TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Tỉnh trưởng, chi tiêu hành chính của chúng ta quá lớn rồi.

Trong văn phòng, Liễu Tuấn nói với Ngụy Ninh Sinh mà không hề vòng vo, đôi mày nhíu chặt, trước mặt là một sấp tài liệu và bảng biểu.

Vấn đề kinh tế bình thường, Liễu Tuấn cơ bản giao cho phía chính phủ chủ đạo, không tùy tiện can thiệp vào. Nhưng không có nghĩa là y tuyệt đối không can thiệp vào sự vụ hành chính. Với một số vấn đề nguyên tắc, Liễu Tuấn luôn quan tâm, phát hiện sự bất thường không chút do dự nhúng tay vào.

Thói quen này của Liễu Tuấn cũng dần được thành viên trong ban quen thuộc.

Ngụy Ninh Sinh không phản cảm với điều này.

Người đứng đầu quản toàn cục, mà Liễu Tuấn thường không can thiệp vào sự vụ hành chính, chủ yếu là trao đổi và nhắc nhở ông ta. Chỉ khi chính phủ tỉnh xử lý không kịp thời, hoặc bất lực Liễu Tuấn mới xen vào.

Ngụy Ninh Sinh gật đầu:
- Đúng thế, chi tiêu hành chính đúng là hơi nhiều, có điều tình hình của chúng ta cũng khá đặc thù, nên chi tiêu nhiều hơn các tỉnh anh em một chút.

Nhân khẩu thường trú ở tỉnh D tuy không phải là nhiều nhất, nhưng nhân khẩu tạm trú tuyệt đối đứng đầu toàn quốc. Rất nhiều người làm côn bên ngoài kỳ thực đại bộ phận thời gian sinh sống ở tỉnh D, chỉ có điều hộ tịch ở nơi khác mà thôi. Nhân khẩu nhiều, nhân viên các cơ cấu quan lý phải tăng lên tương ứng, chi tiêu hàng năm dùng cho quản lý và trị an nhiều hơn các tỉnh khác gấp bội.

Liễu Tuấn khẽ lắc đầu nói:
- Tỉnh trưởng, nếu như chỉ số tuyệt đối so với đa số các tỉnh anh em thì cũng có thể hiểu được. Nhưng chỉ số bình quân cũng vượt xa, vậy thì khó nói cho thông được. Thu nhập tài chính năm nay rõ ràng tăng chậm, dự đoán năm sau vẫn tiếp tục chậm, nhưng cùng với nói, chi tiêu lại ngày càng nhiều. Cứ thế mâu thuẫn thu chi ngày càng nổi cộm, mặc nó phát triển là không được, phải nghĩ cách khống chế.

Ngụy Ninh Sinh chậm rãi gật đầu.

Là tỉnh trưởng, ông ta hiểu rõ tình hình thu chi hơn Liễu Tuấn nhiều.

Thực tế, cho dù áp dụng các biện pháp ứng phó tương ứng, nguy cơ tài chính toàn cầu vẫn ảnh hưởng nhất định tới tỉnh D. Tình hình tài chính năm nay so với năm ngoài ngiêm trọng hơn nhiều. Dù sao tăng trưởng sụt giảm rõ ràng.

Mà một phương diện khác, vì thực hành chính sách tài chính tích cực, áp lực chi ra sẽ càng tăng thêm.

Kinh tế tăng trưởng chậm, công ăn việc làm trở nên nghiêm trọng, cần phải tăng chi bảo đảm xã hội và hỗ trợ quần thử khó khăn. Cũng gia tăng áp lực tài chính.

Căn cứ vào bố trí thống nhất của Quốc vụ viện, tỉnh D đang có kế hoạch mở rộng đầu tư công cộng, đẩy mạnh nhu cầu chi tiêu, đồng thời thúc đẩy cải cách thuế phí, giảm bớt gánh nặng cho người dân và xí nghiệp; tối ưu hóa cơ cấu, thúc đẩy điều chỉnh kết cấu kinh tế và chuyển biến phương thức phát triển.

- Tỉnh trưởng, cần tiến hành giảm bớt chi tiêu hành chính, nhất là quy mô sử dụng xe công phải giảm đi. Đây là hạng mục lớn, làm tốt, khống chế tới nơi tới chốn một mình nó thôi là có thể tiết kiệm cả trăm triệu.

Liễu Tuấn nói.

Chuyện này Liễu Tuấn đã trao đổi tỉ mỉ với lão gia tử, Liễu Tấn Tài rất tán đồng, đang tranh thủ nghiên cứu phương án, chuẩn bị tiến hành áp dụng trên phạm vi toàn quốc. Liễu Tuấn đi trước một bước ở tỉnh D, đó là thói quen của hai cha con.

Ngụy Ninh Sinh cũng rất đồng cảm, không chút do dự nói:
- Vâng, chuyện này chúng tôi lập tức mở hội nghị trao đổi, tranh thủ tìm ra phương án giải quyết, báo cáo lên thường ủy.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Ngoài ra vấn đề cải cách tài chính cũng phải tranh thủ tiến hành.

Ngụy Ninh Sinh hơi biến sắc, không đáp ngay, hơi cau mày trầm ngâm.

Cái gọi là cải cách hành chính là đường lối do chính phủ TW đề xuất ra năm ngoái, quan trọng là đảm bảo dưới tiền đề ổn định của chế độ phân thuế , thúc đẩy kiến thiết phục vụ công cộng, kiện toàn thế chế hài hòa quyền lực giữa TW và địa phương. Từng bước kiến lập cơ chế đảm bảo tà lực cấp huyện....

Đường lối này đưa ra gây xôn xao lớn.

Nghiêm khắc mà nói là khiến chính phủ cấp tỉnh xôn xao, đại bộ phận các tỉnh giữ thái độ bảo lưu với đường lối này.

Xét từ tình hình cụ thể, đường lối này của chính phủ TW là chính xác, hiện giờ phân chia chức quyền giữa các ấp chính phủ trong nước không rõ ràng, không têu chuẩn. Dưới tình huống đó sinh ra chồng chéo, lại sinh ra thiếu giám sát. Chuyện phục vụ công công, nghĩa vụ giáo dục , vệ sinh công cộng, phúc lợi cứu tế đều do tài chính cơ sở gánh vác. Thế nhưng quyền tài chính và tài lực cơ sở đều bị hạn chế, khó mà đảm nhận được trọng trách chi tiêu này.

Đường lối cải cách của TW là căn cứ vào đặc điểm và tính chất khác nhau của các loại hình phục vụ công cộng, tiến thêm một bước cung cấp giáo dục nghĩa vụ, đảm bảo xã hội vệ sinh công cộng, bảo vệ môi trưởng của chính phủ TW cùng với chính phủ địa phương, kiện toàn thế chế tài chính điều hòa.

Nói trắng ra là muốn ngựa chạy thì phải cho nó ăn.

Chính phủ cơ sở phải gánh vác trách nhiệm lớn thì cũng nên có quyền lực tài chính tương ứng.

Thế nhưng, lý luận là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác, bất kể là chính quyền cấp tỉnh hay thành phố, có ai muốn buông quyền tài chính trong tay ra để phải sống eo hẹp?

Nên Ngụy Ninh Sinh chần chừ, Liễu Tuấn cũng hiểu được.

Một khi trong tay tỉnh trưởng không có tiền thì lời nói không còn có giá trị nữa. Có tiền mới có thể lập hạng mục, có hạng mục mới có thành tích. Đạo lý đơn giản như vậy thôi. Năm xưa Hồng thủ tướng thực hiện chế độ phân thế, quyền tài chính thu về TW, làm tiếng nói của chính phủ TW tăng vọt, hiện giờ lại muốn chính phủ tỉnh bỏ quyền tài chính, đâu có dễ dàng thế.

Liễu Tuấn rót một chén trà, nhẹ nhàng đặt trước mặt Ngụy Ninh Sinh nói:
- Tỉnh trưởng, cần phải hạ quyết tâm cải cách. Chỉ có mỗi tài chính cấp tỉnh dư dả là không được, tài chinh cấp huyện, nhất là huyện khu miền núi tây bắc bộ đều vô cùng khó khăn. Điều này ảnh hưởng tới kế hoạch phát triển chỉnh thể của chúng ta.

Liễu Tuấn nói với giọng thương lượng.

Ngụy Ninh Sinh khẽ thở dài, là người lãnh đạo chính phủ lâu năm, ông ta hiểu rõ tài chính cơ sở khó khăn quan trọng tài chỗ "tầng cấp tài chính" mà chúng ta đang thực thi.

Cái gọi là tầng cấp tài chính là giả tiết tiền đề mỗi một cấp chính phủ có chức năng tương đồng, nhưng thực tế từ TW tới xã thị trấn, chức năng của mỗi cấp chính phủ không nhất định hoàn toàn tương đồng. Ví dụ có một số huyện xã bản thân không thích hợp phát triển, cũng không có điều kiện phát triển, thậm chí theo yêu cầu kiến thiết, phải bị hạn chế phát triển, thậm chí là cấm khai phá. Cho nên dựa theo tầng cấp để lý giải thế chế tài chính, quan hệ giữa chính phủ với nhau có chênh lệch nhất định. Không thể cường điệu mỗi một cấp chính phủ đều ai ăn cơm người đó, vì dưới tiền đề này một khi bù đắp không đúng, sẽ xuất hiện cảnh cùng quẫn.

Căn cứ vào hoàn cảnh quan trường hiện nay mà xét thì việc bù đắp không tốt là chuyện phát sinh tất nhiên. Thường thường cấp một khoản tài chính, đều cần lãnh đạo cơ sở tới tận nơn van ông nọ cầu bà kia mà chưa chắc có được. Trong quá trình đó một loạt thao tác như mời khách, tặng quà, chẳng những tăng thêm chi tiêu hành chính mà còn sinh ra vô số hiện tượng hủ bại.

- Tỉnh trưởng, chuyện liên quan tới danh dự của đảng và chính phủ chúng ta, thậm chí là quan hệ tới sinh tử tồn vong, không thể không cải cách.

Lời này của Liễu Tuấn không phải là dọa dẫm, thực tế một khi tài chính cơ sở khó khăn, không đơn giản chỉ là phục vụ công cộng tất yếu sẽ thiếu sót, mà chính phủ cơ sở vì duy trì vận hành của bản thân, nhất định lập hạng mục "xẻo thịt" quần chúng. Đủ các thứ thuế má phụ phí sẽ xuất hiện không ngớt. Tài chính khó khăn nhất định sẽ di chuyển lên đầu quần chúng.

Nhiều năm qua rất chiều chính phủ cơ sở và quần chúng mâu thuẫn gay gắt, quan hệ cán bộ quần chúng căn thẳng, căn bản nguyên nhân là ở tài lực cơ sở không đủ, phải tranh lợi với dân.

Cho nên cần phải điều phối quyền tài chính, quyền cần di chuyển xuống dưới phải di chuyển, chính phủ các cấpphải chi sẻ khó khăn gánh nặng cơ sở, vấn đề này mới giải quyết được tận gốc.

Ngụy Ninh Sinh trầm ngâm hồi lâu mới hạ quyết tâm nói:
- Được, phải sửa.

Liễu Tuấn cười vui mừng.

Ngụy Ninh Sinh là cán bộ lãnh đạo thuộc loại cẩn trọng, không dễ tỏ thái độ, khi đã tỏ thái độ không tùy tiện "nuốt lời". Điều này Liễu Tuấn hết sức tán thưởng.

Khi Ngụy Ninh Sinh đi, Liễu Tuấn nắm chặt tay ông ta chân thành nói:
- Cám ơn tỉnh trưởng.

Ngụy Ninh Sinh hiểu tiếng cám ơn này là vì Liêu Hữu Thanh.

Đàm Kỳ Công làm việc rất đắc lực, sau khi Ngụy Ninh Sinh chỉ bảo, quả nhiên tìm Liêu Hữu Thanh, thuyết phục được hắn chủ động khai báo với tỉnh ủy.

Chỉ cần hắn chủ động khai báo, kết quả xử lý sẽ rất khác.

- Không cần khách khí.
Ngụy Ninh Sinh cảm thấy rất vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc