"Liễu Tuấn, ý kiến của các đồng chí khác cũng không phải không có đạo lý, anh phải suy nghĩ cho rõ."
Biện lão dừng bước, quay đầu nhìn Liễu Tuấn và bình tĩnh nói, trong hai tròng mắt nhìn không thấy bất cứ cảm tình gì. Nhưng lời nói của Biện lão đã bộc lộ hết ý trong nội tâm Liễu Tuấn.
Lẽ ra, Liễu Tuấn chỉ là Ủy viên dự khuyết Cục chính trị, chức vụ thực tế chính là bí thư Tỉnh ủy tỉnh D, tuy là một vị có phân lượng nặng nhất trong số các đại quan biên giới, trên hội nghị ngày hôm qua cũng chỉ là đóng vai phụ. Thật muốn lý giải theo mặt chữ, y có thể phát biểu ý kiến của mình đã rất tốt rồi, cần phải người khác suy nghĩ hoặc là không suy nghĩ đến kiến nghị của y, quyền chủ động không nằm trong tay y. Hiện tại Biện lão nhắc nhở y phải suy nghĩ đến ý kiến của các đồng chí khác. Thâm ý bên trong, Liễu Tuấn đương nhiên biết rõ ràng.
Cuộc tranh chấp người kế tục vẫn còn đang tiếp tục, Tiết Viễn Sơn và Tưởng Hướng Kiệt thắng bại chưa phân. Mặc dù theo an bài hiện tại, bí thư Tiết Viễn Sơn ở trên Tưởng Hướng Kiệt, nhưng sự tình vẫn còn đầy biến số. Vốn trên Hội đồng nhân dân lần này, một bộ phận đồng chí lãnh đạo đề nghị muốn bí thư Tiết Viễn Sơn là người ứng cử cho phó chủ tịch Quân ủy, cuối cùng lại không thể thi hành được.
Đây chính là một tín hiệu minh xác.
Đương nhiên, thắng bại chưa phân cũng chưa hẳn có nghĩa là tỷ lệ thắng lợi của Tưởng Hướng Kiệt rất lớn. Chỉ là nói còn có cơ hội, nhưng Tiết Viễn Sơn vẫn chiếm quyền chủ động. Nhưng mà tại giữ nhưng lãnh đạo thế hệ mới, Liễu Tuấn cũng đã bắt đầu biểu hiện ra trạng thái bước tiến vượt bậc của mình. Nhất là trước sau cơn khủng hoảng tài chính bùng nổ, Liễu Tuấn đã dự đoán rất chuẩn xác, thủ pháp ứng đối sắc bén, không một chiêu nào mà không hiện ra điểm này.
Không quản là người tán thành hay là người phản đối, đối với khả năng của Liễu Tuấn đều tin tưởng không nghi ngờ. Năng lực có thể khống chế đại cục toàn cầu thì vẫn còn phải chờ kiểm nghiệm thêm một bước, nhưng năng lực khống chế thế cục quốc nội thì không cần phải hoài nghi. Đảm nhiệm bí thư Tỉnh ủy tỉnh D đã hơn thời gian một năm, tỉnh mà vốn phức tạp nhất đã bắt đầu xuất hiện xu thế "nghiêng về một bên", tất cả mọi người đã phát ra thanh âm thống nhất.
Nhất là tại thời khắc mấu chốt ứng đối với cơn khủng hoảng tài chính, tỉnh D đã biểu hiện kiệt xuất, bất kể phía chính phủ hay là dân gian, hành động rất phối hợp nhất trí, năng lực chỉnh thể tác chiến cực kỳ quả quyết. Phương diện này đã biểu hiện, đó là người đứng đầu có năng lực nắm giữ trong tay rất mạnh.
Những lo lắng và ngôn luận trước đây hoài nghi Liễu Tuấn có khả năng sẽ khiến tỉnh D rối tung lên, giờ đây có thể thôi được rồi.
Có thể lúc này tỉnh D cũng không phải bền chắc như thép, vẫn còn có rất nhiềuý kiến bất đồng. Nhưng điều này hết sức bình thường, nếu thật sự muốn bền chắc như thép, vậy quá không hiện thực. Cái gọi là năng lực nắm giữ và năng lực phối hợp của người đứng đầu cũng không phải "nhất gia độc đại", không thể đối kháng. Loại tình hình này, có khả năng xuất hiện tại cơ sở, lại còn hướng lên trên thì càng không có khả năng. Liễu Tuấn có thể cùng các đồng chí khác trong ban, cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng, dẫn dắt mọi người nhất trí hướng về phía trước, điều này quả thực rất giỏi.
Biện lão rõ ràng đã ký thác kỳ vọng cao đối với Liễu Tuấn, xem y như là một nhân vật thủ lĩnh chân chính để mà đối đãi.
"Xin Biện lão chỉ bảo!"
Liễu Tuấn thành tâm thành mà nói.
Biện lão nhân sinh từng trải trăm năm, kinh nghiệm đánh cờ chính trị cả nửa đời người, đối với nhân sĩ tại vòng chính trị mà nói, đó là nguồn tài phú cực kỳ quý giá.
Biện lão nhẹ nhàng cười: "Ừ, học được khiêm tốn, biết đánh Thái Cực quyền, không sai, có tiến bộ. . ."
Liễu Tuấn cười mà không nói.
"Trước tiên anh nói xem, anh thấy ý kiến của các đồng chí khác thế nào?"
Sau khi Biện lão biểu dương Liễu Tuấn một câu, lại chậm rãi xoay người và đi tiếp, đoạn thản nhiên hỏi, không mang theo chút mùi khói lửa nào.
Mục đích ngày hôm nay Liễu Tuấn đến gặp Biện lão đã rất minh xác. Y biết rõ, ý kiến phản đối kỳ thực đã chiếm thượng phong. Trên hội nghị Cục chính trị, một thành viên còn trẻ như y tuyệt đối là một kẻ khác loài. Những người khác đều là cán bộ lãnh đạo lão luyện thành thục, trên chiến trường có một câu nói "chưa mưu cầu thắng lợi mà đã bại trước vì lo lắng", trên vòng chính trị cũng như vậy. Có thể lợi dụng cơn khủng hoảng tài chính lần này để mà tranh thủ lợi ích lớn nhất cho quốc gia, tuy là rất tốt, nhưng nếu như bởi vậy mà dẫn phát ra sự bắn ngược trở lại của Mỹ và các quốc gia phát triển khác, liên hợp xuất thủ đối phó chúng ta, thậm chí dẫn phát chiến tranh, vậy hoàn toàn phản tác dụng rồi.
Tất cả mọi người đều hiểu tâm tư toàn lực giành thắng lợi của Liễu Tuấn.
Ai không khát vọng thắng lợi?
Nhưng không để ý tới tình huống thực tế, không để ý sự chênh lệch lực lượng, bất chấp hậu quả mà đi giành thắng lợi, đó chính là lỗ mãng!
Ngay cả Biện lão, có lẽ cũng có ý kiến như vậy.
Ngày hôm nay Liễu Tuấn đến đây, cũng không phải nhất định muốn thuyết phục Biện lão tiếp thu tư tưởng của mình, y chỉ muốn trình bày rõ ràng cách nghĩ của mình. Có thể nói là, không thể trình bày trực tiếp với người tại vị. Cũng chỉ có thể ở trước mặt một nguyên lão có thân phận địa vị cao như Biện lão, đồng thời lại sở hữu lực ảnh hưởng sâu xa, Liễu Tuấn mới có thể nói thoải mái. Chỉ cần Biện lão tán thành quan điểm của y, rất nhiều công tác, lão gia tử sẽ đứng ra để phối hợp.
Biện lão sở dĩ rất được lãnh đạo cao cấp của phe phái mình yêu quý, cũng không chỉ bởi vì địa vị trước đây của ông, then chốt là sự bảo vệ và quan tâm, tận hết sức lực đối với thế hệ vãn bối của phe phái mình.
Lão gia tử cũng bởi vậy mà được tôn sùng.
"Biện lão, tôi cho rằng, những ý kiến này là chính xác."
"Hả?"
Biện lão dừng chân lại, quay đầu nhìn Liễu Tuấn.
Vẻ mặt Liễu Tuấn rất thành khẩn.
"Ừ. . ."
Biện lão gật đầu, lại xoay người bước đi tiếp, tai thì đợi Liễu Tuấn nói thêm.
"Binh pháp có nói, chưa mưu cầu thắng lợi mà đã bại trước vì lo lắng. Điều này rất đúng. Mọi việc đều phải nắm được hạn độ, chín quá sẽ hoá nẫu. Tôi cũng nghĩ như vậy. Hiện tại ý kiến bất đồng ở chỗ, hạn độ này nên nắm giữ thế nào, điểm tới hạn ở chỗ nào? Chúng ta nên tại lúc nào, tại lĩnh vực gì mà đưa ra bao nhiêu nhượng bộ, đây mới là điều đáng để bàn bạc. Ý kiến của các đồng chí không thể thống nhất cũng là nằm trên điều này. Cá nhân tôi cho rằng, bây giờ còn chưa tới lúc để nhượng bộ."
Liễu Tuấn thong thả nói ra ý kiến của mình.
"Thế cục lúc này dẵ bày công khai, là họ cầu chúng ta. Nói cách khác thì đây giống như vay tiền. Hiện tại kinh tế của họ túng quẫn, muốn vay tiền để sống, nói như thế nào cũng nên chủ động bày tỏ một thái độ để tìm chúng ta thương lượng, ít nhiều gì cũng phải làm ra một số nhượng bộ cho chúng ta hoặc là cho một số lời hứa hẹn. Nhưng hiện thực cũng không phải như vậy, trong miệng họ thì nói trách nhiệm quốc tế, nghĩa vụ quốc tế, trên thực tế lại đang liều mạng chạy đua vũ trang, rõ ràng đang khủng hoảng tài chính, quân phí chi tiêu không giảm mà còn tăng lên. Không chỉ không đưa ra cho chúng bất cứ sự nhượng bộ nào, ngược lại chẳng kiêng nể mà bán cho Đài Loan một số lượng lớn vũ khí tối cao, còn khắp nơi du thuyết với các nước láng giềng của chúng ta, khiến cho họ cũng tăng cường quân bị. Tư thái này đó chính là đang khoe khoang vũ lực, muốn làm cho chúng ta cảm thấy sợ hãi, và tự mình ngoan ngoãn nộp tiền lên cho họ. Đây là hữu hảo hiệp thương đó ư? Đây là xảo trá! Chúng ta nếu đồng ý, sau này còn có thể ưỡn thẳng lưng được nữa không? Thời kỳ đầu dựng nước, rất nhiều chuyện bị bỏ xó đang chờ thiết lập, chủ tịch chủ trương xuất binh tác chiến; trong những năm 80, thời gian Hương Cảng đàm phán, thủ trưởng đã nói rõ với người Anh, chúng ta nhất định phải thu hồi Hương Cảng, người Anh nếu như không đồng ý, có thể áp dụng phương thức chiến tranh Mã Đảo. Anh dám không? Không dám! Hiện tại, vì sao chúng ta phải đi tiếp nhận sự xảo trá này làm gì?"
"Lẽ nào chúng ta xuất tiền để giúp đỡ họ, giúp họ vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng lại là đưa tiền cho họ để họ tạo đại pháo máy bay đánh lại ta? Khắp thiên hạ đâu thể có đạo lý này được?"
Liễu Tuấn thản nhiên nói, giọng điệu lại như đinh đóng cột!
Biện lão vẫn không tỏ rõ ý kiến, bỗng nhiên hỏi: "Nghe nói Xuân Minh ở trên hội nghị đưa ra nghị án tăng dự toán quân phí?"
Xuân Minh ở đây chính là đương nhiệm phó chủ tịch Quân ủy đồng chí Hầu Xuân Minh, là vị đại quan quân đội chủ tịch Lý Trị Quốc tín nhiệm coi trọng nhất, thường ngày cũng rất được Biện lão coi trọng, cũng như Liễu Tuấn, là nhân tài kiệt xuất thuộc thế hệ vãn bối được hưởng "lễ ngộ đặc biệt",
Đồng chí Hầu Xuân Minh trên nhiều quan điểm rất nhất trí với Liễu Tuấn. Hắn cho rằng, nếu Mỹ vẫn có thái độ như vậy, chúng ta cũng không thể tỏ ra yếu kém, phải đối chọi gay gắt, trên lực lượng quân sự phải kiến thiết càng cường đại hơn.
Đây mới là tiền đề cơ bản để bảo đảm sự bình đẳng đàm phán.
Bằng không, một con cừu dù cổ họng có to cỡ nào, thủy chung cũng không phải đối thủ của sài lang.
Liễu Tuấn gật đầu: "Vâng, Biện lão, đồng chí Xuân Minh đã đưa ra kiến nghị này."
Biện lão vẫn chẳng ừ hử gì cả, dừng chân lại, nhẹ nhàng vuốt ve một thân cây bên đường, đoạn trầm ngâm hỏi: "Vậy anh cho rằng, ứng đối là nên kiên quyết tới cùng ư?"
"Biện lão, xa thân gần đánh. Đây là quốc sách chế định của Phạm Sư làm cho Tần Chiêu Vương, và đã cho thấy hiệu quả rất lớn. Tần quốc bởi vậy diệt lục quốc, nhất thống thiên hạ. Trên thực tế, hiện tại Mỹ dùng cũng là phương thức này. Đối với các quốc gia chung quanh thì nghiêm khắc tiến công, không để cho họ có năng lực uy hiếp nước mình. Đương nhiên, điều này cũng có quan hệ tới vị trí địa lý của họ. Cả Châu mỹ, Mỹ nhất gia độc đại, không có bất cứ một quốc gia nào có thể chân chính uy hiếp được Mỹ. Một lần uy hiếp duy nhất đến từ nguy cơ đạn đạo vào năm 62 của CuBa. Lần đó, Kennedy không tiếc phát động chiến tranh hạt nhân cũng phải ngăn cản cho được. Bởi vậy có thể thấy quyết tâm mà Mỹ giữ gìn hậu phương yên ổn. Sau đó thì ra sức đứng ở vị trí trung gian, không ngừng quấy rầy và làm suy yếu đối thủ chính. Thủ pháp này, họ vận dụng cực kỳ thành thạo. Kỳ thực, chúng ta cũng hoàn toàn có thể tham khảo."
"Tham khảo thế nào?"
Biện lão rõ ràng đã cảm thấy hứng thú, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn đã hơi nhấp nháy.
"Rất đơn giản, nếu như Mỹ muốn tiền, chúng ta có thể cho họ một ít, thậm chí cho nhiều cũng không có vấn đề gì. Nhưng Mỹ cũng phải nhượng bộ với chúng ta, phải đình chỉ đưa quân sự vào vùng Châu Á Thái Bình Dương, đây là điều kiện tiên quyết.
Liễu Tuấn nói rất thẳng thắn.