TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hôm nay với Uông Quốc Chiêu mà nói là ngày "ngậm đắng nuốt cay" nhất trong cả đời của hắn, cho dù trước khi lên làm thư ký cho Trì An Phong hắn chưa bao giờ bị hoàn toàn cho ra rìa như thế.

Đinh đại thiếu gia vênh váo đã chạy chối chết rồi, đám Liễu Tuấn mau chóng làm rõ được tình hình, không khỏi bật cười, tiếp đó có thể tưởng tượng ra được, Liễu Tuấn lịch sự mời đám người Uông Quốc Chiêu dùng cơm.

Không ai có thể từ chối một lời mời như thế của Liễu nha nội.

Thế là trong phòng báo thoáng cái xuất hiện năm vị cán bộ cấp cao, phòng bao vốn rất rộng rãi tức thì trở nên chật chội. Trên quan trường chú trọng nhất là thứ tự, nhưng năm vị luận cấp bậc hoàn toàn không dễ phân hạng.

Đương nhiên là chỉ khó về lý thuyết thôi, thực tế vừa vào cửa đám Lưu Quang Hưng đã mời luông Liễu Tuấn ngồi ở vị trí đầu.

Kỳ thực nghiêm túc mà nói Uông Quốc Chiêu là người có tư cách ngồi vị trí này nhất, từ mấy năm trước hắn đã là thị trưởng Ngô Tây, nếu luật tư cách thì cả tuổi tác lẫn kinh nghiệm Liễu Tuấn đều là ít nhất.

Nhưng mọi người tựa hồ đều quên vấn đề này, Liễu nha nội cũng chẳng khách khí đàng hoàng ngồi xuống, Tiểu Vệ Tiểu Cát, cùng với đám Uông Quốc Chiêu ngồi dưới vị trí cuối cùng.

Uông Quốc Chiêu chỉ đành nhịn.

Cầu tới người ta thị phải hạ mình.

Thực sự vì chút việc nhỏ này mà đắc tội với đám Lưu Quang Hưng, thì hạng mục của công ty Vĩ Phong 100% là vi phạm quy tắc rồi, muốn thông quan con đường bình thường hoặc chia nhỏ xé lé là hoàn toàn không thể.

Không có chút sự che chắn nào, hệ số nguy hiểm quá cao, Uông Quốc Chiêu muốn có thành tích tới đâu cũng không thể mạo hiểu, vì như thế nhà nước không tiến hành ổn định vĩ mô, hạng mục trái quy định có thể bị cấp trên ra lệnh dừng bất kỳ lúc nào.

Đương nhiên ngoại trừ xếp chỗ ngồi thiếu thể diện một chút, mọi người không ai ghẻ lạnh hắn, ít nhất bề ngoài là thế, nói với Liễu Tuấn vài câu xong cũng nhớ nói với Uông Quốc Chiêu vài câu.

Nhưng càng như thế càng làm Uông Quốc Chiêu buồn bực, vì thần thái mọi người cho thấy ai mới là nhân vật trung tâm.

Mọi người nói chuyện với hắn hoàn toàn là những câu nói khách sáo rỗng tuếch xuất phát từ lễ tiết cần có.

Thì ra tư vị không có tiếng nói lại khó chịu như thế.

So với sự mất mác trong lòng của Uông Quốc Chiêu thì Lạc Vĩ Phong cảm thấy tốt hơn nhiều, dù hắn thù Liễu Tuấn hơn cả Uông Quốc Chiêu, nhưng với thương nhân lợi nhuận quan trọng hơn thể diện nhiều.

Uông Quốc Chiêu ở ủy ban phát triền chẳng qua là người qua đường, so với Liễu thị trưởng mới thực sự là lão gia, ba người Sài Thiều Cơ muốn mời cơm còn cần phải được Liễu Tuấn nể mặt mới được.

Chuyện thiệt hơn trong đó, Lạc Vĩ Phong sao lại chẳng hiểu.

Trước kia hắn năm lần bảy lượt muốn đưa hạng mục này vào Tiềm Châu cũng là vì sức nặng của Liễu nha nội ở ủy ban phát triển, thế nhưng người ta hoàn toàn không chịu làm Lạc Vĩ Phong hết cách.

Hôm nay vô tình đắc tội với Liễu Tuấn và đám người Lưu Quang Hương, ngược lại chưa chắc không phải là một cơ hội tốt, có thể thừa cơ lối kéo quan hệ với Liễu Tuấn là đám người Lưu Quang Hưng.

Vì thế Lạc Vĩ Phong mặc kể Uông thị trưởng không vui, mang theo thái độ nịnh bợ đám Liễu nha nội, lại còn không ngừng đánh mắt cho hai cô gái trẻ gợi cảm hắn mang theo bảo họ làm nóng không khí.

Thấy thế, Uông Quốc Chiêu lại không khỏi thầm lắc đầu.

Lạc Vĩ Phong vẫn quá xem nhẹ đám người Liễu Tuấn rồi, coi bọn họ như mấy lãnh đạo cấp huyện ở quê hắn, tưởng rằng cứ có mấy cô em xinh đẹp trên bàn rượu là không bao giờ thất bại.

Quả nhiên khi hai cô gái kia lả lơi bày thủ đoạn cũ chúc rượu Liễu Tuấn, Lưu Quang Hưng lập tức cau mày lại.

Hắn đi ăn cơm với Liễu Tuấn không phải chỉ một hai lần, rất hiểu thói quen của Liễu nha nội, nếu không cần thiết Liễu Tuấn chẳng hứng thú gì uống rượu, hai cô gái này không biết gì cứ õng ẹo sấn đến làm người ta rất khó chịu.

Nói thế nào thì hôm nay hắn mời Liễu Tuấn, tự nhiên thêm vào đám "ăn bám" Uông Quốc Chiêu, trong lòng Lưu Quang Hưng đã cực kỳ bực bồi rồi, chỉ vì lễ tiết đành nhịn. Hai cô nàng kia lại bày trò thô thiển đó, sợ thực sự chọc giận Liễu đại thiếu gia.

Như thế không phải làm Lưu Quang Hưng cũng xấu mặt theo ư?

Ai ngờ Lạc Vĩ Phong và hai cô gái kia chẳng có chút mắt mũi nào, chẳng phát hiện ra sự bất mãn của Lưu ti trưởng, ra sức mời rượu Liễu Tuấn.

Lưu Quang Hưng tức không chỗ phát tiết.

Hắn đâu thể nhắc Lạc Vĩ Phong là Liễu Tuấn không thích uống rượu.

- Giám đốc Lạc, tôi mời ông một chén.

Thấy Lạc Vĩ Phong và hai cô gái kia lại muốn tiếp tục "giỏ trò", Lưu Quang Hưng nâng chén rượu lên nói với Lạc Vĩ Phong để ngăn hắn đi "quấy rối" Liễu Tuấn.

Lạc Vĩ Phong hơn hở cầm chén rượu lên uống cạn.

- Giám đốc Lạc nghe nói hạng mục sắt thép kia đã bắt đầu thi công rồi?

Lưu Quang Hưng không đợi cho Lạc Vĩ Phong buôn lợi nịnh bợ liền hỏi tới luôn, câu này làm không khí trong phòng trở nên vi diệu.

Đây chẳng phải câu hỏi tùy tiện có thể nói ra khi bạn bè tán gẫu với nhau.

Cái hạn mục sắt thép kia chẳng phải đang đợi phê duyệt sao? Văn bản còn chưa thấy bóng dáng đâu các người đã làm trước rồi, vậy còn coi những cán bộ chủ quản chúng tôi ra gì không?

Kỳ thực rất nhiều địa phương đều làm như thế, một bên thi công một bên xin giấy tờ, bất kể dùng thủ đoạn gì cuối cùng phải lấy cho bằng được công văn phê duyệt, đó gọi là cả hai việc đầu không bị chậm trễ.

Nhưng tiền đề là phải được các cán bộ chủ quản kia mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nếu Lưu Quang Hưng muốn nghiêm túc truy cứu thì rắc rối rồi.

Lạc Vĩ Phong lắp bắp không biết trả lời ra làm sao.

- Lưu ti, hiện giờ đúng là bắt đầu làm rồi.

Lúc này Uông Quốc Chiêu lại bất ngờ xen vào hơn nữa còn thừa nhận luôn, làm cho mọi người hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ Uông Quốc Chiêu có chỗ dựa nào đó?

Lưu Quang Hưng hơi cau mày:
- Uông thị trưởng làm thế e là không hay.

- Lưu ti, hạng mục này có ý nghĩa quan trọng với tăng trưởng kinh tế của Ngọc Lan chúng tôi, nên chúng tôi hơi nóng lòng một chút.

Lưu Quang Hưng lạnh nhạt nói:
- Uông thị trưởng nôn nóng chấn hưng kinh tế Ngọc Lan thì tôi hiểu, có điều một hạng mục lớn như thế không thể khinh xuất, nên làm theo quy củ.

Uông Quốc Chiêu vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, thủ tục cần thiết chúng tôi sẽ làm, nếu như cơ quan chủ quản có ý kiến bất đồng với hạng mục này cũng không sao. Đất đai đã trưng dụng có thể dùng làm việc khác. Cty Vĩ Phong không dùng tới thì xí nghiệp khác dùng.

Không đợi cho Lưu Quang Hưng đáp lời, Liễu Tuấn đã nói:
- Uông thị trưởng an bài rất chu đáo.

Liễu Tuấn đã nói thế Lưu Quang Hưng không nói thêm nữa, Uông Quốc Chiêu nói mảnh đất đó không nhất định dùng cho Cty Vĩ Phong mà còn chất vấn thì ý đồ nhắm vào Cty Vĩ Phong quá rõ ràng. Liễu Tuấn ngăn cản hắn hỏi tiếp chắc chắn phải có lý do.

- Ha ha, Liễu thị trưởng khen ngợi như thế thật không dám nhận.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười nói.

Liễu Tuấn không hỏi tới chuyện này nữa, xua tay hỏi:
- Uông thị trưởng quen với công tử của Đinh cục trưởng sao?

Một cuộc tụ hội như thế này mà lại nảy ra một tên hoàn khố chẳng dính dáng gì như Đinh Quảng Hải, đúng là khá đột ngột, chẳng những Liễu Tuấn có nghi vấn này mà những người khác cũng chú ý.

- Mới gặp lần đầu.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười đáp, không nhắc gì tới Vệ xử.

Có điều Uông Quốc Chiêu không "tố cáo" không đại biểu rằng Vệ xử có thể che giấu mãi được vì Đinh đại thiếu gia xuýt nữa đắc tội với ba nhân vật có tiếng nói trong ủy ban phát triển, mình không chủ động khai báo tới một ngày đám Lưu Quang Hưng biết được thì hắn bị động ngay.

Chưa nói bọn họ có đi thù oán một tên hoàn khố như Đinh Hoài Dương không, nhưng Vệ xử giấu diếm chân tướng là vấn đề về thái độ.

Trong cơ quan nhà nước năng lực không phải quan trọng nhất mà là thái độ.

- Liễu thị trưởng, Đinh Quảng Hải là do tôi mời tới, tôi có một người bạn làm công ty nhỏ có chuyện muốn nhờ hắn giúp, không ngờ hắn lại làm chuyện như thế... Thực có lỗi với các vị lãnh đạo.

Vệ xử xấu hổ "thành khẩn khai báo".

Ra là như thế.

Đinh Quảng Hải trong lòng Liễu nha nội chẳng là gì, nhưng với người thường là nhân vật to lắm rồi, nghĩ lại vừa rồi làm hắn sợ chạy té đái vãi phân, Liễu nha nội không khỏi buồn cười.

Thấy Liễu Tuấn không có vẻ gì là giận, vệ xử mới yên tâm.

Gặp phải Lưu Quang Hưng ngăn cản giữ đường, Lạc Vĩ Phong cũng biết mình sai hai cô gái kia bày trò lả lơi dung tục làm người ta không thích liền đánh mắt cho bọn họ dừng lại.

Tiếp đó mọi người lại tán gấu, Lạc Vĩ Phong mấy lần ân cần săn đón Lưu Quang Hưng, nhưng người ta không nhận, hắn chỉ đành thôi.

Sau này tìm cơ hội khác vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc