TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tôi dập điếu thuốc lá, đứng dậy, ôm lấy Xảo Nhi, cười nói: ‘Hôm nay là chủ nhật.”

“À..đúng rồi, tối qua anh đã nói với em, trí nhớ của em thật là…”

“Không thể trách bản thân được.”

Xảo Nhi liền đỏ, nhẹ nhàng đánh tôi, mím môi nói “Đáng ghét”, rồi duyên dáng đi thay đồ.

Lần thứ ba vào đêm qua, Xảo Nhi sợ tôi lại ngủ quên không dậy đi học được, nên đã hỏi đến chuyện này, sau trận đại chiến cuối cùng thì đương nhiên tất cả rồi.

Thành phố Nam Phương có rất nhiều chỗ có thể chơi, theo ý của tôi thì chính là đị dạo thành phố sách, không thì đi xem vườn thú, xem bảo tang, giải trí một chút. Nhưng những nơi này, không phải là những nơi con gái thích. Nơi Xảo Nhi thích đến nhất là đại lộ giải phóng, chính là con đường phồn hoa nhất của thành phố nam phương, dài khoảng 8m, số lượng cửa hàng hai bên đường của thì không thể đếm xuể, các kiểu cửa hàng thời trang đều là những nơi con gái thích, chẳng cần nói tới cả nước ít nhất tại các tỉnh phía nam, thì không thể tìm được ra con đường buôn bán đủ các loại hàng hóa như đây.

Trước đây khi tôi đi học, Xảo Nhi khi cảm thấy rất nhàm chán, cũng kéo Phạm Thanh Linh đị dạo phố. Do đó rất quen con đường này hơn tôi.

Dù sao tôi đưa cô ấy đi dạo phố, bản thân mình không thể phản đối được. Xảo Nhi hiện nay còn hoang phí hơn cả tôi.

Thành phố Nam Phương này rét sớm, mới tầm tháng 3-4 đã bán những thứ nước lạnh rồi. Xảo Nhi mua hai cốc nước đậu đỏ. Đưa cho tôi một cốc, cười nói: “Khát rồi chứ?”

Tôi uống liền một hơi, quả nhiên nước đậu này rất ngon.

“Tiểu Tuấn, anh xem em mặc bộ này hợp không?”

Đến trước cửa của cửa hàng quần áo, Xảo Nhi liền chỉ vào bộ đồ màu trắng, tôi chưa kịp gật đầu thì nhân viên bán hàng cười nói: “Tiểu thư xinh đẹp như vậy, bộ trang phục này rất hợp với cô đó…”

Trên thực tế, cho dù là trang phục nào mặc lên người Xảo Nhi thì chỉ cần vừa vặn là cái nào cũng sẽ đẹp hết.

Xảo Nhi nghe câu này rất vui, ôm lấy bộ trang phục đó vào phòng thử đồ.

Tôi đứng bên trong cửa hàng, dựa lưng vào tường, một tay cầm cốc trà lạnh, uống từng ngụm một, nghĩ đến chuyện sẽ sang hồng kông một chuyến, thị trường kiếm được tiền không thể bỏ qua được.

Giấy thông hành không thành vấn đề, Hắc Tử và Đại Hải đã vật lộn trong giới giang hồ lâu như vậy việc lo một tờ giấy sẽ không thành vấn đề. Đột nhiên có tiếng kêu vang lên, hình như là tiếng “Bắt trộm”

Tôi chạy ra ngoài xem, chỉ thấy một nam thanh niên tóc dài vội vàng chạy đến bên này, phía sau là một nam một nữ đang đuổi theo. Người đi lại hai bên đường thấy tên tóc dài chạy lại đều tránh sang một bên, không ai giang tay giúp đỡ. Thành phố nam phương những năm 87, hình thức trị an thật không hề lạc quan, số người có ý định bắt trộm không nhiều. Người ta cho rằng đó không phải việc của mình cho nên không muốn dinh níu vào.

Nghe nói một vài người ra tay bắt trộm, đều phải kết thành đội, nếu như cá nhân ra tay giúp đỡ không cẩn có thể sẽ gặp họa.

Chẳng qua thấy những việc như thế này, cần bổn nha nội ra tay cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Người hành chính nghĩa tuy không nhiều, nhưng dù ít cũng vẫn có.

Tên tóc dài đó chạy lại phiá tôi, tôi liền đưa chân ngáng hắn, tên đó do bất ngờ không kịp đề phòng, ngã lăn ra thảm hại. Đúng lúc đó đôi nam nữ kia chạy đến túm tóc tên tóc dài, ấn xuống đường, rồi lấy lại túi của mình. Người con trai kia đinh đánh hắn nhưng cô gái kia lại ngăn lại nói: “Với những kẻ này không đáng làm thế…”

Lời nói nhẹ nhàng rất dễ nghe. Người con trai đó có lẽ rất nghe lời cô gái, lập tức đứng dậy, đá nhẹ cho tên tóc dài một cái, chửi:”Cút đi”

Tên tóc dài vội vàng lồm cồm bò dậy , lườm chúng tôi một cái rồi cà nhắc bỏ đi.

“Đồng chí, cảm ơn”

Đợi tên tóc dài đi xa, hai người “Sự chủ” mới nghĩ đên việc phải cần cảm ơn tôi.

Việc cảm ơn thế này, đương nhiên là chuyện con gái nói, giọng nhẹ nhàng vô cùng dễ nghe.

Tôi cười nói: “Chỉ là duỗi chân thôi mà không cần khách khí”

“Á…cậu, cậu là Liễu Tuấn của lớp văn học cổ đại?”

Tôi lập tức cảm thấy hơi ngạc nhiên, làm sao, ngẫu nhiên làm “Anh hùng” trên đường phố lại có thể xảy ra chuyện thế này được chứ? Người nói câu này nhất định là bạn học của tôi,nhưng rất xin lỗi, tôi không có chút ấn tượng nào với hai người.

“Đúng, tôi là tiểu Tuấn, xin hỏi hai bạn là?”

“Hi hi, tôi là Trương Hiểu Mạn, là sinh viên lớp thư kí học, chúng tôi là bạn học”

Tôi hơi choáng!

Không sai, chuyên ngành thư kí học và văn học cổ đại là thuộc khoa trung văn, chỉ là trường đại học này có tới gần 2000 sinh viên, khóa 86 cũng gần mấy trăm sinh viên, chúng ta lại không phải cùng lớp, các vị sao có thể biết tôi?

Nhưng bạn gái người ta đã lên mở lời gọi đại danh của tôi, nếu không lại cố tình hỏi tại sao biết đến cùng, có lẽ có chút không thỏa đáng. Cũng chẳng cần quan tâm nhiều dù sao cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.

Tôi vội vàng bắt tay với Trương Hiểu Mạn, cười nói: “Trương Hiểu Mạn, rất vui được gặp bạn!”

Trương Hiểu Mạn cười nói: “Gặp nhau trong hoàn cảnh này, với tôi thật sự rất may”

Câu nói này chính là nhờ chuyện chiếc ví suýt mất của cô ta.

“Vị này là?”

Tôi đưa tay về phía người con trai.

“Xin chào, tôi là Dịch Hàn, là lớp 84011 chuyên ngành văn học hán ngữ”

Dịch Hàn?đáng tiếc? vị sư huynh này chẳng gợi lên ấn tượng nào trong tôi cả.

“Xin chào huynh!”

“Không dám không dám, chúng ta là đồng hương mà”

“Á? Xin hỏi hai vị quê ở đâu?”

Mọi người đã là sinh viên học trung văn, thì cũng không thể tránh khỏi sẽ có những câu
văn vẻ trong lời nói.

“Tôi là người thành phố Đại Ninh, còn cô ấy là Bảo Châu”

“Thành phố Bảo Châu? Là quê gốc sao, ở huyện nào?”

“Huyện Vệ An”

Trương Hiểu Mạn đổi sang nói giọng Vệ An

Tôi cười ha ha nói: “Quả nhiên là quê tại Bảo Châu thật trùng hợp”

“Đúng thế, trong lần gặp mặt đồng hương Tỉnh N, đồng hương của khu Bảo Châu chỉ có hai chúng tôi, tôi đến kí túc xá gọi cậu, họ nói cậu không có nhà, tôi xem danh sách trong kí túc xá nên có ấn tượng với cậu”

Thì ra như vậy. cậu có thể tìm được tôi trong kí túc xá mới là lạ đó.

Những anh em trong kí túc đã bị tôi lôi kéo hết cả, sẽ không viết báo cáo về tôi khi thầy kiểm tra phòng, còn che chở giúp đỡ tôi nữa. may mà số lần kiểm tra phòng của đại học ít, những lần bạn bè phải bịa chuyện bảo vệ tôi cũng không nhiều.

“Tiểu Tuấn…”

Xảo Nhi đứng bên trong cửa hàng gọi tôi.

Tôi quay đầu lại, Xảo Nhi đã mặc xong bộ đồ trắng kia, quả nhiên sau khi mặc vào trông cô ấy đã xinh nay lại càng xinh đẹp bội phần,

“Rất đẹp, mua đi!”

Tôi lập tức khen.

Xảo Nhi liền nở nụ cười xinh tươi, rút tiền trong ví trả. Phục vụ hơi ngạc nhiên, vị này, không mặc cả sao?

Nhưng sự kinh ngạc của người phục vụ cũng không thể bằng được với đôi nam nữ đang nói chuyện với tôi. Hai vị này, trợn tròn mắt ngạc nhiên. Tuy Trương Hiểu Mạn có khuôn mặt trái xoan, nho nhã, cũng coi là người xinh đẹp nhưng cũng không thể bằng Xảo Nhi được.

“Liễu Tuấn, đây là bạn gái cậu sao?”

Sau khi trả tiền xong, Xảo Nhi cười vui vẻ đi lại gần tôi, rất tự nhiên khoác lấy tay tôi, Trương Hiểu Mạn mới hỏi vậy.

“Sao, không giống à?”

Tôi cười nói.

“Không không”Trương Hiểu Mạn vội bào chữa.

“Tiểu Tuấn, gặp người quen à?”

Xảo Nhi hỏi

“Ừm, bạn học của anh, Trương Hiểu Mạn và Dịch Hàn, đều là đồng hương…hai vị, đây là Xảo Nhi”

Tôi cười giới thiệu mọi người với nhau.

Xảo Nhi đưa tay ra bắt tay với họ.

“Lương Xảo, cậu học tại trường đại học nào? Không phải ở trường chúng tôi đúng không?”

Trương Hiểu Mạn hỏi.

Xảo Nhi hơi đỏ mặt, không biết trả lời sao.

Tôi cười nói: “Làm sao không thể ở trường hoa nam chúng ta?”

“Hi hi, cô ấy nếu như học ở đây, chúng tôi có thể không quen sao?”

Xảo Nhi bất luận học tại trường đại học nào, đều sẽ là hoa khôi của trường. cho dù sinh viên đại học rất kiêu ngạo nhưng cho dù sao này cũng vậy đối với những “Hoa khôi” thì đều ngưỡng mộ như nhau.

Tôi cười nói: “Xảo Nhi buôn bán tại thành phố Nam Phương, là đại bà chủ”

Xảo Nhi liền nhìn tôi, cũng không phản ứng gì.

Dựa vào tình hình hiện nay của cô ấy thì cái danh “Đại bà chủ” cũng là đương nhiên. Hai người đó nhìn nhau, trong suy nghĩ của bọn họ thì bạn gái của sinh viên thì phải là sinh viên. Vị này lại tìm bạn gái trong xã hội? có chút kì lạ, chẳng qua cũng không nói nhiều, dù sao đây cũng là lần đầu gặp mặt cũng không thật thân thiết.

“Đã là đồng hương thì chúng ta cùng đi dạo phố đi”

Xảo Nhi liền lên tiếng mời

Dạo phố đông người mới vui mà. Trương Hiểu Mạn có chút do dự, Dịch Hàn đã lên đồng ý, Trương Hiểu Mạn liền ấn nhẹ vào tay anh ta một cái.

Tôi hơi buồn cười, coi như không trông thấy gì.

Ghen tuông của phụ nữ khi đã lên, quả nhiên không gì hơn được cả. Kì thực Trương lo lắng cái gì ? chẳng nhẽ sợ Xảo Nhi thích Dịch Hàn? Chẳng qua trong mắt con gái bạn trai của mình trong mắt người khác đều nhận được sự ngưỡng mộ, thấy đột nhiên xuất hiện một cô gái, lại đặc biệt xinh đẹp như Xảo Nhi, cho nên trong lòng có chút cảnh giác.

Sau đó 4 người cùng đi dạo, Xảo Nhi thấy quần áo đẹp liền ngắm ngắm, xem xét dáng vẻ tiếc nuối, nhưng lại không mua.

Tôi thấy có chút kì lạ, hỏi: “Sao không mua? Thích thì mua đi”

Xảo Nhi đưa mắt nhìn hai người đi cùng, thấy họ không chú ý nhẹ nhàng nói: “Người ta là sinh viên, chúng ta không nên thể hiện quá, làm người ta ghét”

Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, khen Xảo Nhi nhanh trí. Rất hiểu ý người khác, không cầm lòng được cù vào eo cô ấy, Xảo Nhi liền cười sắc mặt lập tức vui tươi ngay.

Trương Hiểu Mạn ngắm được một chiếc váy, nhờ Lương Xảo tư vấn. Chiếc váy đó chất liệu không tồi, kiểu dáng mới, Xảo Nhi khuyên cô ta nên mua, công việc trả tiền đương nhiên là do Dịch Hàn đảm nhiệm. Trương Hiểu Mạn vẫn còn nghi vấn với thân phận “Xã hội” của Xảo Nhi, cho rằng tôi “Tìm tự trân” không muốn để ý đến. Thi thoảng những câu nói của Xảo Nhi, nhưng Xảo Nhi ôn hòa cười, ứng phó nhanh nhẹn như không.

Đi dạo phố đến tầm trưa, mọi người cùng vào cửa hàng dùng bữa. Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn không quen với khẩu vị của thành phố nam phương.

Khi thấy có thức ăn, Xảo Nhi lại chuẩn bị cho tôi, vừa lấy khăn tay lau mồ hôi cho tôi, tràn đầy tình cảm, vô cùng hiền dịu, Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn lại nhìn nhau ngạc nhiên. Có lẽ trong lòng nghĩ, tên Liễu Tuấn này không biết tu bao nhiêu đời mới có thể có được cái phúc thế này!

Cuối tháng, các huyện của thành phố mở ra hai lần hội nghị. Trước đây, ủy ban thường vụ ủy ban thành phố và chính quyền đảng đều có những biến động.

Biến động đâù tiên vào đầu tháng 4, phó bí thư đảng Khang Duệ đảm nhiệm chuyên viên khu hành chính khu vực Cửu An. Khang Duệ trước đây, số lần giành được chức chuyên viên (thi trưởng) thì đều không như mong muốn, lần này coi như đã tiến thêm được một bước. Đây cũng là ánh sáng trong bước phát triển nhanh chóng trên phương diện kinh tế của thành phố Bảo Châu.

Chức phó bí thư mà Khang Duệ để lại sẽ do bộ trưởng tổ chức Thạch Vinh Hiên đảm nhiệm, vị này là thân tín của Chu Bồi Minh. Sau khi Chu Bồi Minh lùi về tuyến hai, ông ta đương nhiên sẽ nói vài lời với Nghiêm Ngọc Thành.

Hơn nữa chức vụ của bộ trưởng tổ chức, do bộ trưởng tuyên truyền kiến huy, vị này là tâm phúc của Long Thiết Quân, hiện nay là một bước chuyển quan trọng nhất của hệ Nghiêm Liễu. Cho dù như thế nào, Thạch Vinh Hiên lại không phải là người của hệ Nghiêm Liễu, anh ta làm phó bí thư đảng quản lý tổ chức nhân sự, chức bộ trưởng này đương nhiên cần phải làngười mà Nghiêm Ngọc Thành có thể tin tưởng được.

Bộ trưởng tuyên truyền thành ủy do bộ tuyên truyền tỉnh ủy cử xuống tiếp nhận. Phó bí thư thành ủy Lưu Văn Cử vẫn là người có quyền lực thứ ba,

Nghiêm Ngọc Thành Ngọc Thành vốn có ý sẽ mời ông ta đổi chỗ, cùng với Thạch Vinh Hiên đảm nhiệm chức phó bí thư đảng, thứ tự vẫn không thay đổi, nhưng chưa nhận được sự đồng thuận của tỉnh ủy. Có lẽ tỉnh ủy cũng có ý muốn hạn chế thế lực của hệ Nghiêm Liễu.

Bình luận

Truyện đang đọc