TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Ông...ông..
Cô Lâm òa khóc.

Tiểu Trương vỗ bàn đứng dậy, chỉ vào mặt Sơn Điền tiên sinh quát:
- Sơn Điền, ông quá đáng rồi đấy.

Sơn Điền tiên sinh đứng bật dậy, vung tay ra tát, Tiểu Trương không ngờ hắn đột nhiên giở trò bạo lực, né không kịp bị tát trúng, "Ối" một tiếng, chiếc kính bị văng ra xa, cả người lão đảo lùi về mấy bước.

- Sơn Điền tiên sinh, Sơn Điền tiên sinh..
Người lớn tuổi kia cuống cả lên, tay xua xua trước mặt hắn, muốn ngăn lại, tên Sơn Điều lại quát một câu tiếng Nhật, tát cho ông ta một cái, đánh ngã lăn ra đất.

Tên tiểu quỷ tử này lực tay rất mạnh.

Sơn Điền nổi cơn hung dữ, lại đưa tay ra định ôm lấy cô Lâm đã sợ tới đờ người, không ngờ "bốp" một tiếng, một chai bia ném trúng vào mặt hắn, cả mặt tức thì đầm đìa máu.

Lúc này mấy tên tiểu quỷ tử đồng loạt rống lên đứng bật dậy, hùng hùng hổ hổ nhìn về phía phương hướng mà chai bia bay tới.

Liễu Tuấn phủi tay, chậm rãi đứng dậy, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn Sơn Điền và đồng bọn.

Đường Thắng Châu và Nghiêm Minh đều sững sờ, không ngờ vị huyện trưởng này nói ra tay là ra tay ngay chẳng do dự cố kỵ chủ nào, chỉ có Liễu Triệu Ngọc chẳng hết lấy làm lạ, hắn cùng Liễu Tuấn đi đánh nhau rồi, biết tính cách ngoài mềm trong cứng của Liễu Tuấn.

Tên tiểu quỷ tử này láo xược như thế, Liễu Tuấn không ra tay mới là lạ.

Liễu Triệu Ngọc thuận tay cầm lấy một chai bia, đứng ở bên cạnh Liễu Tuấn, mặc dù Liễu Tuấn hiện giờ đã chẳng còn là đứa bé sửa TV trên phố ở huyện Hướng Dương năm xưa nữa, đã lớn lên thành một đại hán tiêu chuẩn rồi, nhưng dù sao đối phương có bốn năm tên tiểu quỷ tử, tên nào cũng cao lớn khỏe mạnh, không thể lơ là.

Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn dớm đã ghé sát tới.

Sơn Điều ôm trán, xông về phía Liễu Tuấn tru tréo:
- Mày, là ai?

Liễu Tuấn lạnh lùng quát:
- Xéo.

Sơn Điền quay lại quát tháo mấy câu với đám tiểu quỷ tử, cả bọn liền cầm chai bia xông lên, Từ Văn Hòa cùng Ngụy Xuân Sơn lập tức ra tay, mặc dù tiểu quỷ tử to lớn, nhưng sao có thể là đối thủ của hai người Ngụy Tử? Tức thì trong gian đại sảnh n hững tiếng "bịch bốp" vang lên, tiểu quỷ tử từng tên ngã lăn ra, nằm trên mặt đất rên rỉ.

Từ Văn Hòa cùng Ngụy Xuân Sơn tiến tới vặn tay Sơn Điền ấn xuống.

Liễu Tuấn quát:
- Ném hắn ra ngoài.

- Ôi ôi, tiên sinh, đừng, không ném được.
Người hòa giải bị ăn tát kia vội vàng chạy tới, hoảng sợ kêu lên:
- Sơn Điền tiên sinh là cháu của ông chủ, không thể ném được.

"Bốp" Người hòa giải lại bị ăn một cái tát mạnh nữa, đầu óc choáng váng, không phân biệt nổi đông tay nam bắc.

Liễu Tuấn lại quát:
- Ném ra ngoài!

Chỉ nghe thấy vù một tiếng, thân hình to béo của Sơn Điền như cưỡi mây đạp gió từ trong đại sảnh bay ra ngoài cửa, va vào mặt đất lăn lông lốc, thê thảm vô cùng.

Có điều Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn ra tay rất có chừng mực, cho dù ném rất xa, nhưng không tới mức bị thương.

- Đuổi hết những tên tên tiểu quỷ tử này ra ngoài.
Liễu Tuấn lại nói với hai người Từ Ngụy.

Không lâu sau, mấy tên tiểu quỷ tử lại bị hai người đám đá, cuống cuồng chạy ra ngoài.

Tiểu Trương và cô Lâm nhìn cảnh này, cứ như nằm mơ, mắt mồm cứ đờ đẫn cả ra.

Đường Thắng Châu cười khổ:
- Liễu Tuấn, cậu gây họa rồi, đánh bạn bè Nhật Bản, sẽ gây nên tranh cãi quốc tế đấy.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Bọn chúng mà là bạn bè cái gì? Bọn chúng là một lũ khốn khiếp.

Nghiêm Minh thì lại tương đối trấn tĩnh nói:
- Đánh thì cũng đánh rồi, chẳng có gì to tát cả, dù sao là bọn chúng ra tay trước. Này cậu kia tên Tiểu Trương phải không, qua đây một chút!

Lời này nói với cố vấn Tiểu Tương của công ty Nhật Bản.

- A, vâng vâng.
Tiểu Trương lúc này mới tỉnh ra, vội chạy tới.

- Chào anh.
Cho dù Nghiêm Minh gọi hắn tới, nhưng hắn lại khom người chào Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn gật đầu ngồi xuống:
- Xin chào.

Từ Văn Hòa và Ngụy Xuân Sơn không biết lại nấp vào góc nào rồi.

Nghiêm Minh nói với Tiểu Trương:
- Tiểu Trương, ngồi đi!

- Các cô cậu là nhân viên của công ty gì?

- Dạ, công ty trách nhiệm hữu hạn mậu dịch Sơn Điền chi nhánh thành phố Đại Ninh.

Tiểu Trương nhìn ra mấy vị này tuổi trẻ nhưng khí độ bất phàm, hiển nhiên là nhân vật quyền thế, nói chuyện cũng thêm vài phần cẩn thận.

Liễu Tuấn hỏi:
- Cái công ty mậu dịch Sơn Điền đó đầu tư hạng mục gì ở Đại Ninh.

- Mấy hạng mục liền, có mậu dịch cũng có công thương nghiệp, có hai nhà xưởng ở khu cao tân, công ty đặt ở tòa nhà Thiên Mã trên khu phố thương nghiệp hoàng kim.

Tiểu Trương cận thận đáp.

Tòa nhà Thiên Mã là tòa nhà văn phòng do công ty địa ốc Hoa Hưng xây dựng, quy mô rất lớn, có mấy công ty liền đóng trong đó.

- Tên Sơn Điền đó, là giám đốc của công ty nhánh các cậu phải không?

Tiểu Trương nói:
- Vâng cũng coi như vậy, ông ta là cháu của tổng giám đốc, chức vụ thực tế là quản lý, có điều khi tổng giám đốc không có mặt ở công tay, thì chuyện trong công tay do ông ta chủ trì.

Lúc này cô Lâm cũng chậm chậm nhích lại gần, đứng ở bên cạnh, toàn thân còn hơi run run.

Liễu Tuấn gật đầu, lại hỏi:
- Còn mấy tên tiểu quỷ tử thì sao? Đều là nhân viên công ty à?

Tiễu Trương nghe thấy Liễu Tuấn luôn miệng gọi "tiểu quỷ tử" liền bật cười, bất quá lập tức ý thức được không ổn, thu lại nụ cười gật đầu đáp:
- Vâng đều là nhân viên quản lý của chi nhánh công ty.

- Vậy còn cậu chức vụ là gì?

- Tôi là phiên dịch.

Liễu Tuấn nở nụ cười, nhớ tới loại phiên dịch hán gian điển hình trong phim truyền hình sau này, may là Tiểu Trương trong yếu ớt, nhưng lại có chút nhiệt huyết, là một hán tử.

- Tiên sinh, xin hỏi anh là ai?

Liễu Tuấn cười nói:
- Tôi tên là Liễu Tuấn, công tác ở huyện Ninh Bắc.

Tiểu Trương có chút sốt ruột nói:
- Các vị mau đi đi, Sơn Điền là công ty nước ngoài, ở tỉnh chính phủ đều có quen biết, cảnh sát sẽ rất mau tới đây.

Liễu Tuấn cười:
- Chúng tôi đi rồi, cậu sẽ làm sao? Cảnh sát có bắt cậu đi không?

- Chuyện là do tôi gây nên, muốn bắt thì cứ bắt.
Tiểu Trương rất nghĩa khí.

Nghiêm Minh ở bên cạnh cười nói:
- Tên tiểu tử này nghĩa khí đấy.

- Tiểu Trương, cậu tên là gì? Tốt nghiệp trường nào?

Liễu Tuấn khơi lên hứng thú với Tiểu Trương.

- Tôi tên là Trương Dục, tốt nghiệm khoa tiếng Nhật học viện ngoại ngữ quốc tế đại học Đông Bắc.
Thấy mấy người này đánh cho người Nhật té đái vãi phân, rồi còn ung dung ngồi đây tán gẫu với mình, Trương Dục càng khẳng định bọn họ lai lịch không nhỏ, lời nói càng thêm kính cẩn.

- Tiểu Lâm, còn cô?

Liễu Tuấn hỏi cô Lâm vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.

- A, tôi, tôi tên là Lâm Tú Quân, cũng học tiếng Nhật.
Lâm Tú Quân luống cuống đáp:

- Cô ấy là trợ lý của Sơn Điền.
Trương Dục giải thích bổ xung một câu.

Liễu Tuấn gật đầu.

Đang nói chuyện, giám đốc Trịnh Hinh Liên của hộp đêm dẫn mấy bảo vệ vội vã chạy tới, nhìn thấy Liễu Tuấn và Đường Thắng Châu thì kinh hãi, cô nghe thấy báo cáo, nói có người gây chuyện ở quầy bar, vội chạy tới không ngờ là Liễu Tuấn.

Trinh Hinh Liên vội chạy tới chào.

- Liễu tiên sinh, Đường chủ nhiệm, hay là các vị rời đi thôi, một lát nữa các đồng chí cảnh sát sẽ tới ngay, nơi này cứ để tôi ứng phó cho.

Lần trước hai tên nha nội Thiệu Kim Hoa và Chu Hâm Viên va chạm với đám người Liễu Tuấn, rồi cuống cuồng bỏ chạy, sau chuyện bí thư khu ủy khu Thiên Mã là Thiệu Anh đích thân tới nơi xin lỗi, Trịnh Hinh Liên biết rất rõ, tất nhiên phải ra sức nghe ngóng, nhưng chỉ làm rõ được thân phận của Đường Thắng Châu, là công tử thị trưởng Đường Hải Thiên, lúc đó làm Trinh Hinh Liên đủ choáng váng rồi.

Còn về phần thân phận của Liễu Tuấn thì không tìm hiểu được, có điều hẳn là lai lịch còn lớn hơn. Bởi vì Liễu Tấn Tài đã điều đi, cho nên Trịnh Hinh Liên mới không nghĩ tới, nếu không chỉ bằng vào thái độ của Đường Thắng Châu với Liễu Tuấn, là cô ta nghĩ ra rồi.

Trịnh Hinh Liên thông minh hơn người, biết Đường Thắng Châu dù không sợ cảnh sát, nhưng dù sao là người trong thể chế, lại đánh người Nhật Bản, gây ra rắc rối với nước ngoài, là điều rất không ổn, nên mới khuyên đám người Liễu Tuấn rời đi.

- Không sao là do mấy người Nhật Bản không đứng đắn, cảnh sát tới, chúng tôi có nhân chứng.
Liễu Tuấn không bận tâm.

Gây chuyện rồi chạy không phải là tính cách của y, nếu giờ mà đi, về sau khôi khỏi để lại trò cười, hơn nữa chạy cũng không thoát, cảnh sát sớm muộn gì cũng tìm tới y.

- Đúng đúng, là bọn họ ra tay trước, chúng tôi đều có thể làm chứng.
Trương Dục vội khẳng định.

Liễu Tuấn cười nói:
- Giám đốc Trịnh, đánh vỡ bao nhiêu đồ, mời cô thống kê một con số, bồi thường sẽ tính hết lên người mấy tên tiểu quỷ tử kia.

Trịnh Hinh Liên hơi choáng.

Thì ra vị này đúng là chẳng để chuyện vào trong lòng.

Các đồng chí cảnh sát ước chừng nửa tiếng sau chạy tới, dẫn đội là đội trưởng Trương Đào, hiện giờ đã là phó đại đội trưởng rồi, người ngày gặp họa được phúc, ôm lấy chân Trình Tân Kiến.

Nhận được báo án, nói là bạn bè Nhật Bản bị người ta đánh cho tơi bời ở khách sạn Phù Dung, Trương đại đội trưởng cuống lên, không dám chậm trễ, dẫn mười mấy người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.

- Ai đánh bạn bè người Nhật?
Trương Đào đi thẳng tới trước mặt Liễu Tuấn quát tháo.

Lần trước ở khác sạn Phù Dung, khi Trình Tân kiến giáo huấn Trương Đào, thì Liễu Tuấn và Đường Thắng Châu ở trong phòng, Trương Đào không nhìn thấy, nên không nhận ra hai vị nha nội, quát tháo om sòm không hề khách khí.

Liễu Tuấn đáp:
- Tôi đây!

- Cậu tên là gì?
Trương Đào đánh giá Liễu Tuấn.

Trịnh Hinh Liên kinh hãi, thái độ này của Trương Đào thế nào cũng gây họa, vội vàng đi tới, thì thầm bên tai Trương Đào mấy câu, Trương Đào tức thì tái mặt, tươi cười nụ, khom lưng cúi đầu chào mấy vị nha nội.

Bình luận

Truyện đang đọc