TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Vậy tỉnh định xử lý Uông thị trưởng ra sao?

Cao Trường Hoành lại hỏi.

Có vẻ hắn rất quan tâm tới vấn đề này.

Thai Duy Thanh nhìn hắn một cái, đáp:
- Tạm thời còn chưa rõ, tổ đốc sát của quốc vụ viện đang điều tra, phải chờ kết quả đã.

Đây là lần thứ hai tổ đốc sát tới Ngọc Lan, khi văn kiện ổn định vĩ mô vừa mới hạ xuống, quốc vụ viện đã phái tổ đốc sát tới tất cả các tỉnh có hạng mục vi phạm, kiểm tra giám sát tình hình chấp hành văn kiên, vào tháng bảy, tổ đốc sát quy về quốc vụ viện báo cáo.

Hiện giờ đã xác định muốn lấy Ngọc Lan làm điển hình, liền phái tổ điều tra tới xem xem trong quá trình đưa Cty Vĩ Phong vào có tồn tại hành vi cán bộ thu nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền mưu lợi cá nhân hay không.

Thông thường phàm là loại hạng mục vi phạm quy tắc đều có giao dịch quyền tiền, không có lợi lộc gì ai muốn mạo hiểm vi phạm?

Cao Trường Hoành nghe thế cau mày lại, loại điều tra này nếu tìm ra vấn đề càng phức tạp, Cty Vĩ Phong bị ổn định, Uông Quốc Chiêu có trách nhiệm, nhưng quy kết làm sai lầm trong công tác, mặc dù cũng có không nghe lời, chống đối. Nhưng nếu tra ra hắn hoặc cấp dưới có nhận hối lộ của Cty Vĩ Phong thì tính chất vấn đề hoàn toàn thay đổi.

Nếu chỉ là sai lầm, Uông Quốc Chiêu sẽ bị điều khỏi cương vị, nhưng đãi ngộ không đổi, nếu có cơ hội vẫn có thể Đông Sơn tái khởi, nếu như tra ra có giao dịch quyền tiền, sợ rằng sẽ khởi động trình tự điều tra, hậu quả sẽ mang tính tai nạn.

Có điều Cao Trường Hoành không nói gì.

Hắn đâu phải cán bộ tỉnh A, không cần hỏi chi tiết đến thế.

- Còn những người khác?

Cao Kính Hán hỏi, mặc dù hắn không quan tâm đến vấn đề kinh tế, nhưng lần này Ngọc Lan bị lấy làm điển hình, khẳng định sẽ dẫn tới điều chỉnh cán bộ hàng loạt, Thai Duy Thanh phải đưa ra tiếng nói, cho dù không kiếm được gì trong đó, ít nhất cũng phải giữ vững được lực lượng không để suy yếu.

Đương nhiên Cao Kính Hán hỏi người khác không phải là những cán bộ cấp bậc kiểu như phó thị trưởng, không thể ảnh hưởng tới bố cục cán bộ của tỉnh, hắn quan tâm tới chức vụ cao hơn Uông Quốc Chiêu.

- Uông Thiếu Đông cũng phải gánh trách nhiệm không giám sát chu đáo, biết rõ Cty Vĩ Phong có vi phạm mà không kịp thời ngăn cản.

Thai Duy Thanh đáp, mặt thoáng hiện vẻ lo lắng.

Hắn vừa nói chuyện này không ảnh hưởng trực tiếp tới hắn, nhưng gián tiếp thì có, Uông Quốc Chiêu không làm tròn chức trách giám sát, đánh giá đó cũng có thể dùng lên đầu hắn, có lẽ hắn không bị xử phạt tổ chức gì, nhưng trước mặt cao tầng, khó trách khỏi mất tín nhiệm.

Đối với Thai Duy Thanh kẻ ham công danh mà nói, là chuyện thống khổ nhất.

Khi mới tới tỉnh A, Thai Duy Thanh tràn trề tự tin, ai ngờ mấy năm qua luông khong thuận lợi, có điều Hà Duyên An bối cảnh mạnh hơn hắn nhiều, cũng để lại tiếc nuối lớn ở tỉnh A.

Thai Duy Thanh thầm cảm thán, chuyện ở cấp tỉnh không dể làm.

Hiển nhiên lời này có Thai Duy Thanh có ẩn ý, nhưng chú cháu nhà họ Cao không tiện nói gì, chuyện liên quan tới tiền đồ của quan cấp chính bộ, há có thể nói ba hoa được?

- Vậy Đinh Ngọc Chu?

Cao Kính Hán di chuyển chủ đề.

Mục địch giết già dọa khỉ của TW rất rõ ràng, nếu chỉ xử lý mỗi Uông Quốc Chiêu thì không có tác dụng, khả năng có quan viên lớn hơn phải gánh trách nhiệm.

Đinh Ngọc Chu là phó bí thư tỉnh ủy, tư cách lão thành, phân lượng rất lớn, thậm chí không dưới Thai Duy Thanh. Nếu như có thể đẩy trách nhiệm lên đầu ông ta, áp lực với Thai Duy Thanh cơ bản được giải trừ.

Vì ổn định vĩ mô xử lý phó bí thư tỉnh ủy, thế chắc là đủ rồi.

Thai Duy Thanh cười:
- Khó nói lắm.

Thực ra đã có lời đồn, mũi giáo chỉ thẳng vào Đinh Ngọc Chu, nhưng sao có thể tin chắc được? Xử lý một cán bộ lão thành cao tuổi, chức phó bí thư tỉnh ủy phải suy nghĩ thận trọng.

Dù là với bạn học chí thân như Cao Kính Hán, Thai Duy Thanh cũng không tiện hạ kết luận.

- Thực ra xử lý cán bộ chỉ là một phương diện, việc cấp bách nhất hiện nay là xử lý hậu quả, mấy ngàn mẫu đất, 2 tỷ tiền góp vốn, hơn vạn hộ dân tham gia, là chuyện rất đau đầu...

Thai Duy Thanh thở dài.

Cao Kính Hán lắc đầu:
- Đống rối rắm này không dễ dọn dẹp.

Thai Duy Thanh cười:
- Cũng tùy từng người, với người thường mà nói thì đúng là đống rối rắm, nhưng với cán bộ có năng lực, chưa chắc không phải là một cơ hội.

Cao Kính Hán cũng cười:
- Cán bộ như thế không dễ tìm.

- Nói dễ đúng là không dễ, nhưng nói khó chưa chắc đã khó, trước mắt không phải có một người sao?

Thai Duy Thanh nói rồi ánh mắt nhìn thẳng Cao Trường Hoành.

Cao Kính Hán gật mình:
- Anh định đưa Trường Hoành tới Ngọc Lan?

Thai Duy Thanh cười ha hả:
- Đúng thế, Trường Hoành trẻ tuổi tài cao, bất kể kinh nghiệm làm việc ở bộ ủy ban quốc gia, hay địa phương đều rất phong phú, trước kia ở Dương Đông được mọi người khen ngợi, nếu như tới tới Ngọc Lan, khẳng định thu thập được đống rối rắm này.

Thực ra đây mới là mục đích Thai Duy Thanh tới thủ đô.

Trong lần tai nạn sắt thép này của Ngọc Lan, phái bản địa Đinh Ngọc Chu và đại tướng Cận hệ Uông Quốc Chiêu đều khó tránh khỏi bị liên lụy, hai phái này phải suy nghĩ làm sao giảm tổn thất xuống thấp nhất. Còn Thai Duy Thanh nhìn thấy trong đó cơ hội. Nếu như để Cao Trường Hoành làm thị trưởng Ngọc Lan, với năng lực của hắn xử lý đống rối rắm này là quá dư thừa. Còn Thai Duy Thanh có thêm một cánh tay đắc lực, Cao Trường Hoành tới tỉnh A, các đại lão Cao hệ phải tăng cường lực độ ủng hộ hắn, thông qua tay hắn giúp Cao Trường Hoành. Phần tín nhiệm mất đi trong mắt đại lão Cao hệ có thể bù đắp lại.

Cao Trường Hoành mỉm cười không nói, sắc mặt bình tĩnh như cũ, tựa hồ chẳng thấy có gì đặc biệt trong lời đề nghị của Thai Duy Thanh.

Cao Kính Hán lại nghiêm túc suy nghĩ:
- Nếu Trường Hoành tới Ngọc Lan thì an bài thế nào?

Cao Trường Hoành mấy năm trước đã là cán bộ cấp chính sở, ở bộ ủy ban quốc gia kiếm kinh nghiệm đủ rồi, nhà họ Cao đang thao tác để hắn tiến cấp, nhưng nghĩ tới năm sau phải tiến hành tuyển cử đổi khóa, mục tiêu của Cao hệ xoáy vào tranh đoạt lợi ích vòng hạch tâm nhất, tạm thời để Cao Trường Hoành ổn định một năm, khi đại cục ổn định mới an bài cũng không muộn.

Ngọc Lan mặc dù là thành phố cấp phó tỉnh, nhưng cấp bậc là chính sở, để Cao Trường Hoành tới làm thị trưởng Ngọc Lan, cơ bản không có sức hấp dẫn gì.

- Nếu như không có chuyện ổn định vĩ mô này, tỉnh định báo lên TW cho Uông Quốc Chiêu hưởng đãi ngộ cấp phó bộ rồi, kế hoạch đó là vị trí phó tỉnh trưởng kiêm thị trưởng Ngọc Lan.
Thai Duy Thanh nói rõ ràng.

Cao Kính Hán gật đầu, tỉnh an bài như thế hiển nhiên là để năm sau đổi khóa, Uông Quốc Chiêu thay chức bí thư Ngọc Lan của Đinh Ngọc Chu, chính thức bồi dưỡng thành tâm phúc của Cù Hạo Cẩm.

Như vậy Cao Trường Hoành tới, chưa nói tới chức bí thư Ngọc Lan, khẳng định an bài chức vụ phó tỉnh trưởng, nếu mời người tài tới giải quyết hậu quả, phải cho người ta chút mật ngọt.

Nếu không nhà họ Cao bằng vào cái gì mà đẩy người nối nghiệp của mình vào lò lửa chứ.

Phân lượng Thai Duy Thanh trong Cao hệ chưa nặng tới mức đáng cho Cao Trường Hoành tới cứu giá.

Nếu như có thể làm bí thư Ngọc Lan một hai năm sau đó, vào ban thường ủy tỉnh đúng là rất hấp dẫn, hơn nữa Cao Trường Hoành là "lính cứu hỏa" các hệ phái khác không thể chỉ trích Cao hệ tranh quyền đoạn lợi, so với việc Cao hệ phải đi "cướp " lấy chức vụ cấp phó bộ cho Cao Trường Hoành thì danh chính ngôn thuận hơn nhiều.

Vừa nghĩ tới đây Cao Kính Hán không khỏi động lòng nhìn Cao Trường Hoành.

Cùng địa vị trong thể chế của Cao Trường Hoành cao dần, Cao Kính Hán có thói quen dùng tâm thái bình đằng đối đãi với đứa cháu này, thậm chí Cao Kính Hán biết ở một số vấn đề chính trị, nhãn quang của Cao Trường Hoành độc đáo hơn mình nhiều, nhiều sách lược của hệ phái có trí tuệ Cao Trường Hoành trong đó.

Cao Trường Hoành mỉm cười nói:
- Lời của Thai tỉnh trưởng có lý, tình hình Ngọc Lan hiện nay là một thách thức cũng là một cơ hội, cán bộ có tài thực sự có thể tận tình thi triển tài hoa của mình.

Thai Duy Thanh mừng rỡ, nghe ngữ khí này, Cao Trường Hoành có vẻ động lòng rồi.

Căn cứ vào tình thế phân tích, năm sau Cù Hạo Cẩm có khả năng tiến lên một bước rời khỏi tỉnh A, cái ghế bí thư tỉnh ủy để trống, Thai Duy Thanh không tự ti, muốn tranh thủ một chút để tiến lên một bậc.

Cao Trường Hoành tới tỉnh A nhậm chức là đảm bảo vững mạnh nhất cho hắn được Cao hệ toàn lực ủng hộ.

- Có điều, Thai tỉnh trưởng thứ cho tôi nói thẳng, tôi không phải nhân tuyển thích hợp nhất.

Thai Duy Thanh cười:
- Trường Hoành lúc nào cũng khiêm tốn cẩn thận, cậu không phải là người thích hợp nhất thì là ai?

- Liễu Tuấn.

Cao Trường Hoành nhẹ nhàng nói ra một cái tên làm Thai Duy Thanh cực kỳ khó chịu.

- Liễu Tuấn?

Thai Duy Thanh không khỏi cau mày.

- Đúng, là Liễu Tuấn, y quen thuộc với tình huống ở Ngọc Lan hơn tôi, cũng hiểu hạng mục sắt thép đó hơn tôi, y tới Ngọc Lan, mới là nhân tuyển thích hợp nhất.

Cao Trường Hoành vẫn thong thả nói, ôn hòa nhìn Thai Duy Thanh, nhưng ánh mắt hắn làm trong lòng Thai Duy Thanh run lên một cái, tựa hồ suy nghĩ trong lòng đã bị hắn nhìn thấu

Bình luận

Truyện đang đọc