũng có lý.

Chặn tập đoàn này lại, Sài Thiệu Cơ không có lý do xen vào chuyện Bành Kiến Vinh phân quản nữa, nếu như Liễu Tuấn cưỡng ép điều chỉnh phân công của Bành Kiến Vinh cũng thiếu lý do.

Dù thế nào trong phạm vi phân quản của mình, Bành Kiến Vinh không có sơ xuất gì lớn, không thể vì Liễu tỉnh trưởng ngứa mắt với người ta nên chèn ép chứ?

Lý do như thế không thể nói ra được.

Một khi thành lập tập đoàn này, Liễu Tuấn hoàn toàn có thể lấy lý do Sài Thiệu Cơ từng làm bí thư Tống Đô mà giao tập đoàn vào trong tay Sài Thiệu Cơ. Một tập đoàn có quy mô lớn như thế, ít nhất cũng phai định cấp phó bộ, để một phó tỉnh trưởng thường ủy lãnh đạo, vừa khéo thể hiện sự coi trọng của tỉnh ủy chính phủ với việc này.

Liễu Tuấn có thể tránh được phân công điều chỉnh, xẻo mất của Bành Kiến Vinh một miếng thịt, giao cho Sài Thiệu Cơ, thuận tiện tát cho Lưu Phi Bằng một cái.

- Những vấn đề bí thư nói, chính là vấn đề chúng tôi đang quan tâm. Vì chuyện này đồng chí Sài Thiệu Cơ đã mở ba cuộc tọa đàm, đích thân tới thực địa khảo sát, thu thập ý kiến quần chúng cán bộ cơ sở. Trong kế hoạch thư đã có giải thích tỉ mỉ.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.

Câu này nhắc Lưu Phi Bằng muốn kiếm cớ phá thối thì lấy lý do khác đi, những cái đó chúng tôi chuẩn bị hết cả rồi.

Lưu Phi Bằng hơi biến sắc:
- Tỉnh trưởng, báo cáo thì tôi đã xem qua, đúng là rất tỉ mỉ. Dù sao chưa qua khảo nghiệm thực tế, không ai có thể khẳng định được phương án đồng chí Sài Thiệu Cơ đưa ra đều thiết thực khả thi, không có chút tỳ vết nào. Bất kỳ phương án nào cũng phải thông qua kiểm nghiệm thực tế mới được, tôi thấy nên thận trọng thêm, không làm vội.

Lưu Phi Bằng đang cố kéo dài thời gian.

Đấu tranh ở Minh Châu đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có kết quả, dù kết quả ra sao, Lưu Phi Bằng trấn áp sự "ngang ngược" của Liễu Tuấn đều là có lợi. Nếu như thắng rồi thì khỏi phải nói, Lưu bí thư có thể thuận thế xác lập quyền uy vô thượng của mình ở tỉnh A, Liễu Tuấn cho dù không điều đi, cũng chỉ ngoan ngoãn làm người số hai dưới ánh hào quang của Lưu bí thư. Chẳng may đấu tranh không thắng, thậm chí thất bại, Lưu Phi Bằng càng phải trấn áp khí thế của Liễu Tuấn, nếu không tới khi đó làm gì còn đường cho Lưu bí thư ý kiến.

Làm Lưu Phi Bằng bất ngờ là Liễu Tuấn không ra sức đấu lý với hắn, mà hết sức ôn hòa nói:
- Vâng, chỉ thị của bí thư rất có lý, chúng tôi sẽ suy nghĩ thêm, cố gắng làm phương án hoàn chỉnh hơn nữa.

Liễu Tuấn đột nhiên "ôn nhu" làm Lưu Phi Bằng có chút không quen, cười nói:
- Tôi cũng chỉ đề xuất ý kiến tham khảo cho bên chính phủ như vậy thôi, còn công tác cụ thể vẫn cần tỉnh trưởng làm.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Bình luận

Truyện đang đọc