TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tôi vẫn chưa tính gây phiền phức cho Trần Vệ Tinh, nhưng Trần Vệ Tinh lại tự tìm đến cửa.

Đó là khi tôi và Du Khả Khanh "yêu cuồng nhiệt" không lâu. Trong căn nhà 202 lầu B khu Mai Uyên tôi và Trần Vệ Tinh đã đụng đầu với nhau. Theo như lời Du Khả Khanh nói khi mới gặp cô ta không lâu, Trần Vệ Tinh thường đến nhà, sau hai tháng lại đến ít hơn, thời gian gần đây có khi cả một tháng cùng khó gặp được một lần.

Xem ra yêu cầu của Trần công tử đối với đàn bà rất cao. Du Khả Khanh có thề coi là tuyệt sắc giai nhân nhưng cũng chỉ trong thời gian ba tháng ngắn ngủi cũng đã mất hứng thú.

Tôi vốn không tiện hỏi Du Khả Khanh, Ninh Ái Vân tổng cộng đã giới thiệu cho cô ta bao nhiêu đàn ông, nhưng Du Khả Khanh sau đó đã rất thoải mái nói cho tôi biết, tôi là người thứ hai, trước đó chỉ có Trần Vệ Tinh.

Nói như vậy thì thực ra Trần Vệ Tinh từ trước đến giờ là người đàn ông duy nhất trong cuộc đời Du Khả Khanh.

Ninh Ái Vân cũng rất cẩn thận, cô ta biết mĩ nữ càng đẹp, đàn ông đã từng phục vụ càng nhiều cũng sẽ trở nên càng mất giá, muốn đưa tôi vào tròng thì giá không thể thấp.

Từ đó có thể thấy Trần Vệ Tinh trong mắt Ninh Ái Vân là một tờ séc vô cùng quan trọng, quan trọng đến mức cô ta còn muốn dùng Du Khả Khanh để "hối lộ" hắn.

Đối với cái án Ninh Ái Vân này cục trưởng Vũ vô cùng coi trọng, đã thành lập một tổ chuyên án. Do đó ông ấy điều khiển chọn cách bảo mật vô cùng nghiêm khắc. Vì Ninh Ái Vân rất giảo hoạt, rất ít lộ diện. Cục trưởng Vũ hi vọng nhân cơ hội này có thể một đòn tóm gọn được tất cả mạng lưới thuốc phiện của Ninh Ái Vân.

Theo như phân tích của phía cảnh sát, Nghiêm Ngọc Thành đã mưu tính cân nhắc kĩ lưỡng đối phó tôi thì nhất đinh sẽ "giám sát không buông" tôi sớm muốn cùng sẽ lộ diện, thông qua sợi dây Du Khả Khanh, tìm rõ được ngọn nguồn chắc sẽ có thể đào tóm được con chuột lớn này.

Vì vậy cần tôi và Du Khả Khanh phải diễn một vở kịch hay, không thể để cho Ninh Ái Vân nảy sinh nghi ngờ được.

Nói thực thì đây tuyệt đối không phải là việc tôi thích.

Bất luận như thế nào, mỗi ngày đều phải ra ra vào vào cùng với một mĩ nữ như Du Khả Khanh, hình như còn phải thường xuvên cùng phòng, sớm tối cùng nhau, lại còn phải Liễu Hạ Huệ hơn cả Liễu Hạ Huệ, "tôn trọng nhau như khách", đối với tôi mà nói là một sự khảo nghiệm cực lớn.

Du Khả Khanh lại rất thoải mái, tự nhiên. Hình như cô ta thật sự coi tôi là người yêu chân thành thương mến. Trước mặt tôi càng lúc càng cởi mở. Muốn làm cái gì thì làm cái đấy. Nhiều lúc không phải là coi tôi như vô hình thì tự coi mình như vô hình. Làm cho tiểu huynh đệ của tôi chốc chốc lại kháng nghị nghiêm chỉnh, làm thế nào để che giấu quả thật là đau đầu.

Nhưng tôi cũng có thể chọn không làm "Liễu Hạ Huệ", kết "tình duyên lộ thủy" với Du Khả Khanh, tôi nghĩ Du Khả Khanh cũng sẽ không quá phản đối.

Chi có điều theo tôi thấy Du Khả Khanh cũng đã đủ đáng thương rồi, tôi lại giậu đổ bìm leo. Nhân phẩm mình chưa chắc đã hơn kẻ đê hèn. Tuy bổn thiêu gia không phải là người tốt gì, nhưng sự lương thiện trong bụng ít nhiều cũng có một chút, không phải hoàn toàn bị chó ăn hết.

Đặc biệt là khi mỗi lần nhìn thấy Du Khả Khanh lên cơn nghiện, đành phải dựa vào thuốc phiện để vượt qua cửa ải khó khăn, trong lòng càng không nhẫn nhịn được. Nếu không phải để bắt được người đàn bà độc ác Ninh Ái Vân thì tôi sớm đã đưa Du Khả Khanh đi cai nghiện rồi. Tôi thật lo lắng một cô gái 20 tuổi thanh xuân bị hủy từ đây.

Ngoài việc "khổ sở dày vò" cùng Du Khả Khanh, khi ở với Xảo Nhi cũng không dễ chịu gì.

Tôi và Du Khả Khanh công khai ra vào cùng nhau, thái độ thân mật, thậm chí có lúc qua đêm không về, muốn hoàn toàn giấu Xảo Nhi quả là muôn phần khó khăn. Vì mưu kế lấy mình làm mồi nhử rắn ra khỏi hang và cục trưởng Vũ và tổ chuyên án cũng dặn dò nên không thể nói cho Xảo Nhi biết. Vì thế mỗi lần nhìn thấy Xảo Nhi buồn rầu không vui, dáng vẻ muốn nói lại thôi trong lòng tôi cũng rất khó chịu.

Có thể chắc chắn rằng Xảo Nhi là người mà tôi yêu thương nhất, ít nhất cùng là một trong số đó, tôi vẫn muốn đem một cuộc sống bình an vui vẻ cho cô ấy, không phải là muốn làm cho cô ấy buồn.

Ninh Ái Vân đáng chết sao lại cứ trốn mãi trong hang không chịu chui ra?

Tối hôm nay tôi ở nhà Du Khả Khanh đến khoảng 10 giờ, thấy thời gian đã kha khá, chuẩn bị đứng dậy cáo từ thì trong ổ khóa vang lên tiếng khóa chuyển động.

Tôi kinh ngạc nhìn Du Khả Khanh.

Sắc mặt Du Khả Khanh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nói: "Là Trần Vệ Tinh...chỉ có anh ta mới có chìa khóa—"

Tôi gật đầu, đứng dậy ngầm phòng bị.

Nếu này là Trần Vệ Tinh thì còn được, chỉ sợ là Ninh Ái Vân phái đến thì không thể không phòng bị.

Đang suy đoán thì cánh cửa nhà mở ra, một người thanh niên dáng cao gầy bước vào, ngẩng mặt một cái nhìn tôi lập tức ngẩn ra, khuôn mặt vốn đang mang nụ cười dâm tà thoắt cái đã trầm xuống.

"Khả Khanh, hắn là ai?"

Du Khả Khanh giật nẩy mình, tên Trần Vệ Tinh này ngay cả Ninh Ái Vân cũng phải nịnh nọt hắn.

"À, là...là bạn học."

"Bạn học?"

Trần Vệ Tinh đầy vẻ hoài nghi nhìn dò xét tôi từ trên xuống dưới.

Rất rõ ràng, hắn đã không nhớ được cái duyên gặp mặt của chúng tôi ở Bát trân tửu lâu.

"Ha ha, Du Khả Khanh, lão tử bỏ tiền ra nuôi cô, không ngờ cô lại lấy tiền của lão tử để nuôi tên Sở khanh này."

Ánh mắt Trần Vệ Tinh trở nên vô cùng u ám, lạnh lùng hừ một tiếng.

"Không..không phải. Tôi Không có..."

"Con đĩ thối câm miệng!"

Tôi lắc đầu, Hà Mộng Doanh nói con người này ích kỷ, thô bạo, hẹp hòi quả là không sai

"Trần công tử, nói như vậy hơi quá rồi đấy."

"Mày...mày nói cái gì? Mày biết tao à?"

Trần Vệ Tinh có chút ngạc nhiên.

"Từng gặp mặt một lần rồi. Tôi tên là Liễu Tuấn, thật sự là bạn của Du Khả Khanh, cũng là bạn của sư trưởng Hải!"



"Hài Hướng Quân?"

"Đúng vậy!"

"Tao nhổ vào!"

Trần Vệ Tinh phì một cái.

"Mày dọa ai đấy? Hải Hướng Quân lại có thể có một đứa bạn oắt con như mày sao? Hơn nữa, Hải Hướng Quân thì làm sao? Mày lấy chiêu bài ông ta ra dọa tao à? Nói cho mày biết, thằng khốn. Mày còn non lắm!"

Tôi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn hắn.

Con người này đã chọc giận tôi rồi

"Trần Vệ Tinh, cơm có thể ăn bừa, nhưng lời không thề nói bừa, cẩn thận một chút!"

"Ôi chà, mày còn dám giáo huấn tao à? Mày dựa vào cái gì?"

Tôi cười lạnh một tiếng, mặc kệ hắn.

Du Khả Khanh thấy chúng tôi gay gắt với nhau như vậy vội vàng giảng hòa, cười nói với Trần Vệ Tinh: "Xin lỗi, cậu ấy thật sự là bạn học của tôi, chúng tôi...chúng tôi không có gì cả...Liễu Tuấn, cậu về trước đi..."

Cô ta là sợ tôi chịu thiệt, dù sao thế lực Trần Vệ Tinh cũng lớn, lại là tọa địa hổ.

Nếu như khi tôi không có ở đây, biết được Trần Vệ Tinh đến cửa nhà Du Khả Khanh thì cũng chẳng sao. Dù sao tôi và Du Khả Khanh cũng chỉ là diễn kịch. Nhưng tình thế bây giờ nếu bảo tôi cuốn xéo đi thì quả rất khó.

"Ai nói chúng ta không có gì? Em không nói với anh ta, anh là bạn trai em à? Anh ta là cái thá gì cơ chứ! Có gì giỏi chứ, lớn tuổi như vậy rồi mà gầy trơ cả xương ra, một trận gió thổi qua cũng có thể thổi bay mất!"

Tôi bắt đầu chửi lên.

Trần Vệ Tinh tức đến mức gân xanh trên trán nổi cả lên, chỉ tay vào tôi hai tròng mắt trợn lên, như thể muốn nuốt chửng bổn thiếu gia luôn vậy.

Tôi lạnh lùng nhìn hắn, trong ánh mắt lộ vẻ khinh bỉ.

Tôi nói lời này vốn chính là muốn chọc tức bắn. Vì "ghen tuông" mà chủ động ra tay thì không được, nhưng nếu Trần Vệ Tinh không thể kiềm chế được, khiêu khích tôi, vậy thì không cần khách sáo nữa, đúng lúc có thề mượn cơ hội này mà cho hắn một bài học.

Mẹ nó chứ, cha hắn là phó tham mưu trưởng thì có làm sao chứ?

Cái thứ đức hạnh chẳng ra gì này, đánh cũng không sai.

Tôi không tin vì chuyện này đánh hắn một trận mà đủ đề Trần phó tham mưu trưởng ra mặt.

Trần Vệ Tính trợn trừng mắt nhìn tôi, có thể là thấy với thân hình của mình thì có thể không đủ cho một quyền của "tên mặt trắng", suy đi tính lại vẫn chưa dám lỗ mãng, dậm dậm chân rồi vứt lại một câu "chờ đấy!" rồi không thấy tăm hơi nữa.

"Làm sao bây giờ?"

Du Khả Khanh đi lòng vòng trong phòng.

"Cái gì mà làm sao?"

"Hắn, cha hắn là quan lớn trong quân đội. Anh sẽ chịu thiệt đấy...”

Tôi mĩm cười, nói: "Không có gì đáng lo hết. Cha hắn giỏi không có nghĩa là hắn cũng giỏi, yên tâm đi..cô nghỉ ngơi sớm đi, tôi về trước đã."

"Anh, anh cẩn thận một chút._”

Trong mắt Du Khả Khanh lộ ra sự quan tâm chân thành.

Tôi không kìm nổi mà ôm cô ấy một cái, mỉm cuời bước đi.

”Chị Mộng Doanh, có rảnh không, tôi mời chị đi uống rượu.”

Tôi lái thẳng xe đến chỗ Hà Mộng Doanh ở, tìm một cột điện thoại công cộng gọi cho cô ta.

"Uống rượu à? Với tửu lượng của cậu cũng được sao?"

Hà Mông Doanh cười khanh khách trên điện thoại, rất khinh thường nói

Tôi không khỏi thấy có chút bực mình!

Lởi này rất làm tổn thương người khác, nhưng đó lại là sự thật. Chuyện khác tôi có thể không phục nhưng nói đến rượu thì có gấp ba lần nữa cũng không phải là đối thủ của Hà Mộng Doanh.

"Sao, giận rồi à? Nam tử hán mà lại nhỏ mọn thế?”

Hà Mộng Doanh cười càng vui sướng.

"Không phải giận mà là đau lòng"

Tôi thật thà nói

"Được rồi, đừng dài dòng nữa. Coi như chị đã nói sai nhận lỗi. Xin lỗi cậu là được chứ gì? Cậu ở đâu?"

”Ở không xa bên ngoài nhà chị!

''Như thế này đi, cậu lên đây, chúng ta không uống rượu, chị sẽ pha trà cho cậu."

"Được."

Nghỉ một lúc lại thêm vào một câu.

"Sẽ không có người đàn ông nào khác ở đấy chứ?”

Hà Mộng Doanh tức giận nói: "Nói cái gì đấy? Coi chừng tôi đập nát cậu đấy.”

Tôi cười ha ha

Hà Mộng Doanh cũng giống như Du Khả Khanh, trực tiếp coi tôi nhu trong suốt, cô ta mặc một bộ váy ngủ gần như trong suốt ra mở cửa, không những áo ngực màu đen mà chiếc quần con màu đen cũng lúc ẩn lúc hiện, mỗi bước đi cơ thể đầy đặn lại nhẹ nhàng rung động sau lớp áo lụa mỏng.

"Muộn như thế này rồi sao lại muốn tìm tôi uống rượu vậy? Gặp phải chuyện không vui à? Cãi nhau với Xảo Nhi sao?”

Tôi chưa ngồi hẳn xuống thì Hà Mộng Doanh đã liên mồm hỏi

"Cãi nhau với Trần Vệ Tinh"

Tôi ngả người xuồng ghế sofa, đầu gối lên hai tay, nói.

"Ai cơ? Trần Vệ Tinh? Sao cậu lại cãi nhau với hắn?"

Hà Mộng Doanh vô cùng kinh ngạc.

Thực ra tôi và Trần Vệ Tinh chắc sẽ không có bất kì chỗ nào liên quan với nhau, lời này cũng quá đột ngột.

”Pha trà trước đi đã, trà Long Tĩnh mà chị sưu tầm mùi vị cũng thật không tồi."

Tôi chậm rãi nói.

Hà Mộng Doanh vừa tức vừa buồn cười, vị này quả thật vẫn tự coi mình là lão gia. Sau đó liền đưa móng tay nhọn hoắt ra bám vào cánh tay tôi cào một cái rồi quay người đi pha trà.

"Ý, mùi vị lần này có chút không giống..."

Tôi thử một ngụm, lấy làm lạ hỏi

Hà Mộng Doanh cười đắc ý: "Đương nhiên rồi, đây là xuân trà mới hái năm nay, cực phẩm đấy"

"Hóa ra là như vậy...ôi chà, đại tiểu thư giai cấp tư sản này quả thật là không giống người thường, luôn có thể tìm ra được những thứ tốt..."

Tôi cười trêu chọc.

"Nói gì vậy? Ai là đại tiểu thư giai cấp tư sản?"

Hà Mộng Doanh trợn mắt nhìn tôi

"Này. sao cậu lại đụng độ với Trần Vệ Tinh?"

Tôi cười cười: "Hai người đều nhắm trúng một cô gái, kết quả là đụng xe!"

Hà Mộng Doanh trọn mắt lên: "Đứng đắn một chút. Đây có giống lời một sinh viên đại học nói sao?"

"Chà, đầu năm nay nói thật mà chẳng ai tin.”

"Là Du Khả Khanh?"

Hà Mộng Doanh quả nhiên thông minh, vừa đoán đã trúng.

"Đúng vậy. Vừa lúc nãy đụng độ ở nhà Du Khả Khanh."

"Được đấy. Đàn ông các cậu chẳng có người nào tốt..."

Hà Mộng Doanh tức khí quay đầu đi, ném lại một câu.

Tôi bê tách trà lên uống mấy hớp, cũng không nói gì.

Quả nhiên chưa tới hai phút sau, Hà Mộng Doanh không chịu nổi quay người nhìn tôi chằm chằm, hậm hực nói: "Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu nói rõ coi. Tôi nói cảnh cáo cậu nhé, Trần Vệ Tinh con người hắn rất hẹp hòi nếu cậu thật sự đắc tội với hắn thì chỉ sợ hắn sẽ không chịu để yên đâu."

"Không chịu để yên thì làm sao? Hắn cắn tôi chắc?"

Tôi lạnh lùng nói.

Hà Mộng Doanh hơi ngẩn ra, lập tức tươi cười, đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt tôi: "Khá lắm, đàn ông cần phải có khí phách. Nói đi, tên khốn đó rốt cuộc đã đắc tội gì với cậu."

Ha ha, lời này tôi mới thích nghe.

Người đàn bà này quả nhiên là rất biết lấy lòng người khác.

Tôi liền kể hết những việc đã xảy ra một lượt, đương nhiên những gì liên quan đến Ninh Ái Vàn thì đều giấu đi. Hà Mộng Doanh là người đã giới thiệu tôi với cục trưởng Vũ nhưng lại không biết nội dung cụ thể những gì tôi và cục trưởng Vũ nói.

Cho dù cô ta tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật, nhưng cũng không muốn làm cho cô ta lo lắng vì tôi. Giữa chúng tôi bây giờ chí ít cũng có thể gọi là quan hệ bạn bè tốt.

Hà Mộng Doanh nghe rồi liền bĩu môi, khinh thường nói: "Nhìn không ra Du Khả Khanh đó lại hạ tiện như vậy. Trên quảng cáo lại còn giả vờ là thanh thuần ngọc nữ cơ đấy."

Tôi nhíu mày lên.

"Được rồi động đến bảo bối trong lòng cậu rồi phải không? Được, tôi không nói nữa. Xem ra cậu thật sự muốn dây vào tiếp..."

"Đổi lại chị là đàn ông chị có dây vào tiếp không?"

Tôi hỏi ngược lại.

Hà Mộng Doanh ngẩn ra, gật gật đầu.

"Điều này cũng có lí. Du Khả Khanh này quả thực cũng rất thu hút người ta. Không hề kém Xảo Nhi."

Tôi nhất thời dở khóc dở cười.

Xem ra muốn làm cho đàn bà không đố kị thật khó hơn cả lên trời.

"Có điều cậu cũng phải cẩn thận một chút, sự chịu đựng của Trần Vệ Tinh rất nhỏ, người ta thường nói minh thương dễ cản ám tiễn khó phòng..."

Tôi nhíu mày: "Nói gì thực tế chút đi."

"Muốn nghe thực tế à, vậy được. Tôi nói cho cậu biết, mấy năm trước hắn mở một công ty bất động sản tên là "Bất động sản Quảng Hạ", chuyện phi pháp làm không ít. Trong tay tôi cũng có một số tài liệu..."

"Tài liệu trong tay chị có từ đâu?"

Tôi không khỏi có chút kì lạ.

Hà Mộng Doanh hừ một tiếng: "Tên khốn đó suốt ngày đến làm phiền tôi, thật sự làm tôi bốc hỏa. Tôi phải cho hắn biết tay."

Tôi nhìn chăm chăm dò xét cô ta, từ từ giơ ngón tay cái lên.

Hà Mộng Doanh bĩu môi nói: "Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi chỉ là chuẩn bị cho bất kì tình huống nào thôi. Không triệt để lột mặt hắn, tôi cũng không muốn làm tuyệt tình với hắn như vậy."

"Tôi nghe nói Diệp tham mưu trưởng quân Khu sắp được thăng cao rồi phải không?"

Hà Mộng Doanh ngạc nhiên nhìn tôi gặt đầu nói: "Tin tức của cậu cũng rất nhanh nhạy đó..."

Tôi thở phào một hơi, lộ ra một điệu cười nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc