TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Khi đi vào gian phòng tổng thống của khách sạn Thu Thủy, cho dù từng trải như Lăng Nhã cũng không khỏi có chút chần chừ, cô cũng xuất thân từ thế gia kinh thành, tuy họ tộc không phải là đại lão hàng đầu, nhưng cha mẹ đều là cán bộ cơ quan trung ương, nhà chồng thì giàu có, một gian phòng tổng thống vốn chẳng có là gì, nhưng lần này cô tới tìm Liễu Tuấn thì đúng là ma xui quỷ khiến.

Liễu Tuấn đoán không hề sai.

Lăng Nhã đúng là đã cãi nhau với Trương Nghị một trận lớn. Trương Nghị từ lúc kết hôn với cô đã luôn dửng dưng hời hợt, kết hôn được mấy năm thì càng ngày càng lạnh nhạt, hoàn toàn không có chút nhiệt tình nào, ngay cả sinh hoạt cơ bản của vợ chồng cơ bản cũng dừng lại rồi.

Cuộc hôn nhân giữa hai người vốn mang theo chút hơi hớm hôn nhân chính trị, Trương Nghị trong nhà họ Trương cũng chẳng nổi bật gì, không được chỉ định làm người nối nghiệp.

Gia đình của Lăng Nhã đem so với Trương gia thì thanh thế lẫn quyền lực đều kém xa, nhưng lại ở kinh sư lâu năm, trong ủy ban trung ương có giao du nhất định, Trương Nghị không phải là truyền nhân đích hệ do Trương gia vui bồi, cuộc hôn nhân này được coi là khá môn đăng hộ đối.

Bằng cấp của Lăng Nhã rất cao, dung mạo xinh đẹp, khí chất ưu nhã, làm việc trong thể chế không tệ chút nào, tài mạo song toàn, phải nói là một cặp xứng đôi. Hỏng ở chỗ là tính cưỡng ép của cuộc hôn nhân này. Trước Khi gặp Lăng Nhã, Trương Nghị có mối tình đầu say đắm, hai người đã tới mức nói chuyện hôn nhân rồi, thậm chí cô gái kia còn mang thai cho Trương Nghị, nhưng khi ấy nhà họ Trương gặp phải một chuyện khó giải quyết, vừa khéo các mối quan hệ của cha mẹ Lăng Nhã có thể giúp được, kết quả vì lợi ích gia tộc, Trương Nghị đành phải kết hợp với Lăng Nhã.

Chuyện này bản thân Lăng Nhã cũng biết.

Cô và Trương Nghị mặc dù chẳng thể nói là thanh mai trúc mã, nhưng mọi người đều sinh ra trong cùng một tầng cấp, nên vẫn hết sức quen thuộc với nhau. Nhưng khi đó Lăng Nhã vừa mới tốt nghiệp, còn hết sức ngây thở thần khiết, thân ở chốn thế gia kinh sư, cô quá quen chuyện hôn nhân chính trị, càng chẳng lạ gì những bi kịch "Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài", hôn nhân hào môn, luôn chẳng hề đơn giản, nhìn bề ngoài Trương Nghị cũng tuấn tú lịch sự, có thể coi là một nhân tài, Lăng Nhã chẳng suy nghĩ gì, cứ thế mơ mơ hồ hồ bị gả đi.

Kết cục lại không thể tồi tệ hơn.

Liễu Tuấn chỉ có thể đoán được Lăng Nhã và Trương Nghị cãi nhau, còn nội tình đương nhiên không đoán được.

Dù sao Liễu bí thư đâu phải thân tiên.

- Cô tâm tình không tốt liền nghĩ tới chỗ tôi, tức là coi tôi là bạn thực sự rồi. Cho nên tất cả đều phải nghe tôi an bài, hiểu không?
Liễu Tuấn chẳng hề để ý tới vẻ ngạc nhiên của Lăng Nhã, cười nói:
- Đừng cho rằng chỉ đám hoàn khố ở kinh thành mới biết ăn chơi mà coi thường đám nhà quên chúng tôi đấy!

Lăng Nhã khôi khỏi đau đầu, nói:
- Bình thường anh đều nói chuyện cái kiểu này à?

- Ha ha ha, cũng gần như thế! Nhưng phải xem đối tượng là ai? Đối với công việc thì tất nhiên là phải quy củ. Đối với bạn bè thì nghĩ gì thì nói nấy, nếu không sao có thể gọi là bạn bè.

- Ôi, người hai mặt!
Lăng Nhã lại bĩu môi.

Hình như mỗi một cô gái trong lúc không chú ý đều có động tác nho nhỏ riêng, động tác đó của Lăng Nhã là bĩu môi, có điều bản thân Lăng Nhã không biết rằng cái dáng vẻ bĩu mỗi của cô có sức cám dỗ ghê gớm với nam nhân, vì cánh môi của cô căng mọng, nói rõ hơn một chút là cặp môi gợi tình, bình thường đã khiến người ta tơ tưởng rồi, bĩu đi bĩu lại như thế thực sự giết người không dao.

Liễu Tuấn không khỏi nhìn tới ngơ ngẩn.

Đối với Lăng Nhã, cảm giác của y dành cho cô cũng khá đặc biệt, mới ban đầu tiếp xúc thì rất thận trọng, dù sao cô cũng là người của văn phòng thủ tướng, lai lịch không nhỏ, về sau buông lỏng dần, nhất là sau cuộc nói chuyện ba tiếng ở văn phòng Hồng lão tổng, Liễu Tuấn nhận ra, Lăng Nhã bề ngoài thì là một nữ trí thức trang nhã nhưng thực chất bên trong vẫn là một cô gái nhỏ. Những cô gái như Lăng Nhã, xuất thân tốt, gia thế tốt, quá trình trưởng thành vô cùng thuận lợi, sau khi tham gia công tác cũng thuận theo trình tự, lặng lẽ thăng lên từng cấp từng cấp một, do thân phận hạn chế, vòng giao thiệp của các cô rất nhỏ, rất am hiểu về phạm trù công việc và vòng quen biết đó.

Nhưng rời khỏi phạm vi này, thì cảm giác gần như cách biệt với đời rồi.

Nhận thức của các cô vè một số chuyện đời, còn chẳng bằng một học sinh trung học ở địa phương.

Cho nên cảm nhận của Liễu Tuấn với Lăng Nhã cũng mau chóng chuyển biến, Lăng Nhã coi y như bạn bè, thì y cũng coi cô là bạn.

Lăng Nhã "trào phúng" Liễu Tuấn một câu, rồi ngã mình xuống chiếc ghế sô pha cực lớn, đã văng chiếc dày cao gót, đôi chân nhỏ cuốn dưới cặp mông tròn lẳn, mình cuộn lại, tư thế vô cùng quyến rũ.

Liễu Tuấn lắc đầu, chuyển ánh mắt rời khỏi thân thể đầy mê hoặc kia.

Động tác này tất nhiên đều lọt vào mắt Lăng Nhã, cô cười khúc khích nói:
- Sao thế, bạn bè mà có vẻ như thế là không đúng đâu nhé, trong đầu có mưu đồ xấu xa gì rồi?

Gian phòng tổng thống xa hoa kinh người, cũng rộng kinh người, một nam một nữ ở trong không gian khép kín rộng lớn như thế, rất dễ nảy sinh ra suy nghĩ ám muội.

Liễu Tuấn tự biết mình chẳng phải là thành, chỉ có sức kiềm chế lớn hơn một chút mà thôi, nhưng cũng có giới hạn, một khi bị vượt qua giới hạn này, bản thân y khó nắm chắc được gì.

Liễu Tuấn quay đầu lại, nhìn "hau háu" vào người Lăng Nhã, gằn giọng dọa dẫm:
- Này, cô đừng có thử tôi, con người tôi ý chí không kiên định, không vượt qua được thử thách khắc nghiệt đâu.

Lăng Nhã cười khẽ, dựa vào lưng ghế, lười nhác nói:
- Được được, đại bí thư, tôi không trêu anh nữa. Tôi đói rồi, bị Trường Nghị chọc cho nổi điên chẳng có hột cơm nào đã chạy thẳng ra sân bay.

Liễu Tuấn cười nói:
- Mãn Hán toàn tịch hay là đại tiệc cung đinh Pháp, tùy cô lựa chọn.

Trong lòng y thở phào.

Liễu nha nội tự biết nhược điểm của mình nằm ở đâu, những cô gái xinh đẹp thân phận cao như Lăng Nhã rất dễ khơi lên ham muốn chinh phục nguyên thủy của y! Có điều đúng như Hà đại tiểu thư nói, toàn thân Lăng Nhã đều là gai.

Nhà họ Trương chính là gai trên người Lăng Nhã.

Lăng Nhã lườm y một cái:
- Anh muốn làm tôi no nứt bụng à?

Lăng Nhã biết Liễu Tuấn có tiền, tài sản cá nhân y chủ động báo lên đã tới mấy chục triệu, trong phạm vi nhỏ tiếp xúc được với tin tức này đã dẫn tới oanh động không nhỏ, có lẽ trong phạm vi toàn quốc có không ít quan viên có tài sản cá nhân lên tới mấy chục triệu, nhưng đó đều là số tiền mờ ám, một số đại tham quan khi trình báo tài sản đều có nghèo rớt mùng tơi, còn Bao Công hơn cả Bao Công, có mỗi Liễu Tuấn là báo lên con số khủng khiếp mà hoàn toàn có thể điều tra được phải nói là dị loại.

Liễu Tuấn cười mắng:
- Năm mới sắp tới rồi, nói mấy câu may mắn một chút được không.

Lăng Nha có chút càn quấy:
- Xì, nhìn anh tuổi trẻ thế kia, sao phong kiến vậy?

Liễu nha nội dở khóc dở cười:
- Đại tiểu thư, nói cho vui miệng thôi, có ai chụp mũ người khác kiểu như cô không.

- Mặc kệ, dẫn tôi đi ăn! Ra đường ăn, thành phố Ngọc Lan không phải rất nổi tiếng với những món ăn vặt sao?

Lăng Nhã từ ghế sô pha bật dậy, không ngờ cô mặt váy bó mà lại có thể làm động tác này lưu loát như vậy, có điều khi tiếp đất, bầu vú được áo len bó chặt không ngừng rung rinh, làm Liễu nha nội nhìn hoa cả mắt.

Liễu Tuấn không phản đối đề nghị của Lăng Nhã.

Y biết rõ loại cô gái trong "thâm cung" như Lăng Nhã, kỳ thực rất tò mò với cuộc sống đại chúng, ăn gì cũng không sao cả, quan trọng là cảm thụ không khí thôi.

Liễu Tuấn nhìn Lăng Nhã từ trên xuống dưới một lượt.

- Sao thế? Mặt có nhọ à?
Lăng Nha hết sức kỳ quái, liền cũng ngó nghiêng người mình một chút, trừ y phục hơi xộc xệch ra thì có gì không ổn đâu.

Liễu Tuấn cười nói:
- Trang phục của cô quá chính thống, ai cũng có thể nhận ra cô làm việc trong cơ quan, chúng ta đi dạo phố, không phải đi họp.

Lăng Nhã nghĩ cũng đúng, bĩu môi nói:
- Bị một cú điện thoại của anh ta làm tức quá, nên chạy từ văn phòng làm việc tới đây.

Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Không phải chứ? Văn phòng làm việc của thủ trưởng mà thiếu quy củ như vậy sao?

- Hứ, anh không xem tin tức à? Thủ trưởng đi thị sát rồi, không có nhà!

Lăng Nhã lườm y, mặc dù thủ trưởng không có mặt, cũng không thể tùy tiện trốn việc, nhưng khi thủ trưởng không có mặt thì nhãn nhã hơn, Lăng Nhã có bối cảnh lớn, gần hết năm rồi, có xin phép cũng dễ.

Liễu Tuấn không khỏi vỗ đầu, nói:
- Cũng phải, khoảng thời gian này nhiều việc bận rộn qua nên quên mất.

Lăng Nhã nói trêu:
- Hi hi, anh đúng là quý nhân hay quên, thân là lãnh đạo cấp phó sở, cũng được coi là cán bộ cao cấp rồi, lại đi quên luôn cả việc quan trọng như vậy, lợi hại, rất lợi hại.

Liễu Tuấn há miệng cười:
- Dù sao thủ trưởng cũng không đến khu Trường Hà thị sát được, tôi việc gì phải sợ.

Lăng Nhã cười:
- Anh đừng có nói sớm, thủ trưởng nhớ mặt anh rồi, còn gọi điện cho Hà tỉnh trưởng hai lần, hỏi xem anh tới khu Trường Hà làm việc ra sao, có hành động gì?

Liễu Tuấn trố mắt ra.

Không phải chứ?

Có điều Liễu Tuấn mau chóng ý thức được thủ trưởng cũng giống Hà Duyên An, quan tâm tới vấn đề phương thức phát triển khu cao tân và cải cách xí nghiệp quốc hữu, không phải nói một cán bộ nho nhỏ như Liễu Tuấn được thủ trưởng nhớ tới như thế.

Tuy nói là nói như vậy, nhưng trong thời gian ngắn được thủ trưởng gọi điện thoại hỏi hai lần, có thể thấy sức nặng của Liễu Tuấn trong lòng thủ trưởng khá lớn, ít nhất Hồng lão tổng nhận định y là một tài năng làm kinh tế, vô cùng hi vọng y có thể mày mò được một con đường tham khảo.

- Anh đó, thủ trưởng quan tâm tới anh như vậy, mà ai lại bị xử phạt cảnh cáo trong đảng, còn kích động quân đội gây chuyện, lá gan không nhỏ.

Lăng Nhã tiếp tục trêu y.

Sắc mặt Liễu Tuấn liền trở nên trịnh trọng, hỏi:
- Kích động quân đội gây chuyện? Cái này là do ai nói?

Đây là chuyện chẳng nhỏ.

- Anh cho là ai? Chính miệng thủ trưởng nói đấy, tên nhóc Liễu Tuấn này lá gan không nhỏ! Để xem y có tài cán gì!

Bình luận

Truyện đang đọc