TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tổng công ty thương nghiệp Đằng Phi lúc này chính là không phải tầm thường, tổng tài sản của đại tập đoàn đã vượt hơn hai tỷ tài chính, chính là xí nghiệp hương trấn đứng đầu mà tinh N công nhận ! Vấn đề sửa lại hình thức đầu tư cổ phần của công ty Đẳng Phi không chỉ liên quan đến một công ty Đằng Phi cùng một thôn trang Liễu Gia Sơn, mà là sẽ liên lụy tới rất nhiều chính sách cùng chế độ. Sự thành bại của việc công ty Đằng Phi thay đổi sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến toàn bộ quá trình thay đổi của đầu tư cổ phần của tỉnh cùng các loại hương trấn xí nghiệp khác.

Mà trong đó, mẫn cảm nhất chính là phân chia tỷ lệ của tài sản quốc hữu, tài sản tập thể cùng tài sản cá nhân của thôn dân.

"Ngũ Ca, Triệu Ngọc, nói ý nghĩ của mọi người trước đi!"

Liễu Tấn Tài hút một điếu thuốc, bình tĩnh nói.

"Triệu Ngọc, con nói cho chú Mười Hai một chút đi."

Liễu Triệu Ngọc vừa há họng, đang chuẩn bị mở miệng, Liễu Tuấn bỗng nhiên nói: "Bác Năm, anh Triệu Ngọc, ngày hôm nay là mừng năm mới, không nói chuyện tới vấn đề này."

Tất cả mọi người là ngẩn ra, không rõ thế nào.

"Bây giờ quốc gia còn chưa có chính sách huẩn xác cùng pháp luật liên quan phép quy công khai ra, lúc này làm chuyện thay đổi hình thức đầu tư cổ phần, nói thật là, bất luận sửa lại thế nào, cũng đều mạo hiểm quá lớn. Cho nên, cứ chờ một chút đi!"

Liễu Tuấn cân nhắc câu chữ, chậm rãi nói.

"Vậy phải đợi tới khi nào chứ?"

Liễu Triệu Ngọc có chút sốt ruột.

Phải nói là, mấy người đang ngồi ngày hôm nay này, là muốn nóng lòng thay đổi hình thức đầu tư cổ phần nhất. Công ty Đằng Phi tuy rằng lộ ra biển hiệu xí nghiệp tập thể hương trấn, thế nhưng quyền tài sản rất không rõ ràng. Chỉ có thể không rõ ràng nói là sản nghiệp của Nhà nước. Trong trường hợp đó, cái "của nhà nước" này giãn ra rốt cuộc có bao nhiêu lớn, ai cũng không nói được. Một ngày hình thức đầu tư cồ phần cải tạo hoàn thành, quyền tài sản liền rõ ràng liễu, Liễu Triệu Ngọc chờ quản sự của người, là có thể xong càng nhiều của lợi ích thực tế hòa hảo chỗ.

"Chờ một chút, hẳn là rất nhanh sẽ có chính sách được ra công khai. Đến lúc đó, mọi người phải bắt chặt lấy cơ hội bằng tốc độ nhanh nhất hoàn thành cái việc thay đổi hình thức đầu tư cổ phần này. Nhớ kỹ, không nên tự chủ truơng, nhất định phải mời chuvên gia pháp luật chuyên môn cùng nhau tham dự, như vậy mới có thể bảo đảm không sơ hở chút nào."

Liễu Tuấn vững vàng nói.

Thay đổi hình thức đầu tư cổ phần có liên quan đến xí nghiệp tập thể huơng trấn, xí nghiệp hùn vốn cùng với cả xí nghiệp kinh doanh tư nhãn, đây là một cái vấn đề cực lớn, liên lụy đến nhiều mặt cùng nhiều gút mắt lợi ích lắm. Tại trong trí nhớ của Liều Tuấn, đã từng phát sinh qua rất nhiều án "Bác quang trư", kiện tụng từ đầu thập niên 90 tới thế kỷ hai mươi mốt, mười sáu bảy năm mà chưa có kết quả.

Liễu Tuấn rất không muốn nhìn thấy công ty Đẳng Phi cùng Liễu Gia Sơn rơi vào trong cái "Vòng luẩn quẩn" này.

Lúc này, thủ trưởng cao nhất đã bắt đầu nam tuần rồi, lấy khí phách tuyệt đại cùng quyết tâm cực lớn kết thúc va chạm giữa hai loại tư tưởng trong Đảng gần đây, tiếp tục gia tăng bước tiến mở ra cải cách, đem quốc gia cùng dân tộc đưa tới một cái thế cực thịnh.

Mà mượn gió đông của việc thủ trưởng nam tuần, mượn chính sách cùng pháp luật liên quan đang lục tục chuẩn bị ra công khai, công ty Đằng Phi có hi vọng thuận lợi hoàn thành việc thay đổi hình thức đầu tư cổ phần. Đây là cơ hội tốt nhất, thậm chí có thể nói là cơ hội duy nhất. Sớm không được, chậm cũng không được.

Tất nhiên, đến thời cơ thích hợp, Liễu Tuấn sẽ nhắc nhở cho bọn hắn.

Thời cơ mà Liễu Tuấn đợi, chính là lúc thủ trưởng nam tuần, là cái thời khắc Trung Ương lấy việc thủ trưởng nam tuần nói chuyện làm văn kiện chính thức phát ra toàn bộ Đảng trong toàn quốc mang tính lịch sử này.

Liễu Triệu Ngọc còn muốn nói, Liễu Tấn Văn đã ngăn hắn lại, vung tay lên, nói: "Triệu Ngọc, không cần nói nữa, cứ dựa theo lời của Tiểu Tuấn nói là đủ, không sai được!"

Vị này, là người từ đầu đến cuối, trước sau như một, tin tưởng Liều Tuấn vô điều kiện.

Liễu Triệu Ngọc một thoáng hơi phiền muộn, có điều là không cần phải nhiều lời nữa. Mặc dù hắn không như lão nhân mê tín Tiểu Tuấn như vậy, nhưng bây giờ Tiểu Tuấn là cán bộ của Tỉnh Ủy đoàn, tuổi còn trẻ đã lên cấp phó xử, đối với chính sách bên trên, khẳng định là càng hiểu rõ hơn so với hắn. Hơn nữa chú Mười Hai không phải cũng đã không nói cái gì sao?

Liễu Tấn Tài liền liếc mắt nhìn con trai Liễu Tuấn khẽ gật đầu, cho bố mình một cái ánh mắt bình tĩnh, Liễu Tấn Tài cũng liền hơi gật đầu.

Lại nói chuyện phiếm vài tiếng đồng hồ, tiếng còi ô tô vang lên ngoài cừa, một đoàn ô tô con dài đậu ở cửa, bí thư huyện ủy huyện Hướng Dương Trần Lập Hữu dẫn đầu, Thường ủy huyện ủy của huyện Hướng Dưong cùng các lãnh đạo chủ yếu của đại biểu nhân dân cùng nhau rầm rầm tiến đến. Đoàn người chưa vào cửa, thì lời chúc "năm mới tốt lành", "Chúc mừng chúc mừng" đã liền mạnh mẽ tiến đến.

Biết được Liễu bí thư trở về Liễu Gia Sơn, đám người Trần Lập Hữu tự nhiên là thúc dục tất cả người có liên quan khác, bằng tốc độ nhanh nhất chạy qua.

Thấy thuộc hạ đồng sự ngày trước Liễu Tấn Tài liền cười ha hả lên, cùng mọi người bắt tay một lượt, tất nhiên là có một phen náo nhiệt. Liễu Triệu Ngọc liền sắp xếp tăng cường cơm nước cho các lãnh đạo trên huyện lưu lại ăn cơm trưa.

Bọn Liễu Tấn Tài dậy rất sớm, sau khi tuyến quốc lộ hoàn thành việc sữa chữa, xe đi rất nhanh, ba giờ thì đi tới Liễu Gia Sơn, vẫn có thể kịp bữa cơm trưa.

Tới buổi chiều, càng nhiều cán bộ nhận được tin tức, ngay cả đám Thường ủy Thị ủy như Đường Hải Thiên, Thạch Vinh Hiên, Điền Văn Minh, Dung Bách Xuyên, Đồng Kiến Huy, Lưu Hòa Khiêm cùng với các lãnh đạo của huyện khác như Liêu Thuận Lợi, Trầm Quân Đằng cũng đều tới rồi. Tự nhiên, bọn họ là từ Độ Đầu Trấn chạy tới.

Lão bằng hữu gặp mặt, lại náo loạn ằm ĩ một phen, giữ lại ăn cơm tối mới lần lượt cáo từ rời đi.

Tiễn các lãnh đạo huyện đi xong, Liễu Tấn Tài mới thở ra một hơi thật dài, thoáng lộ ra vẻ mệt mỏi tựa ở trên sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán phát căng của mình, khép lại hai mắt.

Liễu Hoa liền đi tới bên người bố, dịu dàng khẽ xoa hai bên huyệt Thái Dương cho hắn, lại có chút lo lắng nhìn Giang Hữu Tín.

Giang Hữu Tín vui đùa nói: "Anh đi theo cha, trái lại tránh thoát một kiếp!”

Làm cho tất cả mọi người nở nụ cười.

Bà ngoại liền phân phó nói: "Tiểu Tuấn à, cháu ra cửa đóng cửa lại, người một nhà hảo hảo trò chuyện đi."
Liễu Tuấn đáp ứng một tiếng, chạy đi đóng của.

Lại chỉ thấy bà ngoại nhón cái chân bó, đi vào phòng trong, trong phút chốc cầm ra một cái sổ tiết kiệm đi ra, đặt tới trước mặt của Nguyễn Bích Tú, nói: "Bích Tú, ở đây có năm vạn đồng, ta và cha con đã thương lượng tốt, con cầm lấy mà dùng.”

Cử động này của bà ngoại làm cho tất cả mọi người cả kinh ngây người.

"Mẹ, làm sao con lại lấy tiền của lão nhân gia mẹ chứ? Hơn nữa, chúng con cũng có đủ tiền đùng!"

Nguyễn Bích Tú vội vã đem sổ tiết kiệm đẩy trở lại.

"Đều là hoa hồng phân trong thôn mấy năm nay, hàng năm đều là vài vạn đó, án theo số người phân, hai người lão nhân chúng ta đâu có được nhiều như vậy? Con an tâm, cũng không phải chỉ cho một nhà các con. Mấy người anh chị em các con, mỗi người một phần, đều là như nhau ! Ta biết các con không thiếu tiền, có điều là chung quy đây là một phần tâm ý của ta cùng cha con. Chờ sau khi chúng ta trăm tuổi, cái nhà đem bán đi, tiền đều cho Tiểu Tuấn. Cái nhả này, là dựng trên nền Liễu gia, chung quy là sản nghiệp tổ tiên của Tiểu Tuấn..

Bà ngoại mặc dù nhiều tuổi nhưng ý nghĩ cùng lời nói đều rất rõ ràng.

Nguyễn Bích Tú nóng nảy, đâu có thề sử dụng tiền của lão phụ lão mẫu nảy tám mươi tuổi chứ, mang chút cuống quýt nói: "Mẹ, mẹ cùng cha con hai vị lão nhân gia còn sống dài qua trăm tuổi ấy chứ! Số tiền này mẹ cứ giữ lại trước."

Đang ở nhún nhường, ông ngoại vẫn không nói chuyện, lão nhân gia nghễnh ngãng, không nghe rõ ràng lắm bọn họ nói cái gì, coi tình hình cũng biết là con gái không chịu lấy tiền.

"Cứ nhận lấy, chúng ta liền vui mừng!"

Ông ngoại nói không nhiều lắm, cũng nói một câu tính một câu. Làm cho các anh em Nguyễn Bích Tú cũng không dám nghịch lại lời của lão phụ thân.

Nguyễn Bích Tú liền lâm vào khó xử, liếc mắt nhìn Liều Tấn Tài, Liễu Tấn Tài liền mỉm cười gật đầu, có ý muốn nàng làm thỏa mãn tâm nguyện của lão nhân gia trước, Nguyễn Bích Tú lúc này mới thu lấy sổ tiết kiệm.

Ông ngoại bà ngoại liền hài lòng nở nụ cười, trong mắt Nguyễn Bích Tú lại lộ ra nước mắt.

"Ba, con dự định đi tới thành phố Nam Phương xem!”

Người một nhà ngồi vây quanh, nói tới khuya, trước khi sắp sửa ngủ, Liễu Tuấn hướng Liễu Tấn Tài nói.

"Đi tới thành phố Nam Phương? Chúc tết Hà tham mưu trưởng sao?"

Cường viện như vậy, Liễu Tấn Tài tự nhiên không phản đối con trai thân cận nhiều hơn.

"Không chi có là chúc tết, con còn có chuyện rất quan trọng, muốn nói cùng Hà tham mưu trưởng."

Liễu Tuấn lộ ra thần sắc trịnh trọng.

Bình luận

Truyện đang đọc