TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Bạch Dương vẫn nhẹ nhàng ầu yếu gò má Bạch Dương, cảm thụ từng run động trên người chàng trai nhỏ khiến cô sa đọa, lòng dịu ngọt như mật.

Tiểu Tuấn chưa từng bao giờ ngủ trước cô cả, gần như mỗi lần đều do mệt mỏi chìm vào giấc mộng bình an trong lồng ngực rắn chắc của y, nam nhân này luôn mang lại cho người ta cảm giác mạnh mẽ, thậm chí ngay từ còn nhỏ đã cho người ta cảm giác vững vàng có thể nương tựa được.

Nhưng hiện giờ, cuối cùng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Bạch Dương hoàn toàn có thể hiểu được, sự mệt mỏi này không tới từ thể xác, mà tới từ tinh thần.

Có thể thấy y một mình tới tình A, bề ngoài nhìn thật thành tích rực rỡ, nhưng áp lực thế nào, tốn biết bao đêm không ngủ hao tâm tổn trí thì ai hay biết?

Quan trường đúng là nơi hại người.

Tuy nói quan trường không phân nam nữ, thật ra vẫn có chút khác biệt, cơ quan quốc gia cũng khác với địa phương, đặc biệt là nữ đồng chí xuất thân danh môn, có cha ở vị trí cao như cô, chỉ cần không phải cô chủ động gây chuyện, thì đồng nghiệp từ trên xuống dưới đều vui vẻ gây dựng quan hệ tốt với cô, áp lực của Bạch Dương chắc chắn nhẹ nhàng hơn Liễu Tuấn rất nhiều.

Cũng không biết trải qua bao nhiêu lâu, Liễu Tuấn cửa mình, nằm ngựa mặt lên, Bạch Dương cảm thấy tay hơi tê, liền khẽ khàng rút tay khỏi cổ Liễu Tuấn, vén chăn lên chuẩn bị vào phòng tắm thì không cẩn thận chạm vào tiểu huynh đệ vẫn hiên ngang ngẩng cao đầu cả tiểu ngoan đông, hoảng hốt nhìn Liễu Tuấn, còn may, y vẫn ngủ rất ngon.

Dù là như thế, chị Bạch Dương mặt vẫn đỏ như táo chỉ, nhớ lại cảnh điên cuồng vừa rồi, Bạch Dương vừa xấu hổ vừa ngọt ngào, khẽ cắn lấy cánh môi hông...

....

"Hoan nghênh Bạch ti trưởng và các đồng chí của quốc kế ủy tới khu Trường Hà chỉ đạo công tác"

Ở cổng tào nhà cơ quan khu Trường Hà treo một tấm băng rôn lớn, Sài Thiệu Cơ dẫn toàn thể thành viên hai ban quản lý và công tác xếp hàng nghênh đón. Cấp bậc của Bạch Dương thực ra ngang với Sài Thiệu Cơ, có điều người ta ở cơ quan lớn, quốc kế ủy thường được xưng là "tiểu quốc vụ viện", hơn nữa mọi người đều biết cha của Bạch ti trưởng là ủy viên bộ chính trị, bộ trưởng trung tổ bộ, lại từng là cấp trên của Liễu bí thư, đích thân tới khu Trường Hà khảo sát, bất kể phương diện nào cũng xứng đáng với sự chào mừng này.

Chiều hôm qua vốn Sài Thiệu Cơ xin chỉ thị của Liễu Tuấn, muốn huy động toàn thể thành viên trong hai ban tới sân bay đón Bạch Dương, nhưng bị Liễu Tuấn phủ quyết, nói một mình đi là đủ, để Bạch ti trưởng "nghỉ ngơi lấy sức", hôm sau còn tới khu chỉ đạo công tác.

Sài Thiệu Cơ kính cẩn phụng mệnh.

Hắn tham gia cuộc toàn đàm của người phụ trách khu cao tân do tỉnh chính phủ mở ra, được dựng làm đại biểu điển hình, còn phát biểu chuyên đề trên cuộc họp, tỉnh trưởng Hà Duyên An dẫn đầu vỗ tay, sau khi cuộc tọa đàm kết thúc, Hà Duyên An đích thân tiếp kiến hắn, trong lời nói mang theo vẻ cổ vũ, điều này làm tâm tình suy sụp của Sài Thiệu Cơ liền trở nên cực độ phấn chấn.

Xem ra Liễu bí thư vì giữ mình lại quả thực nghĩ hết biện pháp.

Với biểu hiện của hắn trước kia ở khu Trường Hà thật sự không đáng đề Hà Duyên An khen ngợi như thế.

Bất giác Sài Thiệu Cơ thực sự coi Liễu Tuấn như cấp trên của mình rồi, cấp bậc trên quan trường không phải là tiêu chuẩn duy nhất đánh giá quyền lực, người có thể quyết định tiền đồ của mình, cho dù cấp bậc của người đó có thấp hơn, thì cũng là cấp trên, huống chi Liễu Tuấn là cấp trên thật.

Nếu như Liễu bí thư sai bảo như thế, nhất định là có tính toán rồi.

Chỉ có điều Sài Thiệu Cơ nằm mơ cũng không ngờ được, "tính toán" của Liễu bí thư là lôi Bạch ti trưởng lên giường.

Tháp tùng Bạch Dương tới khu Trường Hà khảo sát từ Liễu Tuấn còn có một vị phó chủ nhiệm tỉnh kế ủy, mọi người gặp nhau ở khách sạn Thu Thủy, rồi mới đi xe tới khu Trường Hà.

Khi Bạch Dương từ trên xe xuống, các cán bộ khu Trường Hà đều hoa mắt vì vẻ đẹp đoan trang của Bạch ti trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc