TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn vừa mở miệng là khiến cho cô phục vụ dở khóc dở cười.

“Tiên sinh, xin lỗi, đây là câu lạc bộ số 1 chứ không phải là khách sạn!”

Cô gái phục vụ nhìn thấy dáng vẻ đường hoàng của hai người này, cũng không dám sơ suất, mỉm cười giải thích, “câu lạc bộ đêm lại không thể có đồ ăn cho khách sao?”

Không đợi Liễu Tuấn mở lời, Bạch Dương liền hỏi vặn lại, đừng xem cô ấy vừa mới còn đang “chất vấn” Liễu Tuấn vì sao lại đến câu lạc bộ đêm ăn cơm, lần này thì dứt khoát, quả quyết, thái độ lập tức quay 180 độ.

“Thức ăn thì có, đều là đồ uống như nước, rượu, với cả món ăn nhẹ, không có cơm…”

Cô phục vụ nói.

Liễu Tuấn sững người một lúc, kí ức từ kiếp trước ập đến, nhớ đến hồi làm việc ở vùng duyên hải, không nói đến câu lạc bộ đêm ngay cả những nơi masa chân đều phục thức ăn.

Có lẽ ngành giải trí trước mắt chưa phát triển cao như ở đời sau.

“Như thế này đi, đồ uống, món ăn nhẹ cô mang đến đây cho tôi, rượu thì khỏi đi. Ngoài ra nhờ cô đến khách sạn gần đây gọi cho tôi một xuất cơm mang đến đây là được…”

Liễu Tuấn nói, rồi lấy từ trong túi da hai tờ một trăm tệ đặt lên bàn.

Cô phục vụ do dự một lát, nghĩ đến bây giờ chưa còn chẳng có vị khách nào muốn bắt chuyện, Liễu Tuấn lại vung tay phung phí, nhìn phong độ có vẻ là người có tiền, cũng liền gật đầu đồng ý.

“Tiểu muội, phiền cô nhanh một chút, anh ta đói lắm rồi!”

Bạch Dương hiểu rõ sức ăn của Liễu Tuấn, người có sức ăn lớn đặc biệt thường hay đói.

“Vâng, xin hai vị đợi một lát, sẽ có ngay bây giờ.”

Nhân viên vừa đi, Liễu Tuấn liền bắt đầu nhìn xung quanh câu lạc bộ đêm, thực ra cũng là từng gian phòng nhỏ một, dùng gỗ ngăn cách, hiệu quả cách âm khá kém, câu lạc bộ này có gì mà cao cấp chứ? Có lẽ KTV thời này chưa có gì thú vị cả? Uh, hình như chiếc đầu VCD đầu tiên trong nước phải đến năm sau mới xuất hiện.

Nói đến đầu VCD, thì đây cũng là một con đường kiếm tiền tốt, chỉ là kĩ thuật chính không nắm bắt rõ. Tuy nhiên trước mắt chỉ là lắp ghép máy thôi thì cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn rồi. Đợi chiếc đầu VCD đầu tiên có mặt trên thị trưởng, không chừng nói với Liễu Triệu Ngọc xem anh ta có hứng thú hay không.

Nếu không ngoài dự kiến, “tổng lý bàn tay sắt” năm nay sẽ lên nhiệm chức, đảm nhận chức phó tổng lý thường vụ quốc hội, trở thành một trong bảy người có máu mặt. Chính là “tổng lý bàn tay sắt” dừng hẳn việc “bóng bọt bất động sản” của tỉnh Quỳnh Hải, thời gian chắc là đầu năm sau. Phát triển nhanh công thương nghiệp tổng công ty và công ty Trí Nghiệp Hoa Hưng về bất động sản ở tỉnh Quỳnh Hải, đã tăng gấp hơn 20 lần, lợi nhuận bình quân kiếm được đã vượt qua mười mấy ức tệ. Trí Nghiệp Hoa Hưng sớm tiến vào thời gian phát triển vượt bậc, vị trí đất đã mua càng đẹp, lợi nhuận đạt được càng cao. Trong năm nay tất cả đều bán ra hết. Một khoản vốn lớn như thế này, mọi người đều muốn tim cơ hội đầu tư mới. Trí Nghiệp Hoa Hưng thì không phải nói, tiếp tực phát triển ra bất động sản ngoài thế giới, sẽ rất nhanh trở thành một con cá sấu lớn. Liễu Triệu Ngọc chủ yếu là làm công thương nghiệp, phát triển đầu đĩa chắc chắn sẽ là một con đường rất tốt. Mặc dù không cần đến vài năm có thể sẽ tham gia vào cuộc cạnh tranh giá cả khốc liệt nhưng trước mặt nếu làm tốt, thành phẩm sẽ sớm được thu hồi, đến lúc đó tiếp tục phát triển sản phậm mới hơn, vẫn là tổng thể “ cắt nhường” đi, vấn đề không lớn. Cái kiếm được đã sớm kiếm được rồi.

“Tiểu Tuấn, sao mà cứ đờ ra vậy?”

Bạch Dương hỏi.

Tiểu đồng ngoan này, cũng không biết thế nào mà hình thành thói quen “kì lạ” này, hơi tí, bỗng chốc lại đờ người ra. Hoặc là điều này có liên quan đến tư duy “thiên mã hành không” của y.

“Ừm… không có gì đâu, chỉ là đang nghĩ đến kinh tế huyện Ninh Bắc làm sao đến phát triển hơn thôi.”

Liễu Tuấn dáng vẻ như vừa mới tỉnh mộng.

Bạch Dương cười nói: “cậu lại nghĩ sâu dài vậy. Việc này, tôi hoàn toàn không hề nghĩ đến đấy. Bây giờ tình hình trong huyện hết sức hỗn loạn, lòng người hoảng sợ, muốn giải quyết tình hình lộn xộn này.”

Liễu Tuấn xua tay, không cho là đúng.

“Điều này không cần nhiều thời gian, con hổ lớn chị không cần phải quản,kỷ ủy tỉnh đều đã quản lý giúp chị rồi. Con tôm nhỏ chị tự xem rồi làm thôi, vấn đề không nghiêm trọng lắm, còn có lòng vì quần chúng nhân dân thì chi bằng cho người ta cơ hôi. Anh ta lại không thể cảm kích rơi nước mắt à? Chị kêu anh ta làm gì anh ta làm nấy, đảm bảo sẽ còn chạy nhanh hơn thỏ…”

Mũi Bạch Dương vừa nhíu lại, “hừ” nói: “ Cậu nói thì hay lắm ấy, làm sao mà đơn giản thế được? Huyện trưởng Bành, về tư cách thì lớn hơn tôi, lần này lại là người tiên phong “phản phủ xướng liêm” , ông ta nói lại không hơn tôi?”

Liễu Tuấn bĩu môi, khinh thường nói: “Huyện trưởng Bành này, ha ha, sắp già rồi! Đừng xem ông ta bây giờ đắc ý thế, trong tâm không biết có bao nhiêu cán bộ vừa hận vừa sợ ông ta đấy. Lần này ông ta có thể làm bí thư, vậy thì chẳng có gì phải nói rồi, người có khí cũng chỉ có thể lườm, còn phải dựa vào ông ta nữa. Nhưng nếu ông ta không lên làm bí thứ, vấn đề không phải đã rõ ràng bày ra thế sao?”

Bạch Dương liền mỉm cười.

Kì thực Liễu Tuấn nói vậy để giúp Bạch Dương bớt lo nghĩ. Bành Thiếu Hùng tùy đã đi sai một nước cờ, dẫn đến sự phản cảm của hầu hết thường ủy thành phố Đại Ninh, rốt cuộc ông ta là người thân thiết của phó tỉnh trưởng Quan, lại được sự ủng hộ gián tiếp từ Trương Quang Minh, thế lực vẫn chưa yếu lắm. Một huyện trưởng tân nhiệm, có thể cắt ra một đường máu trong “thiết dũng giang sơn” của Phương Triều Dương, lập lên thế cờ lớn cho mình, cuối cùng thành công kéo Phương Triêu Dương xuống ngựa, tuy nói là một phần nguyên nhân là Phương Triêu Dương chịu thua, nhưng thủ đoạn của Bành Thiếu Hùng thì cũng không thể xem thường. Phương Triêu Dương lật đổ, Bành Thiếu Hùng nhất định sẽ nhân cơ hội Bạch Dương vẫn chưa đứng vững mà nhanh chóng mở rộng thế lực của mình, không chừng lại còn có dã tâm khiến Bạch Dương mất hết quyền lực, làm một người không phải bí thư của bí thư ấy chứ!

Tuy nhiên lúc này Liễu Tuấn cũng không nhắc đến vấn đề này với Bạch Dương, không lại ảnh hưởng đến tâm trạng của cô ấy.

Bất luận thế nào, Bành Thiếu Hùng và Bạch Dương đều có sự ủng hộ từ phía trên, nhưng sức mạnh ủng hộ của Bạch Dương càng mạnh càng trực tiếp, hơn nữa chiếm vị trí bí thư huyện ủy, là có quyền lực một cách danh chính ngôn thuận, Bành Thiếu Hùng nếu chơi đùa quá mức, người đầu tiên gặp rắc rối chính là ông ta.

Cho dù bạn có chỗ dựa vững chắc đến thế nào, cho dù bạn có bao nhiêu thủ đoạn, qui tắc căn bản nhất trên quan trường là không dễ dàng phá vỡ.

Liễu Tuấn nhớ đến một câu nói rất “cổ xưa”, đó là: đường đi trắc trở, tiền đồ rộng mở.

Điều này rất hợp với tình cảnh trước mắt của Bạch Dương.

Cô nhân viên phục vụ làm việc khá cố gắng, thức ăn đồ uống được mang đến không lâu sau, thì lại tiếp tục mang đến hai hộp cơm đưa cho Liễu Tuấn, mở ra xem thì là gan lợn xào xả ớt, hộp còn lại là đựng đầy cơm bên trong.

Liễu Tuấn cười.

Cô phục vụ viên thật là có mắt nhìn, thấy Liễu Tuấn thân hình như vậy nên đã mua cho anh ta một bữa ăn thật lớn.

Liễu Tuấn vừa vui vẻ rồi lại tiện tay đưa cho cô phục vụ 50 đồng.

Cô phục vụ không nhận, chỉ hỏi: “tiên sinh, còn yêu cầu gì nữa không ạ?”

“Ồ, đủ rồi, đây là cho cô, cảm ơn sự phục vụ của cô!”

Cô phục vụ lại thấy hoảng sợ, mặt biến sắc nói: “tiên sinh, vợ ngài xinh đẹp như vậy, sao ngài có thể làm vậy chứ?”

Liễu Tuấn bỗng nhiên trợn mắt, há hốc mồm, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Thì ra cô phục vụ này tưởng Liễu Tuấn có “ý đồ đen tối” với cô ấy, cảm thấy nhân cách bị sỉ nhục. Nếu nói là trách Liễu Tuấn không làm rõ tình hình, lúc đó năm 92 người ta vẫn chưa thình hành cho tiền boa cho phục vụ. Huống hồ lại đưa những 50 đồng, có lẽ tiền lương phục vụ của cô phục vụ một thàng cũng chỉ hơn 100 tệ thôi. Liễu Tuấn lại “trắng trợn” như thế, không phải là định theo đuổi cô ấy thì là muốn làm gì đây?

Có vẻ cô phục vụ này còn trẻ, trông lại rất hoạt bát nhanh nhẹn.

Bạch Dương nhếch miệng cười.

Ai bảo thích tỏ vẻ giàu sang cơ!

Thế này không phải mang đá đập vào chân à?

Bạch Dương đọc rất nhiều sách, tất nhiên cũng biết nước ngoài có cho “tiền boa”.

Thấy cô phục vụ có vẻ tức giận chuẩn bị đi, Bạch Dương liền lập tức gọi cô ấy lại.

“Tiểu muội muội àh, xin lỗi nhé, bạn tôi là có ý tốt. Cậu ấy rất hài lòng với sự phục vụ của cô, muốn thưởng cho cô thôi, không có ý gì cả, cô đừng hiểu lầm!”

Bí thư Bạch cười hì hì, đích thân giải thích cho cô phục vụ.

Liễu Tuấn “đáng ghét” thì vẫn “đáng ghét”, nhưng không thể khiến y “mang tiếng xấu” này được.

Ngang nhiên “trêu ghẹo” cô phục vụ ở nơi này, Liễu Tuấn cũng thật là không ra gì nhỉ? Với địa vị anh ta hiện giờ, bên ngoài có biết bao người muốn kết thân, chỉ cần y gật đầu, không biết có bao nhiêu cô gái xếp hàng theo anh ta đây!

Tiểu ngoan đồng ở khía cạnh này thật là không tồi. Lúc ở đoàn tỉnh ủy thì năm quyền chắc chắn, không hề xảy ra bất cứ một “chuyện xấu” nào, nếu có, cũng chỉ là “hiềm nghi” với chị Bạch Dương.

Đương nhiên, đây cũng là điều mà Bạch Dương không biết. Nếu như biết Liễu Tuấn đang có Nghiêm Phi mà lại còn có hồng nhan tri kỉ thứ 3, chị Bạch Dương không chừng lập tức sẽ “vẽ rõ giới tuyến” với tiểu ngoan đồng, đến chết cũng không qua lại với nhau!

Bạch Dương dung mạo xinh đẹp, khí phái cao quí, lúc nói chuyện thì giọng điệu lại dịu dàng, rất thân thiện.

Cô phục vụ sắc mặt bỗng bình thường trở lại, nhưng có chút xấu hổ nói với Bạch Dương: “Tôi cũng không phải là nhằm vào anh ta, trước đấy cũng có một vài khách như thế… kì thực đều là muốn lợi dụng…”

Liễu Tuấn không thể làm gì hơn là gượng cười.

Xem ra cho dù làm bất kì chuyện gì, đều không thể thoát lý khỏi hoàn cảnh hiện thực này, nếu không, bạn bỏ tiền ra cũng bị ăn chửi!

“Tiểu ngoan đồng, ăn đi thôi, không lại đói quá rồi!”

Đợi cô phục vụ đi, Bạch Dương đốc thúc Liễu Tuấn, cười nói.

Liễu Tuấn bỗng dưng vô cớ bị người là coi là “dê già”, trong lòng cũng hơi khó chịu, lập tức cũng không nói nhiều, buồn bực ăn, rồi ăn một cách nhanh chóng gọn gang hết phần cơm, sau đó bưng đồ uống lên uống muốn hơi hết nửa cốc, như vậy mới giải tỏa được nỗi niềm “bị đè nén”.

“Nào, ăn thêm chút nữa đi…”

Bạch Dương đem một đĩa lạc da cá đến trước mặt y, rồi lại cười.

Đáng đời!

Ai bảo tên này lại sĩ diện lung tung?

“Đồng chí Bạch Dương, thư kí mà huyện sắp xếp cho chị đẹp trai không?”

Thấy đại tiểu thư Bạch cười một cách ranh mãnh, Liễu Tuấn không nhẫn nhịn được phản kích lại.

Bạch Dương liền nhìn anh ta một lát.

Người này biết rõ rồi còn hỏi.

Về thư ký, trong tổ chức thì có qui định văn bản rõ ràng, không thế cũng cới thư kí khác giới cùng làm việc. Còn về qui định thư kí cấp huyện không được trang bị chuyên chức thư kí, thì cho tới giờ vẫn chưa được chấp hành cẩn thận.

“Chị vừa mới đến, tình hình nhân viên không hiểu rõ lắm. Bọn họ cũng đề cử một vài nữ cán bộ phòng làm việc cho chị, chị chưa đồng ý. Bây giờ phó chủ nhiệm Vương phòng làm việc huyện ủy tạm thời làm giúp chị một số văn kiện.”

Bạch Dương giải thích nói.

Phó chủ nhiệm Vương hơn 30 tuổi, tuổi cũng hơi lớn rồi, hơn nữa Bạch Dương cũng không thích hợp với thư kí là phó chủ nhiệm chuyên chức làm ở huyện ủy, sẽ bị người ta lên án.

Điều này Liễu Tuấn có thể hiểu được.

Huyện Ninh Bắc trước đây có 11 huyện ủy thường ủy, hầu như không có cán bộ nữ nào. Vì thế trong ban thư kí phòng làm việc huyện ủy cũng khó mà tìm được thư kí nữ trẻ tuổi có năng lực.

Hơn nữa Bạch Dương độc thân đến đây nhiệm chức, chọn thư kí nhất định phải hết sức cẩn trọng.

“Em đề cử cho chị một người vậy!”

Việc này, Liễu Tuấn đã sớm nghĩ đến rồi.

Bạch Dương hất hàm hỏi: “Trương Hiểu Mạn?”

Liễu Tuấn liên cười .

Bạch Dương quả là hết sức thông minh.

“Cô ấy vốn dĩ là chuyên học về thư kí, học sinh chính qui, sức học không có vấn đề gì, viết văn bản cũng rất tốt. Đương nhiên tư cách thư kí ủy ban đảng hơn kém một tí, chung qui là có kinh nghiệm làm bí thư. Con người thông minh rèn luyện một tí, không vấn đề gì. Mấu chốt là có thể tin cậy được!”

Liễu Tuấn liệt kê những điểm tốt của Trương Hiểu Mạn.

Bạch Dương cười nói: “Đồng chí Liễu Tuấn, suy nghĩ của cậu thật không được. Sao là quê hương Bảo Châu của cậu là có thể tin cậy được? đề cử với lãnh đạo như thế, cậu đây là người nào cũng là người thân!”

Liễu Tuấn lại học điệu bộ của Bạch Dương, lườm lại cô ấy. Cầm mấy viên lạc lên ăn, nhai “rộp rộp”, nói: “Nếu thay người khác, tôi còn không định tiến cử đây! Trương Hiểu Mạn là người Bảo Châu hay không không quan trọng, quan trọng là cô ấy có một thái độ rất trung thành với Dịch Hàn, với tình yêu. Một quan trọng tình cảm như vậy, đối với lạnh đã có ơn với mình, nhất định cũng sẽ trung thành và tận tâm!”

“Ồ, lại còn bực với chị à? Sao nào?”

Bạch Dương là cười một cách ranh mãnh.

Một lần thấy tiểu ngoan đồng tức giận, Bạch Dương lại cảm thấy hết sức hứng thú, cả người sẽ cảm thấy thoải mái một cách khó hiểu.

“Vậy cô ấy đi. Đợi hai ngày nữa chị sẽ nói với phòng làm việc, điều cô ấy đến đây. Cô ây bây giờ là cán bộ cấp phòng, cấp bậc tạm thời chưa thay đổi, đợi làm một thời gian sau xem thể hiện thế nào rồi nói đi!”

Bạch Dương vung tay lên, thể hiện một tư chất lãnh đạo.

“Thế này cũng được. Em thay mặt cô ấy, kính bí thư Bạch một ly!”

Liễu Tuấn giờ mới vui vẻ lên, bưng cốc đồ uống lên, đụng ly với Bạch Dương.

Thời gian chậm rãi trôi đi, khách ở đây cũng nhiều lên. Chốc chốc lại có người đi qua chỗ hai người. Thông thường ánh mắt của đàn ông thường dừng lại nhing Bạch Dương, cho dù ánh đèn ở đó hơi tối những là càng tôn lên vẻ đẹp tuyệt vời của Bạch Dương, lại càng rung động lòng người.

Khoảng 9 giờ, ba bốn người đàn ông từ bên ngoài đi qua đó, trong đó có một người thân hình mập mạp vô tình nhìn thấy Bạch Dương, bỗng dưng lại dừng ở cửa một lúc , ánh mắt sáng lên, nhìn Bạch Dương không thôi.

Liễu Tuấn mặt mũi liền nhăn nhó, đi qua đi lại người đàn ông béo đó, người đàn ông đó hai mày nhíu lại, cũng nhìn lại. Liễu Tuấn tỏ ra không vui, liền đóng cửa lại.

Bạch Dương lại hết sức thản nhiên, thân là mĩ nữ, sớm đã quen bị người ta nhìn chằm chằm rồi.

Ra vẻ hờn dỗi với tiểu ngoan đồng một cách “không kiêng nể gì”.

Một lúc sau, bức vách bên cạnh có tiếng hò hét hết sức huyên náo, vấn đề đang bàn luận, lại gây hứng thú cho Bạch Dương và Liễu Tuấn. (!)

Bình luận

Truyện đang đọc