TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu bí thư còn phải tiếp vị khách quan trọng hơn.

Thực tế từ tối hôm qua Liễu nha nội đã xuất phát từ thành phố Ngọc Lan, đi xe hơn một trăm kilomet, tới thánh địa Phật giáo Liên Hoa Sơn.

Liên Hoa Sơn là một trong bốn ngọn núi nổi danh của Phật giáo, diện tích hơn một trăm kilomet vuông, có hơn mười ngọn núi, ngọn chính cao hơn mực nước biển 1300 mét, là khu thắng cảnh trọng điểm của quốc gia, trong núi có hơn 90 tòa chùa miếu, mấy trăm tăng ni, dùng để cung phụng bồ tát.

Đi xe hơn một trăm kilomet để tới Liên Hoa Sơn không phải vì Liễu nha nội thành tâm lễ phật mà vì Xảo Nhi đưa Nhạc Nhạc tới Liên Hoa Sơn.

Liên Hoa Sơn là thắng cảnh du lịch, Liên Hoa sơn trang phía dưới chân núi là khách sạn có quy cách cao nhất.

Bốn gian phòng xa hoa nhất của Liên Hoa sơn trang đều bị Xảo Nhi bao, một cái do mẹ con Xảo Nhi ở, một cái cho đôi vợ chồng Hắc Tử và Thạch Tú Lệ, một cho đôi Tô Kiến Trung và Lệ Thục Dĩnh, gian thứ tư là phòng của nhân nhân viên vệ sĩ.

Nghe nói Liễu Tuấn tới tỉnh A nhậm chức, Xảo Nhi liền đưa Nhạc Nhạc tới, đám Hắc Tự cũng tới ôn chuyện cũ cùng Liễu Tuấn, dù cuộc đời thay đổi thế nào, những người cũ như Hắc Tử, Đại Hải, Đại Cươg và Tô Kiến Trung đều coi Liễu Tuấn là lãnh tụ của bọn họ, Xảo Nhi và Tiểu Thành hiển nhiên là "chủ mẫu" rồi.

Nhận được điện thoại thông báo của Xảo Nhi, Liễu nha nội đột nhiên quay về năm mười tám tuổi, nôn nóng chạy ngay tới, Liễu Tuấn chẳng những hơn một tháng chưa gặp Nhạc Nhạc, đồng thời cũng hơn một tháng chưa gặp Xảo Nhi, trong lòng hết sức nhớ nhung.

- Nào Nhạc Nhạc, ra ba ôm một cái.
Vừa tiến vào phòng, Liễu Tuấn đã tươi cười hớn hở giang tay ra với Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc đã hai tuổi rồi, tiểu nha đầu mặc áo đỏ chót, mái tóc mềm bện thành từng bím nhỏ, hai bím ngoài cùng thắt đầy nơ bướm, khuôn mặt như ngọc khắc, đáng yêu xinh xắn vạn phần.

Không ngờ động tác thân thiết này của Liễu bí thư không được Tiểu Nhạc Nhạc đáp lại, cô bé nấp ra đằng sau lưng mẹ, ôm lấy chân chân Xảo Nhi, nhìn ngó cái "người xa lạ" tự xưng là ba ba này.

Hơn một tháng không gặp đối với một đứa bé mà nói, là đủ để ném "ba ba xấu" lên chính tầng mây rồi.

Xảo Nhi cười:
- Xem anh kia làm bảo bối sợ rồi.

Xảo Nhi cũng giống Nhạc Nhạc mặc bộ trang phục đời Đường đỏ rực, thân hình mê người như ẩn như hiện, nổi bật gò má ửng hồng, thêm vài phần quyến rũ lả lơi.

Liễu Tuấn cười hì hì ôm lấy Xảo Nhi, ôm lên mặt nàng:
- Con gái không cho ôm thì ta đi ôm vợ...

- Đi xe xa như vậy vậy rồi, anh ngồi xuống uống trà nghỉ ngơi đã.
Xảo Nhi mãi mãi chu đáo dịu dạng hiểu lòng người như thế.

Liễu Tuấn mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha, Xảo Nhi pha cho y một ấm trà đặc bốc khói nghi ngút.

Nhạc Nhạc thì vẫn cứ mở đôi mắt to đen láy nhìn Liễu Tuấn không chớp.

Liễu Tuấn liền làm mặt xấu với con gái.

Động tác nhỏ này tức thì làm Nhạc Nhạc vui mừng.

- Ba ba.
Cô bé con lạch bạch nhào tới.

Nhạc Nhạc nhớ cái khuôn mặt xấu này rồi, người trước mắt đúng là ba ba.

Liễu Tuấn bế Nhạc giơ lên cao quay liền mấy vòng, Nhạc Nhạc cứ cười khách khách không ngừng, tiếng cười trẻ thơ giòn tan vang vọng mỗi góc căn phòng.

Xảo Nhi đứng bên cạnh nhìn hai cha con thân thiết, mặt hiện ra nụ cười hạnh phúc.

Không bao lâu sau, nhóm Hắc Tử, Tô Kiến Trung đều nghe tin đi tới.

- Tuấn thiếu gia tới rồi.

Hắc Tử và Tô Kiến Trung đều là người chân thành, thấy Liễu Tuấn rất vui mừng, nhưng không nói nhiều, Hắc Tử còn nói năm chữ, Tô Kiến Trung chỉ gọi "ông chủ" rồi hết, khuông mặt cũng chẳng mảy may thay đổi, dường như ở cái thời lái xe cho Liễu Tuấn, ngày nào cũng gặp rồi vậy, chỉ ánh mắt lộ vẻ kích động.

Tình cảm mười mấy năm trời không thể hiện bằng miệng.

- Đại Hải nói không tới, mà tới khu Trường Hà, nếu chuyện này đàm phán thành công, e rằng hắn sẽ thường trú ở thành phố Ngọc lan.
Mọi người ngồi xuống rồi, Hắc Tử liền nói.

Liên Hoa sơn trang tuy nói là khách sạn tốt nhất xung quanh khu Liên Hoa sơn, nhưng điều kiện bình thường, chỉ có một cái bàn nho nhỏ, hai chiếc ghế sô pha mà thôi, mọi người ngồi xuống giường, mỗi Liễu Tuấn và Hắc Tử và đối diện nhau.

Thường ngày Xảo Nhi là chủ tịch, nhưng Tiểu Tuấn đến là Lương chủ tịch tự giác lui ra đằng sau, để Hắc Tử trực tiếp báo cáo tình hình với Liễu Tuấn.

Thực tế, Xảo Nhi và Hắc Tử lần này tới tỉnh A không chỉ là để ngắm cảnh Liên Hoa sơn, thắng cảnh phật giáo, chiêm ngưỡng thân thể Địa tạng vương bồ tát, mà tới thương lượng chuyện đầu tư vào tỉnh A với Liễu Tuấn.

Lần này là do Liễu Tuấn chủ động yêu cầu.

Thứ bảy tuấn trước gặp Hà Duyên An, Liễu Tuấn khéo léo đề ra hai con đường, một là chỉnh đốn tác phong sau đó là từ từ phát triển. Cách thứ hai thì ngược lại, trước tiên trì hoãn chỉnh đốn tác phong, kích thích kinh tế trước.

Hà Duyên An ngả về đường lối thứ hai hơn.

Đânh là một phương án càng thêm chắc chắn.

Liễu Tuấn vừa mới tới nơi, chưa có chút căn cơ nào đã thình lình khai đao, hết sức nguy hiểm, nếu không hạ được đối tượng, sẽ là một đả kích mang tính hủy diệt với người đứng đầu, sau này ra mệnh lệnh gì cũng khó. Khi lời nói của lãnh đạo không tác dụng, có nghĩa là y còn là bù nhìn trong thời gian tại nhiệm thôi, đừng mong làm ra thành tích, có thể bình an qua ngày là tốt rồi.

Ra tay từ việc kích thích kinh tế, có thể từng bước gây dựng lên uy tín của Liễu Tuấn, trong việc kiến thiết kinh tế, Liễu Tuấn có thể dần dần tích lũy nhân mạch của mình, đem những cán bộ đủ để tín nhiệm đề bạt vào vị trí quan trọng, đợi cơ sở vững chắc, có ban bệ của riêng mình, mới chỉnh đốn tác phong, tất nhiên sẽ thuận lợi.

Nếu như Hà Duyên An không ủng hộ Liễu Tuấn mạo hiểm lắm thì y đành tạm thời kiềm chế.

Đương nhiên mặc kệ có chỉnh đốn tác phong hay không, thế cục kinh tế bết bát của khu Trường Hà cần phải được xoay chuyển, nếu không ngay cả vận hành thường nhật cũng khó khăn.

Vì để mau chóng xoay chuyển cục diện khu Trường Hà, Liễu Tuấn cần gấp một lượng lớn tài chính, khởi công các hạng mục lớn, tạo ra khí thế phát triển tích cực, đâm một nhát trâm mạnh vào ban bệ sa sút tinh thần của khu Trường Hà.

Đồng thời cũng xóa bỏ nghi ngờ của mọi người về Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn biết, cho dù có Hồng lão tổng tiến cử, có Hà Duyên An "khoét góc tường", nhưng một thường ủy thành ủy 26 tuổi vẫn quá chói mắt.

Đoán chừng không chỉ có một đám người trên tỉnh và thành phố đang đợi y làm trò cười, mà những thành phố anh em khác cũng tâm tư như vậy cũng không phải ít.

Liễu Tuấn có thể đứng chân ở khu Trường Hà, tiến tới làm ra thành tích hay không, thực tế sẽ ảnh hưởng tới cách cục cán bộ toàn tỉnh. Giả sử Liễu Tuấn thành công, phái cán bộ trẻ sẽ cực kỳ phấn chấn, việc đề bạt cán bộ thanh niên ưu tú có ví dụ điển hình. Giống như thế, nếu như Liễu Tuấn thất bại, ra đi không kèn không trống, thế lực bảo thủ sẽ lấy y ra làm ví dụ, chứng minh người trẻ tuổi không đáng tin, các trưởng bối lão thành chững chạc mới quản lý được địa phương.

Nên Liễu Tuấn không cần kiêng kỵ gì nữa.

Hơn nữa từ khi Tiểu Thanh được Bộ thống chiến Trung Ương mời tới thăm thủ đô, Liễu Tuấn biết đế quốc tài chính ẩn giấu sau lưng y đã dần dần bị phát hiện, bộ thống chiến mời Tiểu Thanh, chẳng lẽ lại không điều tra bối cảnh của cô?

Nhưng quỹ Thịnh Nghiệp đã trở thành con quái thú tư bản toàn cầu chú ý, ảnh hưởng dần lớn mạnh trên thị trường tài chính, các đại lão trung ương cân nhắc thiện hơn, tất nhiên là phải đưa ra thái độ thân thiện, Hồng lão tổng đích thân tiến cử y với Hà Duyên An, có lẽ không phải chỉ vì ấn tượng sâu sắc Liễu Tuấn để lại cho ông khi triệu kiến, mà có lẽ một trong số nguyên nhân chính vì đế quốc tài chính sau lưng y.

Tổng hợp các loại nhân tố, ở phương diện dùng lực lường tài chính này thế nào sao cho hiệu quả, đường lối của Liễu Tuấn đã phát sinh biến hóa lớn.

Cao tầng chấp nhận sự tồn tại đế quốc tài chính của y, khẳng định cũng hi vọng đế quốc này có thể cống hiến nhiều hơn vì quốc gia.

Vì thế Liễu Tuấn trực tiếp hạ lệnh cho Xào Nhi và Hắc Tử, đồng thời Tiểu Thanh cũng hưởng ứng, có điều thời gian cô tới tỉnh A gặp y sẽ tránh Xảo Nhi.

Còn về phần cụ thể đầu tư ở hạng mục nào Liễu Tuấn không can thiệp, thương nghiệp có quy luật vận hành của riêng mình, ở phương diện này, Liễu bí thư đã lạc hậu hơn Lương chủ tịch và Liễu chủ tịch rồi.

Có điều khi Bàn Đại Hải báo cáo qua điện thoại muốn xây dựng một thành điện ảnh làm Liễu Tuấn hơi giật mình.

Trực tiếp đấu với đài truyền hình TW hình như không ổn lắm.

Đây là suy nghĩ của Liễu Tuấn khi đó.

Không ngờ Bàn Đại Hải hào khí ngút ngàn, oai hùng nói:
- Chỉ là đọ tiền thôi, không sợ.

Liễu Tuấn phá lên cười.

Vị này có cái thói đốt tiền mà lại.

Được, dù sao bọn họ cũng có tiền, thích làm gì thì làm, Liễu bí thư không can thiệp.

- Đại Hải giờ thành đạt rồi, tiền nhiều thế lớn rồi.

Liễu Tuấn cười nói với Hắc Tử:

Hắc Tử cũng cười nói:
- Hiện giờ tổn tải sản của công ty Phượng Hoàng đã là 5 tỷ 700 triệu.

Câu nói này mang ý tứ báo cáo.

Liễu Tuấn cười:
- Giải đoạn hiện tại công ty Phượng Hoàng là Cự Vô Bá (Big Mac) của điện ảnh trong nước rồi! Được, nếu đã thế chẳng phải sợ gì.

Xảo Nhi cười:
- Buôn bán đều có nguy hiểm, không nhất định lần nào đầu tư cũng lãi, lỗ một hai lần không quan trọng.

Liễu Tuấn giơ ngón tay cái lên làm trò:
- Lương chủ tịch thật cao kiến! Không thẹn là bà chủ lớn, nói rất khí phách.

Mọi người đều cười rộ lên.

Nhạc Nhạc không biết vì sao mọi người lại cười, đôi mắt đen lánh cứ nhìn hết người nọ đến người kia rồi vỗ tay cười theo

Bình luận

Truyện đang đọc