TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Thương nhân địa ốc Ngọc Lan không phải một mình Chung Hải Vận khó chịu, mà Đinh Linh cũng thế. Có điều Đinh Linh có phương thức xử trí "uất ức" khác với Chung Hải Vận, Chung Hải Vận có đối tượng để cằn nhằn, Đih Linh thì không, chồng cô ta thuộc loại nam nhân khá giữ bổn phận, năng lực không cao, đặc biệt nghe lời, Đinh Linh bảo sao hắn nghe vậy, chính vì thế Đinh Linh không có khoái cảm "ngược đãi", không xả được chút giận nào.

Đinh cố vấn ở trong văn phòng ấm ức một hồi, đập vỡ lén mấy chén trà, cuối cùng cũng dần bình tĩnh lại, lấy điện thoại gọi cho cục trưởng cục quốc thổ, lão Thích thường này rất thân với Đinh tiểu thư, từng có một thời gian thậm chí như sai vặt, khi ấy lão Thích tưởng bở rằng Đinh Linh thích hắn ta, liền tơ tưởng tới Đinh đại tiểu thư, Đinh Linh dặn chuyện gì, liền ra sức làm.

Chỉ cần có thể đưa được Đinh Linh lên giường, thì chẳng phải là ghê gớm bình thường.

Chỉ mới nghĩ thôi lão Thích đã thú huyết sôi trào.

Có điều qua thời gian dài, Đinh Linh cứ như xa như gần, làm lão Thích cũng nản lòng, tự cười nhạo mình một phen, cuối cùng từ bỏ ảo tưởng không thực tế này, trở nên nghiêm túc. Có điều vẫn hết sức khách khí với Đinh Linh, dù sao khi đó Đinh Ngọc Chu còn là bí thư thành ủy, dù bây giờ tới chính hiệp tỉnh rồi cũng không thể xem nhẹ.

Chủ tích chỉnh hiệp tỉnh có thực quyền hay không thì chỉ nói với cấp tỉnh mà thôi, chứ với cán bộ cấp bậc như lão Thích, Đinh chủ tịch vẫn là sự tồn tại cao không với tới.

Nhưng lần này thái độ của lão Thích làm Đinh Linh rất tức tối, thậm chí gọi lền hai cú điện thoại, lão Thích mới nhận điện.

- Ha ha, giám đốc Đinh có chỉ thị gì ...

Điện thoại vừa thông, lão Thích rất nhiệt tình, cười rất vang.

Nhưng đôi mày liễu xinh đẹp của Đinh Linh cau lại, vị giả dối trong lời lão Thích quá đậm, làm người ta nghe một cái là biết lão Thích đang suy tính cớ để cúp điện thoại.

- Thích cục có thời gian không? Tối nay gặp nhau một chút nhé.

Đinh Linh cố ép sự bất mãn trong lòng xuống, giọng hơi thỏ thẻ.

Nghe giọng nói này của Đinh Linh, trong lòng lão Thích không khỏi xao động, nhưng lập tức tỉnh lại, cười ha hả nói:
- Ái dà, giám đốc Đinh, thật không mai, tối nay tôi có chút chuyện, sợ rằng không tiện, ha ha ha...

- Thích cục có chuyện gì khẩn thế? Bạn bè cũng không nể mặt.

Đinh Linh cười khẽ, có điều tiếng cười không còn êm ái nữa mà thêm chút lạnh lùng, lộ ra vẻ không vui. Cán bộ cấp bậc như lão Thích, đúng là không dám tùy tiện đắc tội với Đinh đại tiểu thư. Trước kia cô ta khách khí với bọn họ như thế chủ yếu là vì nhu cầu kinh doanh, thêm bạn bè là thêm một con đường, nếu không thiên kim tiểu thư của bí thư thành ủy phải để lão Thích xun xoe nịnh bợ mới đúng.

Thích cục trưởng giật thót mình, hắn không dám trở mặt với Đinh Linh, nếu cô ta muốn làm khó hắn, dù không lấy mất được mũ ô sa, cũng có cách làm hắn phải khốn đốn.

- Giám đốc Đinh lượng thứ cho, đúng là có chuyện không dứt ra được... Để lần sau đi, lần sau nhất định sẽ đi, tôi mời khác...

Lão Thích có chút vẻ cầu khẩn.

Bà cô ơi tôi biết bà cô muốn gì, nhưng tôi rất khó xử, bà cô tha cho tôi một lần.

Làm việc dưới tay Liễu Tuấn, không thể không cẩn thận.

- Thích cục nói như thế làm tôi xấu hổ rồi, lời này của Thích cục, chậc chậc, làm như Đinh Linh tôi muốn ăn thịt ngài vậy ... Được , được, tôi không làm khó Thích cục nữa, để lần sau đi.

Đinh Linh nghĩ một lúc rồi cười nói.

Cô ta cũng biết lão Thích sợ Liễu Tuấn, điều này rất bình thường, cán bộ cấp xử ở Ngọc Lan, có ai không sợ Liễu Tuấn? Vừa ra lệnh giới hạn, mấy người đứng đầu các ban ngành trọng yếu ai dám tùy tiện tiếp xúc với thương nhân địa ốc? Chẳng may thương nhân đó gây ra chuyện gì, còn cái mũ trên đầu nữa không?

Dù thế nào, thành phố đã đưa ra quyết định cán bộ như lão Thích không thể tác động vào được, Đinh Linh không cần ép người ta, vừa không có tác dụng gì lại đắc tội với người.

Mấy cú điện thoai tiếp theo các vị cục trưởng thái độ y hệt lão Thích, đều coi Đinh tiểu thư yểu điệu như thú dữ, trong đó cục trưởng cục nhà đất hoàn toàn không nhấc điện thoại.

Đinh Linh lại muốn đập chén.

Nghiên răng một hồi, con mắt phượng của Đinh Linh đảo đi đảo lại, rồi cầm lấy điện thoại.

- Chị...
Đinh Linh nói với vẻ làm nũng.

- Hi hi, Linh Linh sao lại nhớ tới chị rồi?

Bên kia là giọng nói ưu nhã của Tạ Viện, còn cười khẽ một tiếng, tựa hồ tâm tình rất tốt, thăng lên phó bí thư thành ủy, cấp bậc chính ở, tâm tình Tạ Viện không có lý do gì không tốt.

Đinh Linh không khỏi hưng phấn, nói:
- Chị, lâu lắm rồi không cùng chị đi chăm sóc, tối nay chị có thời gian không? Chị em mình cùng đi.

Tạ Viện cười:
- Được, chịu cũng đang muốn thả lòng một chút.

Đinh Linh tức thì mừng húm.

Xem ra phó bí thư thành ủy có khác, không cần phải quá thận trọng.

- Thế này nhé, hết giờ làm xong cùng ăn cơm, sau đó hãy đi thả lỏng, chị thấy sao?

Đinh Linh tiến thêm một bược.

- Được.

Tạ Viện không hề do dự, đồng ý luôn.

Buổi tối Tạ Viện đúng hẹn tới khách sạn Thu Thủy, Đinh Linh sớm đã đợi ở đại sảnh, trước kia cả hai thường đi ăn cơm, Đinh Linh đợi trong phòng bao. Biến hóa nhỏ này Tạ Viên tự hiểu, chỉ cười không nói ra, trong lòng có chút đắc ý.

Cảm giác nắm quyền lớn trong tay thật đã.

- Chị tới rồi...

Đinh Linh tươi cười đi tới đón.

Hôm nay Đinh đại tiểu thư ăn mặc rất mộc mạc, áo sơ mi đơn giản, một chiếc quần bò bạc phếch, tóc xoa sau vai, mặc tự nhiên, thậm chí son môi cũng không tô. Nhìn cứ như cô em gái thanh thuần hàng xóm.

- Sao thế Linh Linh, đổi sang đường ngọc nữ thanh thuần rồi à?
Tạ Viện trêu.

Đinh Linh lập tức bất mãn:
- Còn ngọc nữ thanh thuần gì nữa, tặng miễn phí cũng chẳng ai muốn.

Tạ Viện cười:
- Nói như thế là đã tặng miễn phí cho ai rồi à?

Đinh Linh thầm giật mình, cô ta hiểu Tạ Viện có ý gì, nếu là trước kia cô ta không để ý, dù sao khi ấy Đinh Ngọc Chu còn tại chức, Tạ Viện chưa có địa vị như hôm nay. Căn cứ vào phân tích, vị trí này của Tạ Viện có vấn đề, Đinh Linh đâu phải hạng hoàn khố ăn hại, sao không có chút cảnh giác nào?

Bằng trực giác phụ nữ, Đinh Linh cảm thụ được Tạ Viện có chút thay đổi.

Đương nhiên những suy nghĩ này Đinh Linh không hề thể hiện ra trên mặt, lập tức di chuyển đề tài, nhìn Tạ Viện từ trên xuống dưới, cười hì hì nói:
- Chị à, chị càng ngày càng xinh đẹp, càng ngày càng mê người rồi...

Tạ Viện vẫn mặc bộ đồng phục công sở màu xanh da trờ, bên trong là áo sơ mi trắng, tóc vấn sau đầu, trong hết sức đoan trang ưu nhã, bầu ngực đầy đặn tự hồ càng nhô cao hơn trước, toàn thân từ trên xuống dưới đầy sức sống, chẳng hề giống đã trên bốn mươi, không khác gì những thiếu phụ trẻ trung.

Nói càng ngày càng trẻ chẳng phải là lời nịnh hót.

Tạ Viện nhoẻn miệng cười đầy phong tình.

Đinh Linh không khỏi ngây ra:
- Chị đúng là quyến rũ chết người, em đúng là hơi lo lắng cho các cán bộ Ngọc Lan...

- Nói lung tung, cán bộ Ngọc Lan có gì phải lo lắng?

Đinh Linh cười hì hì:
- Chị nghĩ xem, khi chị trao đổi với cán bộ cấp dưới, ai có thể đảm bạo bọn họ không suy nghĩ vẩn vơ? Không cẩn thận thất thần, chẳng phải để lại ấn tượng xấu trong lòng Tạ bí thư?

Tạ Viện lắc đầu.

Đinh Linh luôn thích nói lăng nhăng, chẳng cần phải so đo.

- Chị, em thấy chị mới là tuyệt đại vưu vật ... Đứng nói là cán bộ Ngọc Lan, dù lãnh đạo lớn trên tỉnh, sợ rằng cũng bị chị làm cho thần hồn điên đảo.

Đinh Linh vừa cùng Tạ Viện đi lên lầu, vừa nói bậy bạ.

Tạ Viện dừng chân lại một chút, nghiêm mặt không vui nói:
- Linh Linh, em cũng không nhỏ nhít gì nữa, có một số lời đừng nói bừa, để người ta nghe thấy, biết ảnh hưởng không tốt ra sao không?

Đinh Linh trong lòng cả kinh, trên mặt vẫn cười hết sức "ngây thơ":
- Chị, yên tâm đi, em chỉ đùa với chị thôi mà... Hi hi, ngư khác đáng để em nói sao?

Tạ Viên gật đầu:
- Dù thế nào cũng phải chú ý, em không phải là người bình thường, mà là bà chủ lớn, dù là nói đùa, nhưng người ta không cho như vậy, còn tưởng là Đinh chủ tich nói đấy.

Đinh Linh hoảng sợ lè lưới ra:
- Ôi, cám ơn chị nhắc nhở, em không nghĩ tới phương diện này.

Tạ Viện cười không nói.

Đinh Linh cứ luôn làm ra vẻ ngây thơ thuần khiết trước mặt người khác, sự thực cô ta khôn ngoan ra sao, Tạ Viện rất rõ, có điều ngại Đinh Ngọc Chu và quan hệ hai nhà, Tạ Viện không tiện nói những lời quá nặng. Huống chi Đinh Linh không trang điểm, là để làm nổi bật vẻ đẹp của cô ta.

Nể tâm tư cam tâm làm "lá xanh" tôn lên "hoa đỏ", Tạ viện phải cảm kích

Bình luận

Truyện đang đọc