TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Hai chiếc xe đuổi kịp xe của Lê Mẫn Trung, sau đó xếp theo thứ tự phóng nhanh tới Giang Thành, trên đường đi một số lái xe "biết hàng" không khỏi ngạc nhiên.

Trạm đầu tiên của đám Hàn Húc là công ty Liêu Thị.

Điều này làm Liễu Tuấn khá hài lòng, hiển nhiên trong lòng Hàn Húc thì David Liêu và Cty Liêu Thị mới là chuyện quan trọng nhất, còn về việc đồng chí kỷ ủy tỉnh có thể giải thích sau, khi bọn họ đến thì đám Trần chủ nhiệm đã dẫn quân đi trước.

Nếu như xảy ra chuyện không vui với David Liêu thì tạm thời tránh đi tốt hơn, Trần chủ nhiệm cho dù là người rất kiên trì nguyên tắc, nhưng cũng biết xí nghiệp nước ngoài đầu tư cả tỉ USD, có ý nghĩ thế nào với Tiềm Châu cũng như tỉnh, để quan hệ quá căng thẳng không thể có câu trả lời thỏa đáng được, cũng có khả năng ảnh hưởng tới điều tra.

Ba người đứng đầu thành phố nhất tề tới nơi, làm Lý Tường cực trưởng cục đầu tư sửng sốt, theo chỉ thị của Liễu Tuấn cục đầu tư tháp tùng Trần chủ nhiệm tới Cty Liêu Thị, tất nhiên là không dám thất lẽ phải do cục trưởng ra mặt, trên quan trường chú trọng là sự tiếp đãi ngang hàng.

Kết quả Trần chủ nhiệm vừa tới Cty Liêu Thị, chưa nói nổi hai câu với David Liêu đã xung đột, David Liêu giọng rất to, gân xanh trên cổ nổ hết cả lên. Còn Trần chủ nhiệm nhìn thì vững vàng, nhưng tận xương tủy là một cười tính khí rất ngang ngạnh, không ngờ cũng đối chọi lại gay gắt, tranh luận với David Liêu không chịu nhường nửa bước, có lẽ cũng phải ương bướng như thế mới có thể làm được công tác kỷ ủy?

Thế này làm khó cán bộ Tiềm Châu tháp tùng, hai bên đều là không thể đắc tội, bị kẹp vào giữa thật khó xử.

Chỉ có cách mau chóng báo lên trên.

Không ngờ điện thoại mới gọi hơn một tiếng, ba nhân vật hàng đều thành phố đồng loạt tới, có thể thấy mức độ coi trọng thế nào.

- Lý cục trưởng, chuyện này là sao?

Hàn Húc vừa thấy Lý Tường lập tức nghiêm mặt lại hỏi, tỏ ý rất khó chịu.

Lý Tường rợn người, bất giác liếc qua Liễu Tuấn, Liễu Tuấn nổi danh từ làm kinh tế, người nắm cục trưởng cục đầu tư phải là người mà y tin được, Lý Tường không có gì phải nghi ngờ là đích hệ của Liễu thị trưởng, bị Hàn Húc chất vấn tất nhiên là phải cầu viện "lão đại", không ngờ mặt Liễu thị trưởng còn âm u hơn cả Hàn bí thư, làm Lý Tường sợ tới mức hai chân không khống chế nổi run lên.

Chuyện này náo nhiệt rồi, có điều hai bên đều có lai lịch quá lớn, không chọc vào nổi, khó trách bí thư thị trưởng mặt mũi khó coi.

Cũng may người được Liễu Tuấn nhìn trúng ủy tháng trách nhiệm không hoàn toàn là hạng ăn hại được, hoảng hốt một hồi lập tức bình tĩnh lại, nói:
- Hàn bí thư, Liễu thị trưởng, chúng tôi cùng Trần chủ nhiệm tới công ty Liêu Thị tìm hiểu tình hình, nhưng ngài David Liêu nói giá thu mua xỉ quẳng là vấn đề cơ mật thương nghiệp không thể tiết lộ.

Hàn Húc nhíu mày, cắt ngang lời của Lý Tường:
- Giá thu mua xỉ quặng không phải là đều không khai minh bạch sao? Sao giờ lại thành cơ mật thương nghiệp rồi?

Lý Tường nuốt nước bọt đáp:
- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, đoán chừng là ngài David cho rằng nói bọn họ cố ý ép giá thu mua là liên quan tới cơ mật thương nghiệp.

Hàn Húc gật đầu, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói rõ tình hình.

Tập đoàn họ Liêu tới Tiềm Châu đã hơn một năm, chính phủ thành ủy Tiềm Châu cử hành các loại yến tiệc và hội nghị chỉ cần có liên quan tới đầu tư là thường đều có bóng dáng của David Liêu.

Là nhà đầu tư lớn nhất Tiềm Châu, David Liêu đúng là xứng đáng với lễ tiết này, có điều Hàn Húc tiếp xúc với David Liêu cũng chỉ giới hạn ở đó, không có qua lại sâu hơn, David Liêu tới Tiềm Châu lâu như thế mới chỉ nói chuyện riêng với Hàn Húc có một lần, đó là lần đầu tiên David Liêu tới Tiềm Châu, vì giữ lễ nên hắn mới tiến hành diện kiến giao lưu.

Hàn Húc không phải là không muốn tiếp cận David Liêu mà là hắn né tránh, công tác kiến thiết kinh tế do thị trưởng chủ quản, tập đoàn họ Liêu lại do Liễu Tuấn tới tận Chicago mời về, , vừa khéo sau khi Liễu Tuấn từ chối Cty Vĩ Phong tới Tiềm Châu, dụng ý của việc này khỏi nói cũng biết. Liễu Tuấn "đuổi" Lạc Vĩ Phong đi khiến người khác xì xầm, vội đưa Cty Liêu Thị tới có ý tứ "đấu đá" trong đó. Hàn Húc quá nhiệt tình với David Liêu khói tránh khỏi làm Liễu Tuấn nghi ngờ và bất an, hơn nữa Hàn Húc kiêu ngạo không cho phép mình làm thế.

Hàn Húc biết sĩ đồ của mình sau này của mình phải dựa vào lãnh đạo biết "nhìn hàng", thành tích quan trọng nhưng dù sao chỉ là thứ phụ trợ mà thôi.

Vì thế Hàn Húc hiểu David Liêu chỉ thông qua ấn tượng bên ngoài, cảm thấy David Liêu khá kiêu ngạo, có lẽ phương thức tư duy của người Mỹ khác với người trong nước, phải làm rõ chân tướng rồi mới kết luận.

Lý Tường nói:
- Ngài David còn nói bọn họ tới Tiềm Châu đầu tư, ký hợp đồng với Tiềm Châu đúng pháp luật, các đồng chí kỷ ủy tỉnh không có bất kỳ một chứng cứ xác thực nào lại triển khai điều tra tư pháp với bọn họ là một loại xỉ nhục với danh dự bọn họ.

Nghe tới đây Hàn Húc, Liễu Tuấn, Lê Mẫn Trung nhìn nhau tỏ ra hết sức lo lắng.

Không ngờ khác biệt văn hóa tạo thành hiểu lầm lớn như thế, David Liêu thậm chí đem việc này liên hệ với cả danh dự cá nhân và của tập đoàn họ Liêu thì vấn đề thực sự nghiêm trọng rồi.

Nếu ở thời trung cổ lý do này đủ thành thách đầu đấu sinh tử rồi.

Kỳ thực trong nước cũng có câu, người dựa vào thể diện, phật dựa vào thẻ hương cũng mang ý nghĩa tương tự, vì thể diện người ta có thể liều mạng.

- Vậy làm sao lại cãi nhau?

Lê Mẫn Trung hỏi xen vào.

Lý Tường vội đáp:
- Trần chủ nhiệm kiên trì cho rằng, ở trên đất đai quốc gia tiến hành điều tra bất kỳ vấn đề gì cũng là hợp pháp, bất kể là ai cũng phải phối hợp, hai người không chịu nhường nhau, ngôn từ dần trở nên kịch liệt, không phải là cãi nhau thật.

Lê Mẫn Trung lắc đầu.

Ngôn từ kịch liệt là cãi nhau rồi còn gì, chẳng lẽ với thân phận của Trần chủ nhiệm và David Liêu còn dùng lời thô tục đầu đường xó chợ mới gọi là cãi nhau à?

Hàn Húc hiểu được tình huống cơ bản rồi rất khó chịu nói:
- Lý cục trưởng, Liễu thị trưởng bảo các đồng chí tới tìm hiểu tình huống trước là hi vọng các đồng chí có thể trao đổi rõ với ngài David, sao để xảy ra chuyện này.

Lý Tường biết lúc này không thể cãi lý với lãnh đạo được, liền cúi đầu xuống tỏ vẻ hết sức hổ thẹn, lí nhí nói:
- Hàn bí thư, tôi không hoàn toàn nhiệm vụ thị trưởng giáo phó, tôi xin kiểm điểm với bí thư và thị trưởng.

Hàn Húc khoát tay nhìn sang phía Liễu Tuấn.

Lúc này hắn không có tâm tư nào đi nghe Lý Tường kiểm điểm, hơn nữa chung quy Lý Tường là cán bộ Liễu Tuấn hết sức coi trọng, bình thường công tác rất xuất sắc, tình huống như hôm nay thật ra cũng không thể trách hắn được.

Liễu Tuấn cau mày nói:
- Bí thư, hay là chúng ta hội diện với ngài David để giải thích?

Hàn Húc gật đầu:
- Được.

Lý Tường vội nói:
- Ngài David đang ở phòng làm việc lầu trên, không biết các vị lãnh đạo tới, để tôi dẫn đường.

Cty Liêu Thị đặt khu sản xuất ở dưới chân chân núi Hoàng Hoa, diện tích mấy trăm mẫu, có điều còn quá nửa là đấn trông đang được dọn dẹp, tòa nhà duy nhất của công ty cũng xây ở đây, nhưng trong quy hoạch hoàn chỉnh thì tách biệt hoàn toàn.

Trước kia David Liêu cũng nghĩ tới xây văn phòng ở trong thị xã, dù sao hoàn cảnh ở khu mỏ cũng gian khổ một chút, tuy không nói không một bóng người, nhưng mà nơi giải trí thì khỏi cần nghĩ tới, về sau Liêu Hoa Thành kiên trì xây dựng tổng bộ ở khu sản xuất.

Liễu Tuấn rất tán đồng với Liêu Hoa Thành, dựa vào sự xây dựng Cty Liêu Thị, đủ để thúc đẩy hiện đại hóa các thôn trấn xung quanh tiến lên, Cty Liêu Thị mới tới hơn một năm mà hoàn cảnh xung quanh thay đổi to lớn, các cửa hàng cửa hiệu đua nhau mọc lên, tới tối đèn xanh đèn đò lấp lóe liên tục, ban đêm hơi có mùi vị ma chơi.

Quan trọng nhất là nó mang tới nhiều công ăn việc làm, cùng với sự phát triển không ngừng của Cty Liêu Thị, tác dụng xúc tiến xã hội ngày một rõ ràng.

Tòa nhà hành chính của Cty Liêu Thị có 9 tầng, mang phong cách hiện đại, ánh nắng chiếu vào long lanh rực rỡ chẳng thua kém gì khách sạn năm sao.

Văn phòng của David Liêu không đặt ở tầng trên cùng mà đặt ở tầng tám, toàn bộ hành lang tầng tám trả thảm đỏ dầy, trên tường thì lấp lánh ánh vàng, trông cực kỳ phú quý, kết hợp truyền thống Đông Tây.

Khi đám Liễu Tuấn chưa tới thì David Liêu ngồi tức tối một mình trong phòng, được nhân viên ở đại sảnh thông báo, hắn đành cố nhịn cơn giận ra cửa nghênh đón, thấy đám người Liễu Tuấn miễn cưỡng nặn ra được một nụ cười

Bình luận

Truyện đang đọc