TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Liễu thị trưởng?

Trong hai vị khách ngồi đợi, vị luôn trầm tĩnh là người phản ứng lại trước tiên, mỉm cười đứng dậy chào hỏi Liễu Tuấn, nhưng nụ cười không khỏi mang theo "hơi lạnh", chính là Uông Quốc Chiêu.

Vị đứng ngồi không yên kia là Lạc Vĩ Phong.

Bọn họ không ngờ vị khách ngồi lý trong văn phòng Lưu Quang Hưng không chịu đi làm bọn họ khổ sở đợi một tiếng đồng hồ lại là Liễu Tuấn

Liễu Tuấn cũng không ngờ, bắt tay Uông Quốc Chiêu:
- A, Uông thị trưởng thật là trùng hợp.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười:
- Phải, đúng là rất trùng hợp.

Lạc Vĩ Phong thì không kìm được xen vào:
- Ha ha ha, Liễu thị trưởng, chẳng phải trùng hợp đâu, chung tôi đã có hẹn trước vào mười giờ rồi.

Liễu Tuấn nâng cổ tay lên xem, đã hơn mười một giờ rồi, giám đốc Lạc đợi hơn một tiếng chẳng trách người ta khó chịu.

Điều này cũng hiểu được thôi, là ông chủ lớn gia tài bạc tỷ, luôn là người ta phải đợi hắn, dù là quan lớn chính phủ có ai không nể mặt giám đốc Lạc ba phần? Hôm nay hẹn 10 giờ, vô duyên vô cớ đợi hơn một tiếng, khó chịu là đúng.

Người khác không cảm thấy gì, Tiểu Viên thì nhìn Lạc Vĩ Phong rất ngạc nhiên.

Vị giám đốc Lạc này chưa làm rõ tình hình sao? Coi ủy ban phát triển quốc gia là chính phủ huyện nhà hắn ta hay sao? Trước mặt Lưu Quang Hưng lại dám làm bẽ mặt Liễu nha nội, cho dù không biết quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lưu Quang Hưng, thì chẳng lẽ lại không biết chủ nhiệm ủy ban phát triển quốc gia là ai?

Tới đây xen phê duyện hạng mục lại dám mặt nặng mày nhẹ với công tử của lão đại thật là hiếm có.

Liễu Tuấn cười khẽ:
- Thật sự không biết Uông thị trưởng hẹn Lưu ti, ngại quá, làm lỡ thời gian của Uông thị trưởng rồi.

Trong lời nói không hề nhắc tới giám đốc Lạc, ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm liếc qua đó lấy một cái. Liễu Tuấn khách khi với Uông Quốc Chiêu vì mọi người đều là cán bộ ở tỉnh A, lễ tiết quan trường phải chú ý. Còn Lạc Vĩ Phong thì là cái gì mà Liễu thị trưởng cần phí lời với hắn.

Lạc Vĩ Phong mặt đỏ bừng.

Chẳng phải chỉ Liễu Tuấn, ngay Uông Quốc Chiêu cũng chẳng để ý tới hắn, chỉ lo nói chuyện với Liễu Tuấn:
- Đâu có đâu có, Liễu thị trưởng quá khách khí rồi... Liễu thị trưởng cũng tới thương thảo công tác ở Tiềm Châu?

- Kỳ thực chỉ tới tìm bạn tán gẫu thôi, không ngờ làm trễ cuộc hẹn của Uông thị trưởng. Ha ha, thôi không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt.

Liễu Tuấn bắt tay tạm biệt Uông Quốc Chiêu , Lưu Quang Hưng thậm chí chào Tiểu Viên một tiếng, còn về phần Lạc Vĩ Phong căn bản không tồn tại.

Vốn Liễu Tuấn không phải là hạng người thù vặt, nhưng y chẳng có chút thiện cảm nào với Lạc Vũ Phong, có lẽ là vì cách điều động vốn muốn tay trắng bắt cá lớn của hắn ta. Phương án đó rõ ràng là muốn lợi dụng quan hệ của Liễu Tuấn ở các cơ quan quốc gia, thậm chí lợi dụng quyền y của cha y để tránh ổn định vĩ mô.

Liễu Tuấn và Lạc Vĩ Phong không thân không thích, chẳng muốn làm con dê thế tội của hắn.

Lạc Vĩ Phong tự cho mình thông minh, quá xem nhẹ Liễu thị trưởng rồi.

Hắn sai lầm ở chỗ cứ tưởng trên đời mỗi mình hắn thông minh, không biết trên đời còn nhiều người thông minh hơn hắn lắm. Với tính khí Liễu nha nội, không gây khó gì cho hắn đã là rộng lượng lắm rồi, còn muốn y phải tươi cười chào đón thì đúng là không biết sức mình.

Liễu Tuấn vừa rời đi, Lưu Quang Hưng vốn mặt mày tươi cười tức thì khong thấy đâu nữa, liếc hai vị kháchh một tiếng, nghiêm mặt quay về văn phòng.

Sắc mặt Lạc Vĩ Phong tức thì xám xịt.

Nhưng Uông Quốc Chiêu vẫn trầm ổn như cũ, nụ cười trên mặt khong hề giảm, đứng đó nhìn Tiểu Viên.

Tiểu Viên thầm than, vị này đúng là không tầm thường, không có chút thất lễ nào, liền đi tới gian trong gõ cửa xin chỉ thị:
- Thi trước, Uông thị trưởng của thành phố Ngọc Lan theo giờ hẹn..

- Mời bọn họ vào.

Lưu Quang Hưng ngồi sau bàn làm việc uy nghiêm lắm.

Tuy nói chức vị của hắn đúng là rất cao, có điều chưa tới mức lên mặt được như thế với một vị thị trưởng, nhưng Lưu Quang Hưng liếc một cái là phát hiện ra, Liễu Tuấn không ưa gì Lạc Vĩ Phong, vì thế Lưu ti trưởng không thể tỏ ra quá nhiệt tình, nếu không đắc tội với Liễu Tuấn.

Bên nặng bên nhẹ Lưu Quang Hưng phân biệt rõ ràng.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười đi vào, Lạc Vĩ Phong hít sâu một hơi cố gắng bình phục lại tâm tình, mặt nặn ra nụ cười mới theo sau, khi bắt tay Lưu Quang Hưng đã thành tươi cười niềm nở rồi.

….

Liễu nha nội chẳng bận tâm tới đám Uông Quốc Chiêu được đãi ngộ thế nào ở chỗ Lưu Quang Hưng, rảo bước tới văn phòng ti trưởng ti sản nghiệp kỹ thuật cao.

Cái văn phòng này y tới quen rồi, trước kia Bạch Dương làm việc ở đây, Liễu thị trưởng chỉ cần tới thủ đô là tới quấn lấy chị Bạch Dương một lúc.

Tới chỗ Sài Thiệu Cơ, tất nhiên là tùy ý hơn ở chỗ Lưu Quang Hưng nhiều, Sài Thiệu Cơ thấy lãnh đạo cũ, rất kích động, cho dù ở văn phòng cũng chạy tới bắt tay Liễu Tuấn.

- Bí thư, mấy tháng rồi không được gặp bí thư.
Sài Thiệu Cơ vẫn giữ cách gọi cũ với Liễu Tuấn, có chút tác phong bộ đội.

Thấy Sài Thiệu Cơ lộ chân tình, Liễu Tuấn cũng rất cảm động, cười vỗ vai hắn, ngồi xuống ghế sô pha, Sài Thiệu Cơ pha trà cho Liễu Tuấn, lại gọt một quả táo, cẩn thận cắt gọt đặt trước mặt Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cầm miếng táo lên ăn, cười nói:
- Thiệu Cơ, không ngờ anh tới thủ đô lại học được cái kỹ thuật này, trước kia không thấy anh thể hiện.

- Bêu xấu, bêu xấu rồi.

Nghe lãnh đạo cũ trên, Sài Thiệu Cơ cười ha hả, thấy rất thân thiết.

- Bí thư tới tham gia dự lễ quốc khánh phải không?

- Ừ, ngoài ra tư lệnh viên Vũ Hoàng Hà thọ 60, tôi tới chúc mừng.

Ở trước mặt thân tín như Sài Thiệu Cơ, Liễu Tuấn không che dấu gì, ở trên quan trường có đối tượng nói chuyện như thế, cũng coi là vận may.

Sài Thiệu Cơ gật đầu, sớm biết lãnh đạo cũ không đơn giản, nhân mạch rộng có quan hệ với cả "đại ca" của bộ đội nội vệ, hắn cũng không ngạc nhiên.

Sài Thiệu Cơ bày ra thế báo cáo:
- Bí thư hạng mục ở khu Nam Than, tôi đã tranh thủ được tiền hỗ trợ rồi, chừng chục triệu, chắc sẽ cấp xuống nhanh thôi.

- Ồ, thế thì tốt rồi, cám ơn anh.

"Có người trong triều dễ làm quan", câu này dùng ở đây rất hợp, người ta trăm phương ngàn kế để xin tiền, còn Liễu thị trưởng thì rất rất hay, tiền sắp gửi xuống rồi mới biết.

Nha nội mà lại.

Sài Thiệu Cơ cười nói:
- Bí thư nói như thế làm tôi tổn thọ rồi... Vốn tôi muốn tranh thủ thêm một chút, nhưng nơi khác chũng xin gắt quá, nên chỉ tranh thủ được có chừng đó.

Sài Thiệu Cơ cũng nói thật, không có chút ý đòi tâng công nào, đây là thói quen cũ của hắn.

Liễu Tuấn gật đầu nói:
- Khu cao tân cả nước nhiều như thế, chỗ phải dùng tiền khẳng định là không ít, anh là ti trưởng, phải công bằng mà.

Câu này vẫn mang giọng điệu cấp trên và cấp dưới, Sài Thiệu Cơ gật đầu, Liễu Tuấn đặt hắn tới vị trí này không phải là để kiếm lấy mấy chục triệu tiền hỗ trợ, giá trị của Sải Thiệu Cơ vài Liễu Tuấn mà nói nhiều hơn thế rất nhiều.

Thân ở quan trường, quy phục được một vị "minh chủ" không dễ, nhưng người lãnh đạo có thể tìm được một cấp dưới giỏi giang, có thể hoàn toàn tín nhiệm được lại dễ sao?

- Vừa rồi tôi ở chỗ Quang Hưng gặp Uông Quốc Chiêu và Lạc Vĩ Phong.

- Ha ha, thật trùng hợp.. Bọn họ tới mấy ngày rồi, luôn tìm kiếm quan hệ khắp nơi trong ủy ban, cái hạng mục sắt thép đó phải cần đồng chí Lưu Quang Hưng phê duyệt một số giấy phép, khó khăn lắm mới hẹn được thời gian nói chuyện.

- Bọn họ tới tìm anh rồi chứ?

- Tìm rồi, có điều mọi người ai chức trách nấy, tôi không tiện xen vào.

Sài Thiệu Cơ gật đầu, câu này hắn nói rất uyển chuyển, thực ra hắn cố kỵ không phải là quan hệ xã giao trong ủy ban, mà là cố kỵ việc Liễu Tuấn không xem trọng hạng mục này, chuyện Liễu Tuấn từ chối công ty Vĩ Phong tới Tiềm Châu một dạo là tiêu điểm tranh luận trong ủy ban, Sài Thiệu Cơ nghiên cứu phân tích nguyên nhân nhiều lần, hiện giờ Uông Quốc Chiêu tới tìm hắn, tất nhiên sẽ không quay lưng lại với Liễu Tuấn mà ủng hộ người ta được.

Huống hồ với kinh nghiệm của hắn mà phân tích, phàm là hạng mục Liễu Tuấn kiên quyết phản đối ắt tồn tại vẫn đề lớn, tạm thời thì chưa nhìn ra, chỉ đại biểu còn chưa đủ trình độ mà thôi.

- Ừ tốt nhất là đừng xen vào.

- Nghe nói bên phía Ngọc Lan đã bắt đầu giải phóng đất đai rồi, công trình đầu tiên trưng dụng ba nghìn mẫu, chia nhỏ ra để xin sở tài nguyên đất đai phê chuẩn, công tác di dời sắp bắt đầu.

Liễu Tuấn cau mày:
- Nhanh vậy sao?

- Vâng, Uông Quốc Chiêu muốn có thành tích mà, tài chính Ngọc Lan hiện này vẫn dựa vào khu Trường Hà để duy trì.

Bình luận

Truyện đang đọc