TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn cũng không dây dưa nhiều với Đường Bỉnh Trung. Trụ sở này đã xây nên rồi, cả trăm người đang làm việc ở trong, cũng không thể bảo họ dọn ra ngoài để rồi bỏ trống trụ sở để đó không dùng.

Đường Bỉnh Trung càng không muốn tại trước mặt đại gia phân cao thấp cùng Liễu Tuấn. Mặc dù muốn hướng Lưu Phi Bằng biểu thị trung tâm, thế nhưng có khả năng không đắc tội với Liễu Tuấn thì nên tận khả năng đừng đắc tội mới là điều tốt. Thế cục trong tỉnh cũng không phải hoàn toàn sáng tỏ, mọi việc thế nào ai cũng không thể nói rõ được.

"Tỉnh trưởng, mời!"

Đường Bỉnh Trung đưa tay mời khách, mời Liễu tỉnh trưởng vào trụ sở làm việc thị sát, uống trà.

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Ở đây vẫn còn là một nha môn, ngày hôm nay tôi tới đây là để nhìn khu công nghiệp của khu khai phát."

Đường Bỉnh Trung rất rõ ràng, ngày hôm nay những thủ pháp quan trường mà quen dùng đều sẽ khó mà thể hiện được, Liễu Tuấn là một người thích sự tích cực. Lập tức hắn cũng không khuyên nhiều, mỉm cười nói: "Được rồi, tôi sẽ dẫn đường cho tỉnh trưởng. Tỉnh trưởng, mời!"

Liễu Tuấn gật đầu, xoay người lên xe Audi.

Lần này, cũng không cần xe cảnh sát mở đường, xe số 1 Thành ủy của Đường Bỉnh Trung liền dẫn đầu, hơn mười chiếc xe lại chạy ra khỏi trụ sở làm việc của khu khai phát. Điều này khiến các cán bộ đang chờ đón ở trụ sở làm việc không hiểu gì cả, không biết đã sinh ra biến cố nào. Mắt thấy đoàn xe của lãnh đạo tỉnh thị đã đi khỏi, mọi người không kịp ngẫm nghĩ, lập tức leo lên xe của mình, nối đuôi nhau đi theo sát phía sau.

Khi chạy tới thì 3 xe, đến lúc này đã biến thành hơn 20 chiếc xe nối đuôi nhau thành một đoàn xe đầy khí thế.

Mặc dù Liễu Tuấn không đồng ý TP.Mã Đầu làm hai khu khai phát này, tuy nhiên Liễu Tuấn vẫn xem qua phương án họ báo lên. Căn cứ vào phương án quy hoạch của TP.Mã Đầu, khu khai phát Cửu Lam tổng cộng xây dựng ba khu công nghiệp, tạo thành hình tam giác phân bố tại xung quanh trấn Cửu Lam, mỗi khu công nghiệp chiếm diện tích trên 2 km², kế hoạch chứa gần 200 xí nghiệp chế tạo các loại.

Rất nhanh, đoàn xe đã đến khu công nghiệp số 1.

Nói chính xác thì đây là một công trường kiến trúc thì càng chuẩn xác hơn, vì rất nhiều máy móc kiến trúc đang nổ vang ở đây, tràng cảnh xây dựng quả là khí thế ngất trời.

Tại đây đã có mấy xí nghiệp đang khởi công hoạt động, đều là những phòng giản dị, đa số kết cấu là ngói, nhà trệt một tầng. Thỉnh thoảng có một tòa ba bốn tầng bằng xi-măng đứng sừng sững trong đó, phỏng chừng là văn phòng gì đó.

Mà con đường ở đây vẫn là đường đất, chưa có đổ bê tông, cũng chưa trải đường nhựa, xe vừa chạy qua bụi bặm tung bay, đứng ngoài 10m sẽ nhìn không rõ tràng cảnh.

Thật vất vả mới đi tới trước một nhà xưởng đang khởi công, Liễu Tuấn xuống xe, thiếu chút nữa đã bị sặc bụi.

Thấy tình cảnh như vậy, các cán bộ của TP.Mã Đầu đều có chút xấu hổ. Từ trước đến nay tỉnh trưởng thị sát địa phương, chắc rất ít khi xảy ra tình cảnh như ngày hôm nay. Thông thường thì địa phương đều sẽ tận khả năng bày ra những mặt tốt đẹp nhất để cho lãnh đạo nhìn, thị sát loại công trường bụi bặm tung bay thế này, trừ phi là xí nghiệp đại quy mô, tỉnh trưởng tới đi loanh quanh một vòng, ký giả đi theo thì chụp thêm vài tấm ảnh, sau đó tại mục tin tức thổi phồng một phen, hình tượng của tỉnh trưởng cần chính sẽ tưng bừng hiện ra.

Tuy nhiên lần này ký giả đi theo Liễu tỉnh trưởng không phải là rất nhiều, cũng chỉ có vài người, vác theo một chiếc máy chụp mà thôi.

Vốn bên TP.Mã Đầu cũng đã chuẩn bị một đoàn đội phỏng vấn khổng lồ, ký giả của đài truyền hình thành phố hay nhật báo xã đều có, đã chuẩn bị tốt nhiều thứ để mà phỏng vấn tin tức quan trọng. Nhưng khi liên hệ với Kha Khải Phàm thì lại bị Kha Khải Phàm không chút do dự phủ định. Kha Khải Phàm nói, tỉnh trưởng có chỉ thị, lần này chủ yếu là khảo sát công tác, không cần thiết phải làm tuyên truyền để gióng trống khua chiêng.

Cho nên cuối cùng bên TP.Mã Đầu cũng chỉ tới vài ba ký giả và một chiếc máy quay.

"Đồng chí Bỉnh Trung, đây là nhà xưởng gì vậy?"

Liễu Tuấn tại trước nhà xưởng không thấy được bất cứ một bảng hiệu nào, liền hỏi Đường Bỉnh Trung theo ở bên cạnh.

Đường Bỉnh Trung nhất thời ắc ứ, hết nhìn đông tới nhìn tây cũng không có được đáp án chuẩn xác, Coi tình hình, phỏng chừng Đường Bỉnh Trung cũng là lần đầu tiên tới đây.

Lúc này, Lý Khánh Vĩ thấp giọng nói: "Tỉnh trưởng, đây là một xưởng ép lạnh, chủ yếu sản xuất các loại khung thép lạnh cùng với làm sáng, giảm độ nóng khung thép, tên gọi là công ty hữu hạn sắt thép Bình Viễn. Là một nhà xưởng đồng bộ của Mã Cương, vừa mới dọn qua đây nên còn chưa kịp treo bảng hiệu."

Liễu Tuấn liếc nhìn hắn, gật đầu: "Còn chưa treo bảng hiệu thì đã sản xuất trước, xem ra rất gấp nhỉ."

Lý Khánh Vĩ nói: "Hiện tại đang mùa đắt hàng, có lẽ khách yêu cầu cung cấp hàng tương đối gấp nên họ muốn làm trước."

"Ừ, yêu cầu của khách hàng luôn phải nghĩ biện pháp để thỏa mãn."

Liễu Tuấn mỉm cười rồi bước vào công ty hữu hạn sắt thép Bình Viễn chưa treo bảng hiệu này.

Đường Bỉnh Trung vội theo ở phía sau, hắn như vô ý liếc nhìn Lý Khánh Vĩ, ánh mắt rất sâu xa. Lý Khánh Vĩ không khỏi cả kinh, hắn bỗng nhiên rất là hối hận vì mình không nên "thể hiện" tại trước mặt Liễu Tuấn. Liễu tỉnh trưởng hỏi cũng không phải là mình, hà tất phải cố ra mặt chứ? Lúc đó chỉ thầm nghĩ giải vây cho Đường Bỉnh Trung, không nghĩ tới trái lại khiến cho hắn nghi ngờ.

Đây cũng không phải là chuyện tốt gì. Đường Bỉnh Trung là người có bệnh đa nghi rất nặng. Trong quá trình kế tiếp nhất thiết phải cẩn thận hơn.

Lại nói tiếp, Lý Khánh Vĩ coi như là một thị trưởng tương đối chăm chỉ có trách nhiệm, bình thường sẽ tới hai khu khai phát mới để dạo quanh một chút, lý giải tình huống. Mặc dù hai khu khai phát này có thể nói là "sản phẩm" của Đường Bỉnh Trung vì xu nịnh Lưu Phi Bằng mà làm nên. Nhưng nếu đã làm lên rồi thì phải nghĩ biện để nó vận hành cho tốt, tận khả năng sản sinh ra hiệu quả.

Nhà xưởng này chiếm diện tích khá rộng, chỉ đơn giản tính ra cũng phải tới ngoài 60 mẫu, một hàng nhà trệt lát ngói, mặc dù nhìn qua không đẹp đẽ gì, song cũng coi như chỉnh tề. Trên khu đất trống của nhà xưởng cũng không có nhiều đồ thừa thãi, nhìn sơ qua bố cục vẫn khá hợp lý.

Biết được Liễu Tuấn muốn đến đây để khảo sát, văn phòng Thành ủy Mã Đầu đã sớm đến để thông tri cho hai cán bộ của khu khai phát hành trình cụ thể của Liễu tỉnh trưởng. Người đứng đầu của khu khai phát không dám chậm trễ, lại gấp rút triệu tập người phụ trách bên trong các xí nghiệp trực thuộc để họp và bố trí. Nhưng họ không nghĩ tới Liễu tỉnh trưởng đã thay đổi hành trình, cũng không nghe báo cáo ở Thành ủy, cũng không nghe báo cáo ở khu khai phát mà trực tiếp đánh tới khu công nghiệp, điều này đã khiến họ trở tay không kịp. Dựa theo hành trình định ra từ trước, buổi chiều ngày hôm nay Liễu tỉnh trưởng muốn trước tiên là nghe báo cáo, nói chuyện cùng lãnh đạo trong thành phố, ngày mai mới tiến hành thực địa khảo sát. Vì vậy mọi người của nhà xưởng đang bận rộn việc của mình, cũng không có tổ chức nghi thức hoan nghênh gì, thậm chí còn chưa biết các vị lãnh đạo tỉnh thị đã đến nhà xưởng.

Lúc này, cán bộ của khu khai phát Cửu Lam liền vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho ông tổng của Cty Bình Viễn, gọi hắn qua đây ngay để nghênh tiếp lãnh đạo tỉnh thị.

Khi đoàn người Liễu Tuấn đi vào phân xưởng, ông tổng của Cty Bình Viễn mới dẫn theo mấy nhân viên vội vã chạy tới.

"Chào ngài tỉnh trưởng. Tôi là Đỗ Bình Viễn, người phụ trách của Cty Bình Viễn. . . hoan nghênh tỉnh trưởng thị sát Cty Bình Viễn chúng tôi. . ."

Đỗ Bình Viễn là trung niên nhân gầy còm, nhìn qua khoảng 45t, chỉ nhìn bề ngoài thì rất khó thấy được sự liên can gì giữa hắn và cái nghề sắt thép, ngược lại như một công nhân quanh năm lao động. Tuy nhiên Đỗ Bình Viễn này khi đối mặt với tỉnh trưởng mà vẫn trấn định tự nhiên, ăn nói khéo léo trên mặt toát ra vẻ kích động rất hợp lý, rõ ràng là một người vừa gặp qua như đã quen mặt.

"Giám đốc Đỗ, chúng tôi cũng là khách không mời mà đến thôi, làm phiền rồi."

Liễu Tuấn mỉm cười nắm tay cùng Đỗ Bình Viễn.

"Không không, Liễu tỉnh trưởng và Đường bí thư đều là quý khách cả, bình thường thì chúng tôi chính là mời cũng không mời được. Ngày hôm nay đại giá quang lâm Cty Bình Viễn chúng tôi, thực sự là niềm vinh hạnh cho toàn thể công nhân viên chức ở đây."

Đỗ Bình Viễn vội nói.

Triệu Sư Phạm chú ý tới, sắc mặt Lý Khánh Vĩ có hơi chút thay đổi, rồi rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.

Nguyên nhân này Triệu Sư Phạm cũng có thể suy đoán được. Đỗ Bình Viễn chỉ có đưa ra Đường bí thư và Liễu tỉnh trưởng đặt song song, nhưng lại bỏ Lý thị trưởng qua một bên, trong lòng Lý Khánh Vĩ đương nhiên sẽ không thoải mái gì.

"Giám đốc Đỗ, giới thiệu cho chúng tôi công ty của anh đi."

Liễu Tuấn nói vô cùng ôn hoà, nụ cười trên mặt rất thân thiết.

"Vâng, tỉnh trưởng. Cty Bình Viễn chúng tôi được xây dựng và đưa vào sản xuất vào tháng 4 năm 2003, hiện nay công ty chiếm diện tích 70 mẫu. Công ty sở hữu hai bộ máy cán thép đảo ngược 550 mm, một dây chuyền tẩy rỉ kim loại, bốn lò làm giảm độ cứng thép kiểu 24 tấn, một bộ máy uốn thép 750mm... công ty chúng tôi chủ yếu sản xuất các loại khung thép lạnh cùng khung thép sáng. . ."

Đỗ Bình Viễn hiển nhiên sớm có chuẩn bị, bắt đầu lưu loát giới thiệu.

Liễu Tuấn vừa nghe vừa gật đầu, tùy ý liếc qua Lý Khánh Vĩ, Lý Khánh Vĩ vội lộ ra vẻ mặt tươi cười khiêm tốn. Xem ra vừa rồi tại trước mặt Liễu tỉnh trưởng biểu hiện cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, chí ít đã làm cho Liễu Tuấn biết mình vẫn là rất có trách nhiệm đối với công việc.

"Giám đốc Đỗ, tình hình đích sản phẩm thế nào?"

"Tỉnh trưởng, tình hình tiêu thụ rất tốt. Khung thép chúng tôi sản xuất công dụng rất rộng khắp. Chế tạo nông cụ, chế phẩm kim khí, bao bì *** hộp các kiểu ngành nghề đều dùng được, hơn nữa chất lượng sản phẩm của chúng tôi rất nổi trội, giá cả cũng tương đối hợp lý, ở trên thị trường rất được hoan nghênh."

Đỗ Bình Viễn vội nói, dáng vẻ rất tự tin.

Bởi vì kinh tế quốc nội duy trì phát triển liên tục nên yêu cầu của thị trường quốc nội đối với vật liệu thép vẫn chỉ tăng không giảm, ngành sản xuất khung thép của Đỗ Bình Viễn được hoan nghênh cũng rất hợp tình lý.

"Giám đốc Đỗ, nhà xưởng này vào tháng 4 năm 2003 mới được đưa vào sản xuất, như vậy trước đó nhà xưởng xây ở nơi nào?"

"Xây tại khu khai phát Thanh Giang. . ."

Đỗ Bình Viễn lập tức đáp, lời vừa ra khỏi miệng thì ý thức được không đúng, nhưng đã không còn kịp rồi.

Liễu Tuấn mỉm cười, lại hỏi: "Nếu nhà xưởng đã xây tại khu khai phát Thanh Giang, vì sao phải chuyển đến bên Cửu Lam?"

"A, việc này hả, bên Cửu Lam gần Mã Cương hơn. Tỉnh trưởng biết đấy, nguyên vật liệu của chúng tôi chính là từ Mã Cương, càng ở gần thì sẽ giảm được phí chuyên chở. . ."

Bình Viễn lắp bắp trả lời, vừa nói vừa lén dò xét sắc mặt của Đường Bỉnh Trung.

Bình luận

Truyện đang đọc