TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tào Hiểu Quốc đi rồi, Liễu Tuấn không vội trở về bàn làm việc, tiếp tục ngồi ở ghế sô pha hút thuốc. Kha Khải Phàm đi vào dọn dẹp, thấy cảnh này thì biết chuyện của Tào Hiểu Quốc đã khiến Liễu Tuấn coi trọng cao độ.

Ước chừng mười phút sau, Liễu Tuấn gọi điện cho Uông Quốc Chiêu, mời hắn tới văn phòng của mình.

Tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng thường vụ cùng làm việc trong một tòa nhà, Uông Quốc Chiêu vốn đang nói chuyện với cán bộ cấp dưới, nhận được điện thoại của Liễu Tuấn, lập tức bỏ ngang, vội qua ngay.

Công phu ngoài mặt, Uông Quốc Chiêu rất chu đáo.

Mặc dù mọi người đều biết Uông Quốc Chiêu là hạng giết người không thấy máu, nhưng bề ngoài Uông Quốc Chiêu trừ tính cách hơi âm u một chút thì không có gì để bới móc. Hắn chơi người khác toàn bằng thủ đoạn ngầm.

- Chào Uông tỉnh trưởng.

Thấy Uông Quốc Chiêu tới, Kha Khải Phàm vội đứng dậy chào.

- Chào Tiểu Kha.

Đó là điều đặc sắc của hắn, các phó tỉnh trưởng khác đều thân thiết gọi tên Kha Khải Phàm, chỉ độc có Uông Quốc Chiêu luôn gọi là "Tiểu Kha".

Người biết hắn đều rõ, bạn bè thực sự của hắn rất ít, chỉ được và ba người. Cán bộ tới cấp bậc này mà ít bạn bè như thế thực sự là rất hiếm thấy.

- Chào tỉnh trưởng.

Tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng gặp nhau hàng ngày, vốn không cần quá chú trọng lễ tiết, nhưng Uông Quốc Chiêu giữ đúng quy tắc, nhất định phải đợi Kha Khải Phảm thông báo xong mới đi vào văn phòng khom mình cúi chào Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn chẳng ưa gì cái "quy củ" của Uông Quốc Chiêu. Đó cũng là bởi tính cách của y, quy củ chung thì giữ, còn chuyện nhỏ nhặt không chú ý. Đương nhiên, người lễ độ thì không thể trách, Uông Quốc Chiêu kiên trì làm thế, Liễu Tuấn cũng chẳng nói gì.

- À, đồng chí Quốc Chiêu tới rồi, mời ngồi.

Liễu Tuấn từ sau bàn làm việc đi ra, bắt tay mời hắn ngồi xuống ghế sô pha.

- Tỉnh trưởng bảo tôi qua đây có gì căn dặn?

Uông Quốc Chiêu hiểu rõ tính cách của Liễu Tuấn, vừa mới ngồi xuống là hỏi ngay. Mọi người đều bất giác thích ứng với tác phong của y.

Liễu Tuấn nói:
- Đồng chí Hiểu Quốc vừa tới chỗ tôi cáo trạng chuyện tài chính hỗ trợ hợp tác xã nông nghiệp.

Uông Quốc Chiêu cười:
- Tôi biết đồng chí Hiểu Quốc sẽ tới cáo trạng, tôi có thể hiểu tâm tình nôn nóng phát triển hợp tác xã của đồng chí ấy. Có điều căn cứ vào tình hình trước mắt mà xét, phương diện giám sát quản lý hợp tác xã không đúng quy định, nhất là giám sát tài chính gần như không có, tôi lo, vấn đề này không giải quyết tốt, hợp tác xã nông nghiệp sẽ biến dạng.

Liễu Tuấn nghiêm túc gật đầu.

- Tỉnh trưởng, là một tổ chức mang tính tự phát thuần túy, hợp tác xã nông nghiệp không thể bị bất tín nhiệm, nó không có đường lùi, nếu nông dân không tin tưởng, thì hoàn toàn không có tác dụng, ngược lại dễ thành tiêu điểm mâu thuẫn. Cho nên tôi cho rằng phải thận trọng với việc này.. Ừm, cho dù đồng chí Hiểu Quốc không phản ánh, tôi cũng sẽ phản án với tỉnh trưởng...
Uông Quốc Chiêu thong thả nói.

Phân tích của hắn cơ bản là hợp ý với Liễu Tuấn.

- Có ví dụ cụ thể không?
Trầm ngâm một chút, Liễu Tuấn hỏi.

Uông Quốc Chiêu gật đầu:
- Có, xã Tam Loan khu Cát Khánh thành phố Tiềm Châu, xem như là một tình huống điển hình.

Liễu Tuấn nhướng mày lên.

Hợp tác xã nông nghiệp được gây dựng lên ở Tiềm Châu trước tiên, được Liễu Tuấn đặt cơ sở khi chấp chính Tiềm Châu, Lý Huệ và Triệu Sư Phạm tăng cường hoàn thiện. Từ trước tới nay đều vận hành rất tốt, chính vì có mô hình thành công ở Tiềm Châu, nên mới mở rộng ra toàn tỉnh. Hiện giờ Uông Quốc Chiêu nói hợp tác xã ở Tiềm Châu có vấn đề, lại còn là điển hình.

- Hợp tác xã ở xã Tam Loan được thành lập sớm nhất, hiện giờ có hợp tác xã lớn nhất toàn tỉnh, phạm vi nghiệp vụ bao chùm cả xã Tam Loan. Cơ bản tuyệt đại sản ph nông nghiệp đều tiêu thụ thông qua hợp tác xã, thực chất hợp tác xã đã trở thành công ty tiêu thụ nông sản, mỗi năm thu đựoc khoản tiền lớn. Tôi xem kế hoạch của bọn họ, phải nói là khá hoàn thiện. Quan trọng là không có giám sát, kế hoạch chẳng qua là đồ trang trí, thời gian gần đây không ngừng có người phản ánh, chủ nhiệm Triệu Văn Hồ của hợp tác xã tham ô công quỹ, cùng khách hàng hạ du chèn ép giá thu mua nông sản, chiếm lợi riêng.

Uông Quốc Chiêu bình tĩnh trình bày tình hình.

Liễu Tuấn hỏi:
- Xác minh chưa?

Uông Quốc Chiêu lắc đầu:
- Tạm thời chưa xác minh.

Mẩu đối thoại này nhìn qua vô cùng bình thường, nhưng nó gián tiếp phản ánh nhiều tin tức, thứ nhất Tiềm Châu xảy ra vấn đề, người biết đầu tiên không phải là Tào Hiểu Quốc, không phải Liễu Tuấn mà là Uông Quốc Chiêu không hề phân quản nông nghiệp. Cho thấy người phản ánh vấn đề có mưu đồ, hiểu rõ chuyện nội bộ chính phủ tỉnh.

Chuyện như thế này, nhất là liên quan tới Tiềm Châu, Uông Quốc Chiêu không thể công khai xác minh, dù sao hắn hắn không phân quản công tác này, hắn không cấp tiền hỗ trợ đã là vượt quyền rồi. Số tiền đó vốn không do hắn quản, Tào Hiểu Quốc báo cáo lên, Liễu Tuấn trực tiếp ký tên, tài chính tỉnh tuân theo đó chấp hành là được.

Uông Quốc Chiêu ngáng chân là rất không thích hợp.

Có điều bề ngoài là hắn có trách nhiệm với công việc, hơn nữa vừa rồi cũng đã báo cáo với Liễu Tuấn, người ta không thể bới móc gì được.

Nhưng mọi người đều ngầm hiểu cả.

- Nếu như có người phản ánh thì phải coi trọng, chuyện này phải cho người đi xác thực.
Liễu Tuấn nói.

- Ừm, hẳn là xác thực rồi, nghe nói Triệu Văn Hồ là cháu trong họ tộc với đồng chí Triệu Sư Phạm.

Uông Quốc Chiêu tựa như rất tùy ý nhắc Liễu Tuấn.

Quê của Triệu Sư Phạm chính là xã Tam Loan, khu Cát Khánh, vốn theo nguyên tắc cán bộ lãnh đạo đảng chính phủ phải nhậm chức chéo, Triệu Sư Phạm không thích hợp làm người đứng đầu đảng chính phủ Tiềm Châu. Nhưng Triệu Sư Phạm là người chính trực, nhân phẩm vô cùng tốt, lại công tác cả đời ở Tiềm Châu, cực kỳ thông thuộc tình hình, lại sắp lui về tuyến hai, nên liền phá lệ một lần.

Nhưng Uông Quốc Chiêu nhắc Liễu Tuấn, Triệu Văn Hồ là cháu Triệu Sư Phạm, vấn đề liền trở nên phức tạp. Ai cũng biết Tiềm Châu và Ngọc Lan là hai căn cứ Liễu hệ do Liễu Tuấn đích thân gây dựng lên, Triệu Sư Phạm càng là cán bộ Liễu Tuấn tín nhiệm.

Nơi khởi nguồn của hợp tác xã lại xảy ra vấn đề, có lẽ chứng mình về bản chất, mô hình hợp tác xã nông nghiệp chưa hoàn thiện. Một mô hình chưa hoàn thiện đã vội vã mở rộng toàn tỉnh còn đầu tư lượng lớn tài chính, phải chăng đáng suy ngẫm. Có phải Liễu tỉnh trưởng quá vội vàng.

Hơn nữa Liễu Tuấn luôn "quảng cáo" hiệu suất và liêm khiết của đội ngũ cán bộ Tiềm Châu, tựa hồ cũng có thể chất vấn.

Liễu Tuấn cười khẽ:
- Thế thì càng tốt, để đồng chí Triệu Sư Phạm đích thân hỏi qua, hẳn là con cháu trong nhà không dám giấu diễm gì.

Uông Quốc Chiêu gật đầu.

Liễu Tuấn ngay tức khắc ứng phó chu toàn, Uông Quốc Chiêu chỉ đành thầm thở dài.

Để Triệu Sư Phạm đi xác thực việc này, là ngăn khả năng các ban ngành khác trong tình xen vào, đồng thời biểu thị Liễu Tuấn tuyệt đối tín nhiệm Triệu Sư Phạm. Đó gọi là kẻ sĩ chết vì tri kỷ. Đừng nói Triệu Văn Hồ chỉ là cháu trong họ, mà dù là cháu ruột Triệu Sư Phạm, nếu có vấn đề cũng sẽ bị hạ bệ không chút do dự.

Hơn nữa, hợp tác xã nông nghiệp chung quy là tổ chức nông dân tự phát, không phải cơ cấu quốc gia chính thức. Triệu Văn Hồ cũng chẳng phải là cán bộ quốc gia, cho dù có vấn đề về tài vụ, cũng chỉ giới hạn ở trong phạm trù tranh chấp dân sự.

Bất kỳ ai muốn nhân việc này giở trò thì khó mà thực hiện được.

Người khác cũng không thể nhúng tay vào Tiềm Châu.

- Đồng chí Quốc Chiêu, năm nay toàn tỉnh phải trừ bỏ thuế nông nghiệp, đó là trọng điểm công tác của chính phủ. Hợp tác xã nông nghiệp có lẽ còn có sơ hở nhất định, nhưng tác dụng của nó là chủ yếu. Vấn đề này tổ chức cần phải tăng cường phát triển, cần phải nhanh chóng cung cấp tài chính cần thiết.

Uông Quốc Chiêu cau mày:
- Tỉnh trưởng, hay là đợi đồng chí Sư Phạm xác thực tình huống này rồi mới gửi tiền hỗ trợ? Số tiền này không phải nhỏ, hơn một trăm triệu, cá nhân tôi cho rằng, thận trọng một chút vẫn hơn.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Đồng chí Quốc Chiêu quá lo rồi, toàn tỉnh thành lập hợp tác xã nông nghiệp nhiều như thế, bị quần chúng phản ảnh là thiểu số, tuyệt đại bộ phận vận hành bình thường, phát huy hiệu quả tốt đẹp, có tác dụng tích cực. Chúng ta phải dùng biện chứng nhìn vào vấn đề này, vì một hai hợp tác xã có khả năng xảy ra vấn đề liền chặn toàn bộ tiền hỗ trợ cho các hợp tác xã khác là không thích hợp.

Liễu Tuấn dù nói không nghiêm khắc, nhưng ngữ khí biểu lộ mệnh lệnh rõ ràng.

Hợp tác xã nông nghiệp là mô hình Liễu Tuấn cực lực muốn mở rộng, gửi gắm nhiều hi vọng của y, là đại chính sách chấn hưng kinh tế nông thôn, Liễu Tuấn sẽ không cho phép bất kỳ ai cản trở phổ biến mô hình này.

Thực ra Liễu Tuấn nói chuyện này với Uông Quốc Chiêu còn là biểu thị sự tôn trọng với hắn, đơn thuần từ góc độ phân công công tác, Liễu Tuấn hoàn toàn không cần làm như thế, trực tiếp hạ lệnh sở tài chính gửi tiền là được.

Uông Quốc Chiêu mỉm cười vâng một tiếng, rồi không nói thêm.

Bình luận

Truyện đang đọc