TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Thân là thị trưởng, Liễu Tuấn tới tỉnh thành, đương nhiên không thể chỉ vì gặp gỡ cố giao, mà còn rất nhiều việc phải làm, ví như phải tới quốc tư ủy và ủy ban phát triển tỉnh.

Phương án bán tài sản quốc hữu ở Tiềm Châu để tom góp tài chính phát triển đã lấy danh nghĩa chính phủ báo lên ủy ban phát triển quốc gia, quốc tư ủy, cùng ban ngành liên quan ở tỉnh.

Về danh thì trình tự là như thế, nhưng muốn được phê chuẩn thì trước tiên phải được tỉnh thông qua trước đã.

Vấn để ủy ban phát triển tỉnh không lớn, Liễu Tấn Tài chính là chủ nhiệm ủy ban phát triển quốc gia, Nghê Phong chủ nhiểm ủy ban phát triển tỉnh do một tay Hà Duyên An đề bạt lên, coi là lực lượng trung kiên của Hà hệ, vì thế báo cáo của Tiềm Châu đưa lên nhanh chóng được phê chuẩn, đại ý là phương thức này mặc dù trước kia chưa từng có, nhưng có thể thử. Kiến nghị chính phủ Tiềm Châu trong quá trình thao tác chú ý phương pháp, không nên để xuất hiện tình trạng đánh giá thấp tài sản quốc gia, biến tướng của bán hạ giá.

Bên phía quốc tư ủy thì lề mề mãi không thấy động tĩnh gì, Liễu Tuấn gọi điện thoại cho chủ nhiệm quốc tư ủy tỉnh là Diêu Tuyên, nhưng hẳn chỉ cười ha hả, hỏi đông nói tây, chẳng chịu lộ ra nửa câu thực chất.

Chuyện này thực sự làm Diêu Tuyên đau đầu, bán tài sản quốc gia cho công ty cho thuê lấy tiên mặt, về lý luận thì đây đúng là biện pháp không tệ, rất nhiều tài sản quốc gia bỏ không, chẳng những không có được tác dụng vốn có, mà còn phải cấp tiền duy trì, trở thành một gánh nặng. Giả sử có thể bán số tài sản này đi đổi thành tiền phát triển, xúc tiến kinh tế quốc gia, cũng là con đường khả thi. Nhưng chuyện này quá mẫn cảm, không thể nói đồng ý là đồng ý được, nếu xảy ra vấn đề chính phủ Tiềm Châu và Liễu Tuấn tất nhiên khó thoát trách nhiệm, quốc tư ủy tỉnh cũng không thể nói không có trách nhiệm gì, dù sao do bọn họ đồng ý mà.

Có điều Liễu Tuấn không có thời gian đi "cãi nhau" với quốc tư ủy tỉnh, hiện giờ y cần tranh thủ thời gian xác định việc này, tiến vào quá trình vận hành, sớm ngày gom góp được tài chính kiến thiết.

Vì thế trong điện thoại không đạt thành nhất trí được với Diêu Tuyên, Liễu thị trưởng liền tìm tới tận nơi.

Diêu Tuyên thực sự không muốn gặp Liễu Tuấn.

Gặp rồi không biết từ chối ra sao.

Liễu nha nội nổi tiếng "ngang ngược", không đạt được mục đích thề không thôi, Diêu Tuyên chỉ biết cười ha hả, không thể nhăn nhó với người ta. Chưa nói thân phận thị trưởng, riêng chiêu bài nha nội đủ làm hắn phải cần thận.

Hắn biết và bí thư tỉnh ủy và tỉnh trưởng đều chẳng ưa gì Tiểu Liễu, nhưng Diêu Tuyên hắn so được với người ta ư? Nếu chọc giận Liễu nha nội rồi, y không làm gì được hai người kia, không có nghĩa là không làm gì được Diêu Tuyên hắn.

- Ha ha, chào Liễu thị trường.

Trong văn phòng làm việc, Diêu Tuyên cười niềm nở, từ sau bàn làm việc đi ra bắt tay Liễu Tuấn, thân thiết cứ như hai người cùng nhau trài qua sống chết vậy.

Liễu Tuấn cũng cười y như thật, không khí rất tốt, ít nhất thì thư ký Diêu Tuyên cho rằng là như thế. Có điều thư ký vừa ra ngoài, nụ cười Diêu Tuyên nhạt đi, nụ cười trên mặt Liễu Tuấn cũng chẳng thấy đâu, hiển nhiên cả hai đều biết cuộc đàm thoại tiếp theo sẽ chẳng làm người ta thoải mái.

- Liễu thị trưởng đại giá quang lâm, không biết có chỉ thị gì?

Diêu Tuyên vẫn cười, nhưng mắt lộ vẻ cảnh giác.

Nghiêm Khắc mà nói, Diêu Tuyên là cán bộ do Cận Tú Thật đề bạt lên, khi Hà Duyên An còn ở tỉnh A, người đứng đầu các ban ngành thực quyền trực thuộc tỉnh không phải thuộc Cận hệ thì Hà hệ. Nhưng điều này không đủ để đảm bảo Diêu Tuyên ủng hộ Liễu Tuấn vô điều kiện.

Lực lượng Cận hệ cũng chia thành rất nhiều nhóm, ít nhất Diêu Tuyên không phải thành viên của nhóm hạch tâm, trước kia Cận Tú Thật còn tại vị, Diêu Tuyên luôn cảm thấy cái ghế dưới mông không được vững. Nhưng hiện giờ tình hình biến hóa, Diêu Tuyên thầm kêu may mắn, Cù Hạo Cẩm sau khi nhậm chức không chút kiêng dè "vung đao" lên với cán bộ bản địa, thời gian trước đó do kiệt lực kháng lũ, việc điều chỉnh cán bộ chậm lại một chút, giờ lũ qua đi, điều chỉnh lại được đưa lên nghị luận, chức vị thực quyền của hắn chắc chắn sớm muốn gì cũng bị Cù Thai "ghé" mắt tới.

Vì không phải là thành viên hạch tâm của Cù hệ, Diêu Tuyên còn đường để lựa chọn, vì thế giữ cảnh giác với thế lực thứ ba như Liễu Tuấn là chuyện hợp tình hợp lý.

Liễu Tuấn nói:
- Không dám nhận chỉ thị gì, Diêu chủ nhiệm báo cáo kiến thiết mạng lưới giao thông và khu công nghiệp kỹ thuật cao của Tiềm Chiêm, không biết quốc tư ủy nghiên cứu thế nào rồi.

Bán tài sản quốc hữu chỉ là một phương án phụ trợ cho việc kiến thiết nêu trên. Đương nhiên, vấn đề quan trọng nằm ở chỗ tài sản đó, còn về việc kiến thiết là đường hoàng, không một ai có lý do gì để ngăn cản.

Lần nào Liễu Tuấn gọi điện thoại tới Diêu Tuyên đều nói chuyện này liên quan trọng đại, cần phải nghiên cứu.

Giờ Liễu Tuấn hỏi thẳng trước mặt, Diêu Tuyên vẫn dùng câu nói đó:
- Liễu thị trưởng, quốc tư ủy chúng tôi giơ hai tay tán thành việc kiến thiết.... Còn về phương diện điều động tài chính, cũng còn có nhiều phương pháp mà. Liễu thị trưởng khi công tác ở khu Trường Hà thành tích nổi trội, sao không mô phỏng lại phương thức thành công đó...

- Diêu chủ nhiệm, mô hình phát triển của khu Trường Hà, và quy hoạch phát triển hiện nay của Tiềm Châu không giống nhau. Khu Trường Hà mau chóng phát triển chủ yếu dựa sát vào nội thành Ngọc Lan, đồng thời được nhiều đầu tư tài chính. Tiềm Châu phát triển mạng lưới giao thông là cơ sở kiến thiết, chuyện này khó mà dựa vào nhà đầu tư được. Thương nhân trọng lợi, chuyện không có lợi ai mà đầu tư.

Kỳ thực đạo lý này Liễu Tuấn biết rằng Diêu Tuyên hiểu, nhưng hắn đề xuất mô phỏng lại phương thức phát triển của khu Trường Hà, Liễu Tuấn đành phải phí nước bọt giải thích một chút.

- Liễu thị trưởng khi ở khu Trường Hà chẳng phải cũng xây dựng một con đường lớn kiểu vườn hoa sao? Đó là một cảnh đẹp của tỉnh ta, phàm ai tới đó cũng phải tặc lưỡi khen.
Diêu Tuyên tiếp tục vòng vo.


Liễu Tuấn cau mày:
- Diêu chủ nhiệm, con đường Trường Hà dài có mười kilomet, đầu tư không lớn. Mạng lưới giao thông Tiềm Châu phải cải tảo lại ít nhất cần 4 tỷ, đây không là khái niệm khác nhau.

Diêu Tuyên cười ha hả:
- Tôi thấy khái niệm như nhau mà, chỉ là vấn đề tiền ít tiền nhiều thôi. Tiềm Châu là thành phố kinh tế thư ba toàn tỉnh, tài lực có thể dùng phải hơn khu Trường Hà chứ.

- Diêu chủ nhiệm, tổng thu nhập tài chính năm ngoái của Tiềm Châu không tới 800 triệu, cải tạo mạng lưới giao thông cần 4 tỷ.

- Từ từ thôi, không gấp, gấp quá không làm được việc.

Câu nói này ít nhiều có chút cảnh cáo và giáo huấn. Tiểu Liễu cậu cho mình là thần thật đấy à? Tưởng đi tới đâu là kinh tế nơi đó tăng vọt sao? Phải biết liệu cơm gắp m chứ? Cậu muốn làm ra thành tích tôi không cản, dù sao nó cũng không gây trở ngại tới tôi. Nhưng cậu đừng lôi tôi xuống bùn chứ? Kinh tế Tiềm Châu đi lên tôi chẳng có lợi gì, tại sao tôi phải mạo hiểm?

Cậu có hiểu quy tắc quan trường không đấy hả?

Liễu Tuấn hiểu rõ suy nghĩ hắn như lòng bàn tay, nhưng không ủng hộ.

- Diêu chủ nhiệm, quốc tư ủy phải ủng hộ địa phương kiến thiết kinh tế chứ?

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói một câu, tỉnh ủy để anh làm cái chức này không phải là ễnh bụng lên làm lão gia, anh ở vị trí nào phải làm công việc đó, cứ lo trước tính sau, chỉ nghĩ thiệt hơn, thì còn cần thư quan liêu như anh làm cái gì?

Diêu Tuyên hơi biến sắc, nhưng khôi phục lại rất nhanh, cười nói:
- Ủng hộ, ủng hộ, chúng tôi đương nhiên phải ủng hộ địa phương kiến thiết chứ, đây là chức năng của Quốc tư ủy mà. Nhưng mà Liễu thị trưởng, chúng tôi còn một chức trách nữa, chính là đề phong tài sản quốc gia bị thất thoát.

Liễu nha nội cậu thích thứ lập dị khác người, muốn bán gia sản, nếu thứ gia sản này của nhà họ Liễu thì cậu thích bán cứ bán, ai thèm cản. Nhưng đây là tài sản quốc gia, tôi không cho cậu làm bừa.

- Liễu thị trưởng, bán tài sản quốc gia trước kia cũng thí điểm trong phạm vi nhỏ, tồn tài rất nhiều vấn đề, một số phần tử bất lương và con sâu làm rầu nồi canh trong đội ngũ cán bộ, câu kết với nhau, chiếm đoạt tài sản quốc gia, giáo huấn sâu sắc, nhiều cán bộ bị xử phạt.

Có lẽ thấy ngôn từ của mình quá cứng rắn, Diêu Tuyên lại khuyên Liễu Tuấn mấy câu. Cậu cứ từ từ làm từng bước, thong thả kiếm thành tích, không nhật định cứ phải ngoạm một miếng to, quá chơi trội không hay đâu. Đợi thời gian và kinh nghiệm kiếm đủ rồi, bằng vào bối cảnh lớn sau lưng, tới lúc sẽ tự nhiên thăng quan, tốt hơn bao nhiêu? Tội gì mà mạo hiểm.

- Cám ơn Diêu chủ nhiệm nhắc nhở, tôi sẽ chú ý tới vấn đề này, nếu trong quá trình bán tài sản , phát sinh ra hành vi chiếm đoạt bỏ túi riêng, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Liễu Tuấn đã nói tới mức này rồi, Diêu Tuyên biết mình không trốn tránh được nữa, thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Được Liễu thị trưởng, chúng tôi sẽ nghiên cứu lần nữa, trong ba ngày sẽ cho đồng chí một câu trả lời chính xác

Bình luận

Truyện đang đọc