TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong lúc đang nói chuyện, di động của Phượng Trí Dũng lại vang lên, cầm lấy xem số, hắn lộ vẻ ngạc nhiên, nhìn Liễu Tuấn một cái rồi nói:
- Là bí thư Hàn Húc.

Liễu Tuấn cười ra hiệu Phượng Trí Dũng nhận điện thoại.

Hàn Húc biết được tin tức này gọi điện biểu thị quan tâm là điều nên làm, Liễu thị trưởng tới tận nơi rồi, điện thoại của Hàn Húc mới tới, đúc là thân sơ có khác biệt.

- Chào Hàn bí thư.

Phượng Trí Dũng đối đáp với Hà Húc trước mặt Liễu Tuấn rất chừng mực rất tốt, không nhiệt tình, tất nhiên cũng không cố ý lãnh đạm.

Hàn Húc ở bên kia thăm hỏi thương thế của Phượng Trí Dũng. Biết quần chúng bao vây công ty đã giải tán, Hàn Húc thở phào, rồi nói với Phượng Trí Dũng mình đang trên đường tới Giang Thành.

- Cám ơn Hàn bí thư quan tâm! Hàn bí thư, Liễu thị trưởng đã tới Giang Thành rồi.

Phượng Trí Dũng khách khí một câu rồi báo cáo hành tung của Liễu Tuấn.

Đó cũng là điều cần thiết.

Mặc dù cán bộ Tiềm Châu có thói quen quy Tô Duyên Quang cùng phe với Hàn Húc, Phượng Trí Dũng đi theo Liễu Tuấn. Những những thứ này không thể biểu hiện ra bên ngoài, Liễu Tuấn tới nhà mình, bất kể thế nào cũng không được che dấu.

Nếu sau này Hàn Húc biết được thế nào cũng ghi hận.

Phượng Trí Dũng anh ngay cả kiến thức cơ bản quan trường cũng quên mà!

- Ồ, Liễu thị trưởng đã tới rồi à? Vậy thì tốt, tiện thể thương lượng xử lý hậu quả việc này ra sao.

Hàn Húc lại an ủi Phượng Trí Dũng vài câu rồi cúp điện thoại.

Ước chúng một tiếng đồng hồ sau, Hàn Húc tới Giang Thành, đi thẳng tới phòng hội nghị của thị xã, trước đó toàn bộ thành viên ban thường ủy Giang Thành, cùng người phụ trách tư pháp, kiểm tra giám sát đều tới phòng hội nghị trước đợi Hàn Húc.

Tô Duyên Quang vốn muốn tổ chức một nghi thức nghênh tiếp long trọng, nhưng nhìn Liễu Tuấn ngồi kia liền nuốt đề nghị đó vào. Mọi người đi đón Hàn bí thư chẳng lẽ bỏ lại Liễu thị trưởng một mình ở phòng hội nghị? Còn nếu đề nghị Liễu Tuấn xếp hàng đi hoan nghênh Hàn Húc thì Tô Duyên Quang biết không mở miệng ra là khôn hơn.

Trừ khi Liễu Tuấn chủ động lên tiếng, nếu không Tô Duyên Quang lỗ mãng đưa ra ý kiến mà bị Liễu Tuấn phủ quyết thì không hay, như thế khác gì công khai hóa mâu thuẫn giữa thị trưởng và bí thư.

Nếu ở thành phố khác thì hoàn toàn không cần Tô Duyên Quang lên tiếng, thị trưởng sẽ chủ động ra ngoài đón bí thư, có mâu thuẫn cũng không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng đây là Tiềm Châu.

Hơn nữa hiện giờ tình huống khẩn cấp, Liễu Tuấn hoàn toàn có thể không lý tới những lễ tiết rườm ra, thậm chí nghiêm mặt lại khiển trách Tô Duyên Quang cũng có thể.

Cho nên khi đồng chí Hàn Húc tới tòa nhà chỉnh phủ Giang Thành, chỉ có chủ nhiệm ủy ban và mấy nhân viên ra cửa đón Hàn bí thư, Hàn Húc hiện giờ cũng chẳng có tâm tư so đo chuyện này.

Hàn Húc vừa vào phòng hội nghị, Liễu Tuấn liền đứng dậy trước tiên nghênh đón.

Tô Duyên Quang và các cán bộ khác chúng đứng lên chăm chú nhìn hai lãnh đạo thành ủy, Liễu Tuấn không vỗ tay hoan nghênh, mọi người không dám cho hai bàn tay chạm nhau.

Hàn Húc mặt mày nghiêm nghị bắt tay Liễu Tuấn xong liền đi thẳng tới đài chủ tịch ngồi xuống.

- Mọi người ngồi xuống đi.
Hàn Húc đưa tay lên ra hiệu, trầm giọng nói.

Tất cả đồng loạt ngồi xuống ngay ngắm, mắt nhìn thẳng, không di dám đi nhìn sắc mặt Liễu Tuấn và Hàn Húc.

- Đồng chí Trí Dũng thương thế không đáng ngại chứ?

Hàn Húc chậm rãi quét mắt qua hội trường, cuối cùng dừng lại trên người Phượng Trí Dũng.

Phượng Trí Dũng vội đáp:
- Vẫn ổn, cám ơn bí thư quan tâm.

- Ừm, thế thì tốt, mời đồng chí nói ra tình huống đi.

Hàn Húc giọng đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, thể hiện khí độ của người đứng đầu.

Phượng Trí Dũng hắng giọng một tiếng, ưỡn thẳng lưng, trầm giọng kể lại chuyện bất ngờ xảy ra hôm nay. Kỳ thực sau khi chuyện này xảy ra, thành viên hai ban của Giang Thanh đều đã biết cả, mọi người suy nghĩ nhiều nhất là phải thể hiện thái độ ra làm sao.

Mặc dù bí thư thành ủy và thị trưởng đều đã tới đây, mọi người chỉ đợi chấp hành chỉ thị của lãnh đạo nhà được, nhưng chân chính thực thi chỉ thị là cán bộ Giang Thành, phải biết chú ý chừng mực.

Huống hồ Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng không cùng đường, Hàn Húc và Liễu Tuấn cũng không nhìn cùng hướng, có lẽ ở ý kiến xử lý, các lãnh đạo sẽ có chia rẽ. Đương nhiên, chia rẽ sẽ không thể hiện ra bên ngoài, vì thế càng phải cẩn thận, phải tập trung 120% tinh thần đi nghiền ngẫm từng lời của lãnh đạo, chẳng may lĩnh hội sai là hỏng to.

Phượng Trí Dũng trình bày đơn giản tình hình.

Sắc mặt Hàn Húc trở nên vô cùng nghiêm khắc, trầm giọng nói:

- Quá đáng lắm rồi! Đám người phụ trách xí nghiệp kia không biết điều chút nào, công ty Liêu Thị là xí nghiệp đầu tư mà thành phố coi trọng, người ta tới đây là để giúp chúng ta, vậy mà vừa mới vận hành đã chặn cửa của người ta, đánh bị thương thị trưởng. Ảnh hưởng quá tồi tệ, nếu để truyền tới nước Mỹ sẽ gây ra ảnh hưởng quốc tế. Tình huống này quyết không thể để xảy ra, phải nghiêm túc xử lý, không nhân nhượng để cảnh cáo.

Hàn Húc tỏ thái độ như thế là hết sức phù hợp với thân phận bí thư thành ủy.

- Ý thị trưởng thế nào?

Nói xong Hàn Húc theo thỏi quen quay sang bên cạnh hỏi.

Bất kể là ở cuộc họp bí thư hay cuộc họp thường ủy, Hàn Húc đều hỏi như thế, đây chẳng những là lễ tiết mà còn là thực tế cần thiết.

Bất kỳ một kiến nghị nào không được Liễu thị trưởng đồng ý gần như khả năng thông qua là con số 0.

Nhất ở cuộc họp bí thư, Hàn Húc trên danh nghĩa có một đồng minh, nhưng thực tế Đồng Xương và hắn đã có khoảng cách, phàm có chuyện chia rẽ là không tùy tiện tỏ thái độ, chỉ gần đầu theo số đông thôi. Mặc dù thành viên ban bí thư Tiềm Châu không thay đổi, nhưng thế cục đã thay đổi, Hàn Húc càng bị cô lập, còn về trên thường ủy, mặc dù có thêm được Hồ Tri Vận là người cùng phe với Hàn Húc, nhưng thái độ của Đổng Xương thay đổi làm thế yếu của Hàn bí thư chẳng được cải thiện một chút nào.

Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của bí thư với tình huống này. Quyết không thể nương tay, đây là điển hình của lối vô lại lưu manh, nếu chúng ta dung túng, tiếp theo sẽ có số ít kẻ mang mưu đồ bất chính được thể lấn tới, càng không kiêng kỵ gì, chẳng những ảnh hưởng lớn tới tập đoàn họ Liêu, còn ảnh hưởng xấu tới công tác kêu gọi đầu tư của chúng ta sau này, ngay cả an toàn không được đảm bảo, còn ai dám tới đầu tư nữa?

Mọi người liền gật đầu.

Thực tế Hàn Húc và Liễu Tuấn tỏ thái độ giống như điều bọn họ suy nghĩ trong lòng, chỉ có điều sự kiện quấn chúng quy mô lớn trước nay luôn được xử lý thận trọng kín đáo, không để cho sự việc mở rộng thêm.

- Đồng chí Tô Duyên Quang , hiện giờ tập đoàn họ Liêu có nhân viên công an bảo vệ trật tự chưa?

Liễu Tuấn quay sang hỏi Tô Duyên Quang.

Phượng Trí Dũng đã bị thương, Tô Duyên Quang tất nhiên phải đón nhận xử lý việc này, chuyện xảy ra người đầu tiên chạy tới hiện trưởng là Phượng Trí Dũng mà không phải hắn, dù hắn đang đi thị sát nhưng dù sao đó cũng là một sai lầm.

Tô Duyên Quang vội nói:
- Thưa thị trưởng, đã có công an bảo vệ trật tự rồi.

- Nhân thủ có đủ không?
Hàn Húc hỏi chen vào.

- Đã bố trí hơn mười người của cục công an thị xã, ngoài ra còn có đồng chí ở khu mỏ Hoàng Hoa Sơn phái ra, bọn họ hiểu tình hình hơn.

Hàn Húc cau mày lại.

Hiển nhiên hắn cho rằng như thế vẫn chưa đủ đối phó với sự kiện quận chúng quy mô lớn, Tô Duyên Quang vội nói ngay:
- Chúng tôi sẽ phái thêm người.

Hàn Húc lúc này mới gần đầu:
- Nhân lực phải phái thêm, nhưng đó chỉ là biện pháp đề phòng không phải là cách giải quyết vấn đề. Chuyện này cần phải triển khai điều tra, xem kẻ nào đang ngầm giật dây quần chúng gây sự, bắt lấy kẻ cầm đầu đó để trừ còn sâu gây hại.

Mọi người nghiêm lại, Hàn Húc đã ra quyết định rồi.

Hàn Húc nói xong lại nhìn sang Liễu Tuấn, y gật đầu nói:
- Khu mỏ Hòng Hoa Sơn và các khu mỏ khác rất hỗn loạn, mọi người đều biết ở đó có rất nhiều đám khai thác lâu giơ chiêu bài xí nghiệp dân doanh, những năm qua các đồng chí đó chỉnh đốn nhiều lần, hành động lớn cũng triển khai rồi, lần nào cũng chỉ là đánh trống lớn, điểm quân mạnh sau đó im lặng thu binh, chỉ làm bọn chúng thêm ngông cuồng. Cho nên lần này phải triệt để chỉnh đốn những khu mỏ nhỏ không có giấy phép, đặc biệt là những khu mỏ do thế lực lưu manh cầm đầu, phải đả kích nghiêm khắc. Những khu mỏ không có chút biệt pháp an toàn đó là nguồn tai họa chủ yếu, càng không được phép lơ lờ, kẻ phạm tội, đáng bắt phải bắt, đáng xử phải xử, không được nương tay.

Thành viên tham dự cuộc họp sắc mặt càng thêm nghiêm túc.

Hai lãnh đạo thành phố ý kiến nhất trí, chuyện này không thể làm qua loa lấy lệ được nữa.

Tô Duyên Quang lập tức tỏ thái độ:
- Xin Hàn bí thư, Liễu thị trưởng yên tâm, chúng tôi kiên quyết quán triệt chỉ thị của hai vị lãnh đạo, nhất định triệt để thanh lý chính đốn trật tự khu mỏ, đưa thế lực lưu manh cồn đồ về trừng phạt.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu rồi nói:
- Các nhân viên quản lý cấp cao của Cty Liêu Thị phải được đảm bảo an toàn, không được phép tạo thành ảnh hưởng xấu hơn.

Hàn Húc bổ xung:
- Nếu như nhân thủ không đủ, thành phố có thể tăng viện.

Tô Duyên Quang gật đầu đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc