TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tổng công ty chế tạo xe máy Trường Phong treo cờ kết hoa, đầy không khí lễ tết.

Nguyên nhân là vì đồng chí Liễu Tuấn sắp tới thị sát.

Nhận được điện thoại của Kha Khải Phàm, Triệu Ngạn không kìm được hưng phấn, sau khi Liễu Tuấn rời khỏi khu Trường Hà, không phải Triệu Ngạn không được gặp Liễu Tuấn, trước đó không lâu Triệu Ngạn lên Ngọc Lan họp cũng đã gặp Liễu Tuấn, Liễu Tuấn còn giữ Triệu Ngạn lại nói chuyện.

Nhưng Liễu Tuấn triệu kiến riêng và Liễu Tuấn về Cty Trường Phong thị sát là hi chuyện khác nhau.

9 h sáng, chiếc Audi đen chậm rãi chạy tới cổng Cty Trường Phong, mấy năm qua công ty có bước phát triển nhảy vọt, từ lâu không còn dáng vẻ rách nát trước kia nữa.

Cánh cửa lớn xám xịt kiểu cũ trước kia, đã biết thành cồng vòm nguy nga cao lớn.

- Tỉnh trưởng, Cty Trường Phong thay đổi rồi.
Tiết Chương Dịch nhìn cửa Cty Trường Phong cười nói.

Tiết Chương Dịch là lái xe của Liễu Tuấn khi y làm bí thư khu Trường Hà, về sau Liễu Tuấn tới Tiềm Châu, Tiết Chương Dịch về ban xe hơi thành ủy, Liễu Tuấn vừa quay lại Ngọc Lan không do dự chỉ định Tiết Chương Dịch lái xe cho y. Tiết Chương Dịch tất nhiên rất cao hứng, lái xe cho bao nhiêu lãnh đạo rồi nhưng chỉ làm lái xe cho Liễu Tuấn là thích nhất.

Liễu Tuấn luôn chiếu cố nhân viên công tác bên cạnh, chưa bao giờ vô duyên vô cớ nổi giận với họ.

Hiện giờ Liễu Tuấn đã đường đường là phó tỉnh trưởng, Tiết Chương Dịch hai lần lái xe cho y, trong mắt người khác, chắc chắn hắn là một trong số tâm phúc được Liễu tỉnh trưởng tính nhiệm nhất rồi, Tiết Chương Dịnh thấy rất có thể diện.

Liễu Tuấn gật đầu mỉm cười, có điều nhanh chóng thu nụ cười lại.

Bởi vì y nhìn thấy phái đoàn hoan nghênh dàn ở hai bên cửa Cty Trường Phong, đông nghìn nghịt, e rằng không dưới ba bốn trăm người, làm Liễu Tuấn dở khóc dở cười là trong đội ngũ hoan nghênh còn có một đội nhạc.

- Lão Triệu này làm cái gì thế?

Liễu Tuấn cau mày.

Kha Khải Phàm và Tiết Chương Dịch nhìn tới tròn mắt, nhất là Tiết Trương Dịch lái xe cho rất nhiều lãnh đạo đi thị sát, cũng chưa bao giờ thấy nghi thức hoan nghênh long trọng như vậy.

- Uy vọng của tỉnh trưởng ở Cty Trường Phong rất cao.

Một lúc sau Tiết Chương Dịch mới tìm ra lý do.

Câu này của Tiết Chương Dịch làm Liễu Tuấn đang hơi tức giận bình tĩnh lại, Triệu Ngạn không phải là người thích bợ đỡ, hôm nay nếu chẳng phải vì Liễu Tuấn tới thị sát, đổi lại là có là Cù Hạo Cẩm thì Triệu Ngạn cũng quyết không bày ra thế trận như thế này.

Như Tiết Chương Dịch nói, Cty Trường Phong không phải hoan nghênh vị phó tỉnh trưởng mà hoan nghênh người sáng tạo ra kỳ tích của công ty.

Triệu Ngạn khâm phục y vô cùng, cho rằng không làm như thế này không đủ thể hiện sự cảm kích và tôn kính của Cty Trường Phong dành cho Liễu Tuấn, còn về phần "phô trương" như thế có mang lại ảnh hưởng bất lợi cho Liễu Tuấn hay không thì Triệu Ngạn trong thời gian ngắn như thế nào có để ý tới được.

Triệu Ngạn không phải quan viên theo ý nghĩ thông thường, về bản chất ông ta là một ông già chất phác, nếu Liễu tỉnh trưởng nổi giận thì làm tổn hại tới tình cảm của quần chúng và Triệu Ngạn rồi.

"Nhiệt liệt hoan nghênh Liễu phó tỉnh trưởng tới tổng công ty Trương Phong thị sát công tác"

Đó là tấm biểu ngữ lớn giăng ngang bên trên cửa công ty, Liễu Tuấn nhìn thấy khẽ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn lại, Triệu Ngạn kích động thì kích động nhưng vẫn giữ quy củ cơ bản nhất của quan trường, không nhất thời kích động bỏ chữ "phó" đi, nếu không hôm nay Liễu Tuấn không thể xuống xe được.

- Tỉnh trưởng..

Tiết Chương Dịch qua kính chiếu hậu thấy Liễu Tuấn cau mày, liền hạ bớt tốc độ, nhỏ giọng xin chỉ thị.

Liễu Tuấn gật đầu.

Tiết Chương Dịch nhấn chân ga tăng tốc tới trước mặt đoàn người hoan nghênh rồi dừng xe lại.

Xe vừa mời dừng, Kha Khải Phàm còn chưa kịp xuống xe thì Triệu Ngạn và các lãnh đạo công ty khác lập tức ùy tới, theo lý mà nói thì đó không hợp quy củ, thế nào cũng phải đợi lãnh đạo xuống xe đã rồi quan viên mới được đi lên bắt tay, nhưng Triệu Ngạn trong lòng kích động nào còn để ý tới những quy đó vội vàng đi tới, nhưng lãnh đạo khác thấy chủ tịch Triệu như thế không hiểu ra sao nhưng không ai dám chậm trễ, tất nhiên đều làm theo.

Triệu Ngạn 60 tuổi, đầu hói một nửa, bụng hơi phệ, có điều mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, đích thân mờ cửa xe, che trên khung cửa, đợi Liễu Tuấn xuống.

- Chào tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn vừa mới xuống xe Triệu Ngạn đã nắm chặt tay y, kích động chào lớn.

- Chào tình trưởng.

Lãnh đạo công ty ở đằng sau có một số tại nhiệm khi Liễu Tuấn làm tổng giám đốc Cty Trường Phong, nhiều người khi đó còn là cán bộ trung tầng thậm chí cán bộ cấp thấp, hiện giờ đã đề bạt lên vị trí lãnh đạo tương đối quan trọng, có thể gọi là cấp dưới cũ của Liễu Tuấn. Gặp y tuy không kích động như Triệu Ngạn, nhưng cũng cảm xúc dào dạt, đồng thanh chào hỏi.

Chính vì có vị quan lớn trẻ tuổi này, mà có oai phong hiển hách của bọn họ ngày hôm nay.

Nếu không một công ty rách nát tới tiền công không trả được, có gì đáng khoe khoang? Đi tới đâu họp cũng phải khép nép, đâu thể ngẩng cao đầu sải bước như bây giờ?

- Chào chủ tịch Triệu! Chào các đồng chí.

Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Triệu Ngạn, y vô cùng tán thường Triệu Ngạn, ông già cố chấp này đã hiến dâng tâm huyết cả đời cho sự phát triển của Cty Trường Phong.

- Tỉnh trưởng, hôm nay tới thị sát công ty tôi và các đồng chí trông đợi mòi mòn...

Triểu Ngàn cảm xúc dâng trào, nắm chặt tay Liễu Tuấn không chịu buông, há miệng cười không thôi.

Thấy cảnh tượng này lòng Liễu Tuấn rất cảm động, gật đầu nói:
- Đó là lỗi của tôi, tôi phải trở về sớm hơn mới phải.

Nghe Liễu Tuấn dùng hai chữ "trở về" Triệu Ngạn càng kích động không thôi, nắm chặt tay Liễu Tuấn mà lắc:
- Tỉnh trưởng vì dân phục vụ, trăm công nghìn việc, chúng tôi hiểu mà.

Liễu Tuấn không hỏi bật cười.

Lời y "vỗ mông" Tiễn Kiến Quân cách đó không lâu hiện giờ Triệu Ngạn trả lại không sai một chữ, nhưng Liễu Tuấn không chút hoài nghi lời này Triệu Ngạn phát ra từ tận đáy lòng.

Khó khăn lắp mới bắt tay được hết một lượt lãnh đạo Cty Trường Phong, mất hơn mười phút, được Triệu Ngạn cùng các lãnh đạo công ty xúm quanh cất bước đi qua cửa công ty.

Liễu Tuấn vừa tới gần, đội nhạc lập tức vang lên khúc nhạc hoan nhênh, một đội học sinh áo trăng đeo khăn quàng đỏ tay cầm hoa, chỉnh tể hô khẩu hiệu hoan nghênh.

Mấy trăm quân chúng đồng loạt vỗ tay, náo nhiệt vô cùng.

Một cô bé xinh đẹp cầm bó hoa tươi đi tới, dùng nghi thức đội thiếu niên chào Liễu Tuấn, giọng ngọt ngào:
- Chào tỉnh trưởng! Hoan nghênh tỉnh trưởng tới công ty Trường Phong thị sát.

Sau đó nâng bó hoa lên, đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn vị tỉnh trưởng trẻ tuổi đẹp trai này.

Liễu Tuấn nhận lấy bó hoa, khom lưng bắt tay cô bé, mỉm cười cám ơn, đứng thẳng lên nói:
- Lão Triệu, làm thái quá rồi...

Triệu Ngạn rối rít nói:
- Không quá không quá chút nào.. Theo ý của tôi còn hận không thể mang đội lân sư rồng tới ... Chỉ có thế này tôi thấy xấu hổ rồi... Nói thực lòng với tỉnh trưởng, đây không phải là ý kiến cá nhân tôi, mà ý kiến nhát trí của toàn thể đại biểu công nhân. So với cống hiến to lớn của tỉnh trưởng, thế này đã là cái gì?

Liễu Tuấn hơi giật mình:
- Đại hội đại biểu công nhân?

- Vâng, nghe nói tỉnh trưởng muốn tới thị sát, tôi mở đại hội đại biểu công nhân ngay trong đêm , mọi người cùng ra chủ ý này, không làm thế không biểu đạt được tâm ý của chúng tôi.

Liễu Tuấn chỉ biết lắc đầu.

Cái lão Triệu này.

Không ngờ vì hoan nghênh y mà mở cuộc họp đại biểu công nhân, hơn nữa các đại điểu cùng đưa ra chủ ý này, làm Liễu Tuấn rất cảm động.

Công tội thiên thu, tự trong lòng người.

- Lão Triệu, tâm ý của mọi người tôi hiểu, nhưng không thể làm như thế này, thực sự là không thích hợp, cần phải chú ý ảnh hưởng, nếu không tôi còn dám trở lại nữa không? Trường Phong công ty là nhà mọi người, cũng là nhà tôi! Không được có lần sau nữa.
Liễu Tuấn thu lại nụ cười, nói với giọng khá nghiêm túc.

Triệu Ngạn gật đầu liên tục:
- Vâng , vâng , tôi nhớ rồi tỉnh trưởng yên tâm.

Liễu Tuấn gật đầu cất bước đi tới.

- Tỉnh trưởng , hay là tới phòng hội nghị trước nghe mọi người báo cáo?

Triệu Ngạn xin chỉ thị.

Theo lý phó tỉnh trưởng đi thị sát quốc xĩ cấp dưới, Triệu Ngạn và Kha Khải Phàm phải đối chiếu hành trình thị sát của Liễu Tuấn rồi, đó là thông lệ quan trường, nhưng đây là ngoại lệ, Liễu Tuấn trở về Cty Trường Phong quả thức chỉ có tâm tư đi xem thôi, không có mệnh lệnh cụ thể nào. Kha Khải Phàm cũng không dám tùy ý cùng Triệu Ngạn an bài hành trình, chỉ nói tất cả nghe tỉnh trưởng an bài.

Liễu Tuấn làm tổng giám đốc Cty Trường phong 2 năm, rất hiểu tình hình nhà xưởng, hành trình xác định ra sao cũng không quan trọng lắm.

Liễu Tuấn cười:
- Không vội trước tiên đi phân xưởng xem đã.

- Vâng thưa tỉnh trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc