TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Tiền vốn phải luôn luân chuyển, câu nói này hẳn hai vị đều đã nghe, người làm ăn chú trọng đánh nhanh rút nhanh, toàn bộ số xe chất ở bên trong kho không biến được thành tiền mặt thì không có một giá trị gì, huống hố xe chất lượng không tệ nhưng lỗi thời qua nhanh, hiện giờ lâu thì một năm, nhanh thì năm tháng đã có xe mới rồi, lúc đó sợ rằng có giảm giá 10% cũng chẳng bán đi nổi.

Liễu Tuấn không chút do dự phủ quyết sự phản đối của Triệu Ngạn.

- Liễu bí thư nên chăng thận trọng hơn một chút.

Chu Phi Dược nói rồi cau mày lại, chuyện khác ông ta có thể thuận theo ý của Liễu Tuấn chứ việc này liên quan tới lợi ích căn bản không thể không tranh đấu.

Nếu không tôi tốn bao nhiêu tiền cung phụng cậu như vậy để làm cái chó gì hả?

Liễu Tuấn hiểu tâm tư của Chu Phi Dược, liền dùng giọng điều không cho phản bác nói:
- Đây là chuyện nhỏ, cứ quyết định như vậy, không cần thảo luận nữa. Đương nhiên điều này chỉ là quyết định mang tính tạm thời nhắm vào số hàng tồn thôi, không có lần sau nữa.

Thấy Liễu Tuấn đã quyết tâm, hơn nữa nói không có lần sau cũng coi như một thái độ rõ ràng rồi, Chu Phi Dược chỉ đành lại nuốt nước bọt không nói nữa.

Cuộc họp thường ủy của xí nghiệp nhà nước không hạn chế được quyền lực của người đứng đầu như trên quan trường, chỉ cần không phải liên quan tới phương diện miễn nhiệm cán bộ trọng yếu, thì Liễu Tuấn có toàn quyền quyết định.

- Đúng rồi, lão Triệu này, nghe nói con rể ông bị người ta đánh hả?
Liễu Tuấn thay đổi đề tài.

Nhắc tới chuyện này trong mắt Chu Phi Dược thoáng hiện vẻ bối rối, còn Triệu Ngạn thì tỏ ra phẫn nộ.

- Vâng, mây tên du côn lưu manh đó không nói lý lẽ gì cả.

- Ồ, chuyện du côn lưu manh là sao, ông kể cho tôi nghe xem.
Liễu Tuấn mặt không đổi sắc hỏi.

Triệu Ngạn đem sự việc Văn Thành bị đánh kể đơn giản qua, khóe mắt thi thoảng lướt qua Chu Phi Dược đang cầm cốc trà, Chu Phi Dược cũng theo lời kể của Triệu Ngản lộ vẻ tức giận.

Chân tướng của chuyện này Liễu Tuấn cơ bản đã rất rõ ràng rồi, sau khi Tiểu Vũ tới tìm Tiểu Ngả thì ngày hôm sau liền có kết quả, tin tức của Tiểu Ngả ở hộp đêm Dạ Đế rất linh thông chuyện xảy ra như thế nào, có mấy người tham dự, thậm chí mấy tên côn đồ đó tên tuổi ra sao cũng biết hết sức rõ ràng.

Theo Tiểu Ngả nói mấy tên lưu manh đó toàn là bọn trước kia nhận Chu Long làm đại cai theo Chu Long đánh nhau trên đường phố, kém Chu Long tới mấy bậc, nhưng chắc chắn là do Chu Long sai phái.

Liễu Tuấn suy đoán chuyện này do y đi bái phỏng Triệu Ngạn mà ra.

Cha con Chu Phi Dược đoán chừng là muốn dùng thủ pháp này cảnh cáo Triệu Ngạn đừng quên công ty Trường Phong là thiên hạ của ai, Chu Phi Dương thông qua thủ đoạn chính quy không làm gì được Triệu Ngạn, nên dùng thủ đoạn đê tiện này?

Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra mời Chu Phi Dược và Triệu Ngạn:
- Thế có bắt được mấy tên hung thủ đánh người không?

- Bắt thì có bắt, nhưng người ở đồn công an nói, là tranh chấp dân sự bình thường, bảo bọn chúng bồi thường chút chi phí thuốc men rồi thôi.
Khuôn mặt Triệu Ngạn vốn đỏ càng đỏ hơn.

- Bị thương có nghiêm trọng không?

- Bị gãy một xương sườn, ngoài ra không bị thương ngoài da.
Nói tới đây mắt Triệu Ngạn hơi đỏ lên.

Liễu Tuấn gật đầu nói:
-Xem ra tình hình trị án trong nhà mày không được lạc quan, tôi thấy chi cục công an và đồn công an phải tăng cường chỉnh đốn rồi.

- Vâng, đồn công an không thể chỉ ngồi ăn mà không làm việc được.

Chu Phi Dược cau mày lại, có điều không nói gì.

Buổi chiều, Liễu Tuấn trở về phòng làm việc khu Trường Hà, Vu Hoài chỉnh lý một số thư của quần chúng đưa lên, dầy gần hai mươi phân.

Liễu Tuấn hỏi:
- Hoài Tín, đây đều là thư khiếu nại thu được gần đây của quần chúng sao?

Vu Hoài Tín cẩn thận đáp:
- Đại bộ phần là gần đây thu được, có ba bốn bản là khi dọn dẹp văn phòng phát hiện ra, tôi thấy có liên quan tới vấn đề mà quân chúng tới ảnh ánh gần đây, nên đề cùng một chỗ cho, còn có mấy bức thư là do Trịnh chủ nhiệm đưa tới.

Liễu Tuấn gật đầu cổ vũ:

- Ừm, làm tốt lắm.

Vu Hoài Tín ngượng ngùng cười khiêm tốn.

- Chủ yếu là phương diện nào?

- Chủ yếu là phản ánh phương diện trị án, một số quần chúng rất không hài lòng với tình trạng trị an cùng tốc độ xử lý và phương thức xử lý của chi cục công an, ừm vấn đế tương đối tập trung vào công ty Trường Phong.

Vu Hoài Tín cân nhắc từ ngữ đáp:

Liễu Tuấn cau mày lại cầm một bức thư lên xem, rất nhanh mày của Liễu bí thư cau càng chặt.

Đúng như Vu Hoài Tín nói, quá nửa số thư phản ánh là của công chức nặc danh của công ty Trường Phong tố cáo hộp đêm Dạ Đế cưỡng ép phụ nữ bán dâm, nhiều thư nói tới hành động ngang ngược của Chu Long mấy năm qua ở công ty Trường Phong, nói hắn dựa vào Chu Phi Dược tổ chức một đám nhân viên thất nghiệp đi gây sự với nhân viên và người nhà của công ty Trường Phong, bắt ép các cô gái trẻ tuổi trong nhà máy phải tới hộp đêm ...v..v..v...

Ngoài ra có một số bức thư phản ánh thế lực bất lương khác hoành hành trong khu Trường Hà.

Thư còn phản ánh rất nhiều thái độ đối xử với quần chúng thô bạo của chi cục công an, thậm chí có một số bức thư thẳng thẳng chỉ ra những phần tử xấu và cảnh sát của chi cục là đồng bọn.

Cảnh cướp cùng một ruộc.

Có quần chúng đã viết như thế.

Quần chúng hi vọng bí thư khu ủy mới tới có thể chỉnh động trị an xã hội, thanh lý những con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ công an và trừng trị thế lực xã hội đen trả lại cho quần chúng cuộc sống thanh bình.

Gần một tiếng đống hồ sau Liễu Tuấn mới xem xong chồng thư, châm một điếu thuốc rơi vào trầm tư.

Tiểu Vũ tối hôm đó trở về, đem toàn bộ mọi chuyện ở hộp đêm nói với y một cách tỉ mỉ, bao gồm cả hành động xấu xa của tên Huy cũng không che dấu gì.

Theo Tiểu Ngả nói, tên Huy không ngờ lại là một phó đại đổi trưởng của phân cục công an, vậy mà tới hộp đêm công khai đòi "gái" có thể thấy tổ chất của đội ngũ công an chi cục Trường Hà không hề "tầm thường".

Tiểu Vũ khi nói tới hắn khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Liễu Tuấn rít liền mấy hơi thuốc rồi gọi điện cho Trì Cổ.

Trì cổ là bí thư chính pháp ủy kiêm cục trưởng chi cục công an khu Trường Hà.

Vào những năm 90, việc kiêm nhiệm này là một bố trí tiêu chuẩn của tổ chức, đại bộ phận các khu vực hành chính cũng như vậy.

Liễu Tuấn trầm giọng nói:
- Chào đồng chí Trì Cổ, tôi là Liễu Tuấn.

- Chào Liễu bí thư.

Trì Cổ đáp không nhanh không chậm, giọng rất bình tĩnh.

- Đồng chí Trì Cổ hiện giờ có thời gian không, tôi có chút chuyện muốn trao đổi với đồng chí.

- Vâng, tôi tới ngay lập tức.

Phía bên kia điện thoại hơn chần chừ một lúc rồi mới đáp.

Chừng nửa tiếng đồng hồ sau Trì Cổ mới thong dong tới phòng làm việc của Liễu Tuấn.

Nơi làm việc của Trì Cổ cách tòa nhà khu ủy chưa tới hai kilomet, đi xe chỉ cùng lắm là ba bốn phút sẽ tới, từ văn phòng của hắn đi ra công với thời gian đi lên lầu ba chỗ Liễu Tuấn thường chỉ tới tám phút, vậy mà Trì Cổ để cho Liễu Tuấn đợi tới 30 phút, thái độ coi thường là rất rõ ràng.

Thấy Trì Cổ, Vu Hoài Tín rất khẩn trương chào hỏi hắn.

Trì Cổ chỉ khẽ gật đầu, không đợi cho Vu Hoài Tin thông báo, đẩy thẳng cửa đi vào luôn.

- Liễu bí thư.
Trì Cổ nhìn Liễu Tuấn, khẽ gật đầu miệng hơi nhếch lên một chút coi như xong phần chào hỏi.

- Đồng chí Trì Cổ, mời ngồi.
Liễu Tuấn cũng chỉ lạnh nhạt đáp lại một tiếng, không hề có ý đứng dậy bắt tay với hắn.

Trì Cổ cau mày, đầu ngẩng cao ngồi ngồi thoải mải xuống ghế, hai tay đặt lên tay vịn ghế, lưng dựa ra đằng sau, nhìn Liễu Tuấn không nói một lời.

Liễu Tuấn rất hiểu thông tin cá nhân của Trì Cổ.

Trì Cổ năm nay 35 tuổi, mắt to mày rậm, nhưng thân thể không rắn chắc lắm, đồng phục cảnh sát trên người để bay lất phất rất lãng tử.

Cha của Trì Cổ là bí thư chính pháp tỉnh ủy Trì An Phong, ba năm trước hết khóa đã nghỉ hưu, Trì An Phong là cán bộ bản địa chính tông nhất, bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật và bí thư thành ủy Đinh Ngọc Chu đều là đồng sự cũ Trì An Phong, hơn nữa quan hệ cá nhân nghe nói không tệ chút nào.

Trì Cổ được điều từ vị trí phó cục trưởng cục công an thành phố Ngọc Lan tới.

Về cấp bậc tuy không có gì thay đổi, nhưng từ cấp phó tới người nắm đại quyền một phương xem như được coi là tiến bộ rồi.

Khi Trì An Phong còn chính thức tại nhiệm, Trì Cổ là nha nội chính tông, hiện giờ dù Trì An Phong đã nghỉ hưu, nhưng ở trong hệ thống chính pháp ủy có một đám cán bộ hiện nhiệm do Trì An Phong đề bạt lên, ảnh hưởng là cực kỳ lớn.

Đối với vị cấp trên trẻ tuổi một mình từ ngoại tỉnh tới nhậm chức, Trì Cổ có thái độ này là có thể hiểu được, Trì bí thư rất kiêu ngạo, không phải một kẻ mới ngồi lên vị trí bí thư có thể ủy tiện chỉ tay múa chân trước mặt hắn.

Nên lần đầu tiên được Liễu Tuấn triệu kiến, Trì Cổ cố ý đếm muộn là để biểu đạt một thông điệp cho Liễu Tuấn: Đây là tỉnh A, ở khu Trường Hà này chỉ có một mình ta mới là "hổ".

Bình luận

Truyện đang đọc